Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Editor: Mạc Hề

Lâm Bách nghe Dã Qủy nói qua, Hoàng cung đại nội là chổ ở của Hoàng đế, cũng đều có bố trí vài thứ trừ tà, Lâm Bách cẩn thận dò xét một chút, đúng là có, bởi vì hắn không thể xuyên tường mà qua.

Lâm Bách quanh quẩn trước tường vây nữa vòng, ngay tại lúc muốn từ bỏ, Lâm Bách phát hiện hắn có thể từ cánh cửa đi vào.

Lâm Bách đứng ở cửa hít sâu vài lần, men theo góc tường đi vào, nhìn những ngọn đèn dầu so với cung điện Thanh Lan càng nhiều hơn, Lâm Bách đi quanh hết một vòng tròn lớn, đi qua thư phòng cùng vài nơi đồng bộ như vậy, cuối cùng đứng ở bên ngoài một cái ngọa phòng không có thủ vệ canh gác. Lâm Bách đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, vừa rồi thư phòng và kiếm phòng đều có người canh gác, như thế nào ngọa phòng này lại không có ai, cái gọi là tò mò hại chết miêu, Lâm Bách càng cảm thấy kỳ quái lại càng nghĩ muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Dưới ánh sáng của bầu trời đêm, một con quỷ nào đó đứng ở dưới chân tường, nép vào trong góc tường bắt đầu nghe chuyện bất nhã, thanh âm kia hắn nghe mà xấu hổ tim đập, mặt đỏ tai hồng…

“ Đẩy nhẹ, đẩy nhẹ, ta chịu không nổi, ân nhẹ chút, ân lớn quá, chậm một chút, ưm …A…A…ưhm…” Nam nhân khẽ nấc lên tiếng cầu xin buông tha, kèm theo thanh âm thân thể ma sát lẫn nhau, đan xem xông vào lỗ tai Lâm Bách, Lâm Bách rùng mình một cái, trong thân thể có vài thứ tựa hồ bị cuốn hút, rục rịch, làm cho một nơi nào đó trong ngực Lâm Bách có chút căng ra khó chịu.

Lâm Bách lập tức muốn tìm hiểu đến tột cùng, đi đến bên cửa sổ hướng bên trong nhìn ngó xung quanh, long sàn kia bị một tấm màn trướng bằng lụa mỏng màu vàng rực rỡ che khuất, Lâm Bách chỉ nhìn thấy một bóng dáng lắc lư mơ hồ, tiếng va chạm vào nhau càng lúc càng nạnh, thanh âm rên rỉ của nam nhân lại dần dần yếu đi, trở thành tiếng khóc trầm thấp mị nhân, thanh âm kia làm cho lòng người ngứa ngáy, giống như là có con mèo nhỏ đang cào.

Lâm Bách miệng nuốt nước miếng, nghe trong phòng cuối cùng cũng phát ra hai tiếng gầm nhẹ, thân ảnh lắc lư kia dừng lại, hai thân ảnh giao nhau đồng thời nằm xuống, qua một lúc lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện: “ A Thiên, ngươi giống như gầy đi?”

“ Thật vậy sao?” Nam nhân khó chịu hỏi lại, ngoài cửa sổ lỗ tai Lâm Bách vừa khẽ động, thanh âm kia sao lại quen tai như vậy, chẳng lẽ là y…

“ Cái tên tiểu người hầu kia của ngươi không chăm sóc tốt cho ngươi sao, ngày mai trẫm cần phải tìm hắn nói chuyện?”


“ Chuyện không liên quan tới hắn, lần bị thương này mất máu rất nhiều, muốn khôi phục lại nguyên khí cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.”

“ Ngươi còn bảo vệ hắn, hắn chẳng lẽ so với Hoàng đế là Trẫm tốt hơn sao?” Nam nhân kia không trả lời, Lâm Bách bất ngờ nghe được một trận âm thanh cọ sát, nam nhân kia xoay người tách ra, nằm thẳng lại trên giường.

“ Tức giận như vậy, ta biết Tiểu Chính kia là bảo bối của ngươi, là bởi vì hắn luôn luôn ở cạnh bên người Lâm, hắn cũng đã chết…”

“ Đủ rồi!” Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, đánh gãy lời nói của Hoàng đế, trầm tĩnh một lúc lâu sau đó mới yếu ớt mở miệng: “ Lâm nhận hắn là đệ đệ, Lâm hiện giờ không còn sống, ta cần phải chiếu cố hắn.”

“ Ngươi bây giờ vẫn còn để ý tới hắn, hơn cả Hoàng đế là Trẫm đây.”

“ Ngươi không phải cũng như vậy sao, bằng không hắn như thế nào lại làm Hầu gia của ngươi.”

“ Đúng vây, hắn là một người đặc biệt, ta là muốn hắn, nhưng mà người ta yêu cũng là ngươi.”

Kế tiếp là thời gian dài trầm mặc, thật lâu sau một thanh âm khác mới yếu ớt mở miệng: “ Tống Tuyền, ngươi mỗi lần cùng ta một chổ, đều cho lui hết thủ vệ xung quanh, không sợ ta sẽ làm gì đối với ngươi sao?”

“ Ngươi sẽ sao?”


“…” Nam nhân trầm mặc thật lâu, ngay khi hắn đang định mở miệng nói chuyện, một trận tiếng bước chân lộn xộn xông vào, cắt ngang lời còn chưa kịp nói của nam nhân, cũng như phá vỡ không khí yên lặng.

Một thị vệ mặc áo giáp, đã đẩy cửa mà vào, nhưng tại sau khi vào cửa liền bổng nhưng dừng chân lại, lui từng bước đứng ở cửa, “ Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.”

“ Là Phương Húc sao?” Thanh âm lười biếng của Tống Tuyền từ bên trong truyền ra, hai người kia vẫn còn ở trên giường không di chuyển, cũng không mảy may sợ bị người phát hiện.

“ Bệ hạ, là thần.”

“ Phương Húc, ngươi có biết quy củ của trẫm, có chuyện gì sáng mai thảo luận, ngươi lui xuống đi.”

“ Bệ hạ, là đại hoàng tử ở Thanh Lan cung xảy ra chuyện.”

“ Thanh nhi!.” Tống Tuyền niệm một câu, từ trên giường ngồi dậy, vén lên sang trướng, hướng bên ngoài hỏi một câu, “ Đại hoàng tử bị làm sao?”

“ Hồi bệ hạ, Đại hoàng tử bị đụng vỡ đầu, máu chảy không ngừng, đã thông báo cho Lý thái y biết.”


“ Đem Lý thái y, Chung thái y, Đỗ thái y tất cả đều gọi vào cung.”

“ Thần đã biết.” Thị vệ gọi là Phương Húc kia lên tiếng, liền xoay người biến mất tại chổ.

Lâm Bách đứng tại chổ vuốt cằm cầu nguyện, Thanh nhi kia ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, Lâm Bách vì cái gì lại cầu nguyện qua loa như vậy, Thanh kia nếu không phải vừa rồi nhìn thấy con quỷ nào đó, sau đó tiểu đáng yêu kia liền đuổi theo quỷ nào đó nhưng lại bị đụng vào trên tường. Lại nói tiếp tiểu gia hỏa kia thời vận cũng đủ xui xẻo, có chết hay không lại đi đụng phải một con quỷ, nó lại còn giống như nhận thức được con quỷ này, thật sự là tai bay vạ gió mà.

Lâm Bách cầu nguyện xong thì nhìn vàos trong phòng, Tống Tuyền lõa thể đứng lên, cầm lấy vải bông đi về phía sau bình phong lau chùi, “ Thiên, ta đi xem, ngươi chờ ta hay là…”

“ Ta một hồi liền trở về, cho thị vệ ở cửa phía tây lui đi.” Một giọng nam lạnh lùng khác ra lệnh.

“ Được, ta vốn hôm nay còn muốn cùng ngươi, aizz…” Tống Tuyền thất vọng lắc đầu, bắt đầu mặc y phục, “ Xú tiểu tử này, thật biết cách gây phiền phức cho phụ hoàng nó mà.”

“ Oán giận cái gì, đó là con của ngươi.” Một người khác khẩu khí không tốt nói một câu.

“ Ta cảm thấy ngươi so với ta còn thương yêu hắn hơn, ta thế nhưng sẽ ghen đó.” Tống Tuyền ăn chua trêu chọc một câu. Nam nhân kia không có tiếp lời, trầm mặc thật lâu.

Nam nhân trầm mặc làm cho sắc mặt Tống Tuyền có chút đen, cảm giác xấu hổ trong căn phòng trống rỗng lan ra, cũng bao phủ đến Lâm Bách bên này, Lâm Bách co rụt cổ lại có chút phát lạnh, tiếp tục đứng ở góc tường lắng nghe.

Trong phòng thẳng cho đến khi Tống Tuyền y phục chỉnh tề, mới lại có âm thanh nói chuyện, bất quá Lâm Bách không có nghe rõ, bởi vì hai người kia là đang thì thầm, Lâm Bách cuối cùng chỉ nghe được một cái âm thanh hôn môi, sau đó Tống Tuyền một thân y phục trường bào thường ngày vàng rực có thêu hoa văn hình rồng đi ra cửa.

Lâm Bách nhìn Tống Tuyền từ trước người mình đi qua, trong nháy mắt trên ngực như bị bóp chặt đau nhức, một cổ áp khí nghênh diện mà đến, Lâm Bách cả người run lên ngừng thở, không dám nhìn thẳng vào hoàng bào của nam nhân.


Có lẽ con người thật sự có giác quan thứ sáu, ngay khi Tống Tuyền từ bên người Lâm Bách bước qua, hắn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua nơi mà Lâm Bách đang đứng.

Lâm Bách bụm miệng lui về phía sau từng bước, ẩn trốn vào trong bức tường.

Tống Tuyền cũng chỉ là có giác quan thứ sáu, cũng không giống với Tiểu Đồng trời ban như vậy, y nhìn thoáng qua cũng không phát hiện cái gì, liền rất nhanh rời đi.

Lâm Bách nghe tiếng bước chân đi xa mới dám từ trong tường đi ra, nhìn bóng người Tống Tuyền biến mất trước mắt, Lâm Bách nghe được trong phòng phía sau có động tĩnh, theo bản năng quay đầu lại, chính là nhìn thấy người nam nhân xích lõa kia, vén lên sang trướng đi ra ngoài, Lâm Bách thấy được gương mặt người kia, là người hắn, là Đồ Thịnh Thiên.

Lâm Bách vừa rồi đã ẩn ẩn nhận ra, nhưng mà giờ phút này đáp án được công bố, Lâm Bách vẫn bị kinh hoảng không nhẹ, vẻ mặt ngạc nhiên ngã ngồi xuống trên mặt đất, kỳ thực trừ bỏ khuôn mặt kia của y làm cho hắn ngạc nhiên, cũng bị một thân cơ bắt của người nọ dọa cho một trận.

Một con quỷ té ngã trên mặt đất, nhưng thật ra cũng không có phát ra chấn động gì, Đồ Thịnh Thiên hiển nhiên tự mình lo cho bản thân, đem khăn thấm ướt, một phen lau sạch, đem từng kiện từng kiện y phục mặc lên, mà khiến Lâm Bách thấy kì quái chính là, Đồ Thịnh Thiên sau khi y phục chỉnh tề, cư nhiên không có trực tiếp rời đi, mà là ở trong phòng đi loạn khắp nơi, giống như là đang tìm thứ gì đó.

Lâm Bách cảm thấy kỳ quái, liền xuyên tường đi tới, đi theo Đồ Thịnh Thiên nhìn xung quanh, Đồ Thịnh Thiên một hồi di chuyển chậu hoa, một hồi đi loanh quanh bàn mực, gần như đem tất cả những thứ bài trí trong phòng đều sờ soạng qua một lần, nhưng Đồ Thịnh Thiên hình như không tìm được thứ mình muốn, thở dài, mặc vào ngoại bào màu đen, rời khỏi phòng ngủ.

Lâm Bách ma xui quỷ khiến cứ như vậy liền đi theo cồ Thịnh Thiên cùng nhau rời khỏi, Đồ Thịnh Thiên một đường đi thẳng hướng tây, Lâm Bách nhìn bóng dáng Đồ Thịnh Thiên, lờ mờ phát hiện ra cách ăn mạc của y khi lần đầu tiên được hắn cứu giống nhau như đúc, Lâm Bách trong lòng có chút cân nhắc, xem ra ngày đó Đồ Thịnh Thiên nhất định là đi vào Hoàng cung cùng với cái người tên Tống Tuyền kia quấn lấy nhau, Lâm Bách thật sự không nghĩ tới Đồ Thịnh Thiên và Tống Tuyền chính là có cái loại quan hệ như thế này, Lâm Bách suy nghĩ đột nhiên lại xuất hiện ra một vấn đề khác…

Lâm Bách bị cái vấn đề kia cứ quanh quẩn ở trong đầu, không chú ý tới Đồ Thịnh Thiên đã vài cái lắc mình biến mất ở trước mắt, vẫn còn thoái mái đi về phía trước mà không hay biết gì, cũng không biết được chính mình đã chạy tới một mãnh rừng rậm có hòn giả sơn bằng đá kỳ quái.

“ Đúng rồi!” Lâm Bách bổng nhiên nắm chặt tay, đứng lại tại chổ, hiển nhiên là ngộ ra được gì đó, nhưng mà vừa lúc đó, Lâm Bách đột nhiên ôm bụng rên rỉ một tiếng, ngồi xuống trên mặt đất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận