Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Editor: Mạc Hề

Phía dưới toàn là đầu người di chuyển, không khí chợ phiên náo nhiệt ầm ĩ, mặc dù đang vọt lên giữa không trung, nhưng Lâm Bách giống như có thể cảm nhận được mùi vị của mỹ thực, trên mặt đều là ham muốn đi tới đó…

Dã Qủy do dự một lát, nhìn bộ dáng Lâm Bách, cuối cùng vẫn là mở miệng: “ Muốn xuống dưới xem một chút không?”

“Ưm? Ta muốn đi…” Lâm Bách mặt đầy kinh hỉ nhìn về phía dã quỷ, biết rằng một lời này của Dã Quỷ, là có ý thỏa hiệp.

Dã quỷ bất đắc dĩ than nhẹ, “Ngươi a, ta đã biết, ngươi có chủ ý này.”

Dã Qủy không hề nói gì nữa, trên mặt mang theo vẻ cưng chiều sủng nịch, hạ xuống trên mặt đất, để cho Lâm Bách đem lệnh bài vẫn luôn để trong túi vải lấy ra, Lâm Bách hiện ra chân thân, một người một quỷ sóng vai đi dạo trong chợ đêm, nhưng mà đến không được bao lâu, Lâm Bách và Dã Qủy liền gặp vấn đề, không phải cái khác, chỉ là hai người đều đã quên bản thân mình không một vật dư thừa, một phân tiền cũng đều không có thì làm sao đi dạo chợ đêm, kết quả, rất u ám…

Lâm Bách chỉ có thể nhìn đồ ăn vặt đầy đường mà chảy nước miếng, ăn không được thì lòng ngứa ngáy, bởi vì bên cạnh còn có Dã Qủy, hơn nữa đứng trên đường lớn nhìn đồ ăn vặt đầy đường mà chảy nước miếng thật sự là rất dọa người, cho nên Lâm Bách rất kiềm chế, chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn vài lần, Dã Qủy thấy Lâm Bách như vậy, mặc dù biết là Lâm Bách thật sự kiềm chế, nhưng mà bộ dạng tiểu tử kia thật sự khiến cho người ta nhìn vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Lâm Bách và Dã Qủy đi đến trung tâm phố chợ, Dã Qủy nhìn thoáng qua gian khách điếm nào đó, rồi lại hướng về Lâm Bách đang ngẩn người nhìn mức quả căn dặn một câu: “ Ở chổ này đừng đi, chờ ta một lúc, ta lập tức quay lại.”

Khi Lâm Bách quay đầu lại, Dã Qủy đã đi rồi, mặc dù thần trí Lâm Bách dừng lại ở trên mức quả, nhưng mà tai hắn vẫn còn dùng tốt, Dã Qủy nói hắn đừng đi, nhất định phải đứng ở đây chờ, cho nên nhìn không thấy người Lâm Bách cũng không sốt ruột, vẫn đứng nguyên tại chổ tiếp tục nhìn mứt quả. Nhìn một hồi cũng không thấy Dã Qủy trở lại, cái người bán mức quả rong kia lại chú ý tới Lâm Bách, người bán hàng rong là một hán tử trung niên khỏe mạnh, vẻ mặt hiền lành hỏi Lâm Bách: “ Tiểu ca có muốn một xâu mức quả không, mức quả ta bán hương vị là tốt nhất đó.”

Lâm Bách gãi gãi cái mũi, ngượng ngùng cười cười, quẩn bách nói: “ Tôi không mang theo tiền, như vậy không được, không được!”

Người trung niên nhìn bộ dáng Lâm Bách, sửng sốt một chút, trực tiếp cầm một cây mức quả gim thành xâu đưa cho Lâm Bách: “ Đến, cầm lấy, mời ngươi ăn thử.”

“ Không nên, như vậy không được.” Lâm Bách hướng về phía nam nhân trung niên lắc đầu cự tuyệt.

Người trung niên trung hậu mở miệng nói, để lộ ra hàng răng trắng đều: “ Năm đó khi phu lang nhà ta mang thai, mỗi ngày đều ăn cái này, lúc trước cũng là bởi vì hắn thích ăn, nhà của chúng ta vừa mới trồng hai loại hạt sơn tra, hai năm nay thu hoạch sơn tra cũng rất tốt, mình nhà chúng ta căn bản là không ăn hết, phu lang nhà ta nói để nó bị hư là bỏ phí phá hoại của trời, cho nên liền làm thành mức quả, để cho ta đi ra ngoài bán. Tiểu ca đừng để ý, dù sao nhà của chúng ta cũng không dựa vào cái này sống tạm nuôi gia đình, cho tiểu ca đó, ăn thử, coi như là giúp ta đang vội, đem cái này bán hết sớm một chút, ta cũng sớm về nhà.” Nói xong đem mức quả đưa đến trước mặt Lâm Bách.

Lâm Bách nhìn hán tử trung niên này không giống như người xấu, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, trước mặt đột nhiên từ giữa khe hở đám người nhìn xuyên qua, thấy được một gương mặt quen thuộc hé ra, Lâm Bách giật mình một chút, khi muốn cẩn thận nhìn lại, phía sau lại truyền đến tiếng gọi, Dã Qủy đang gọi hắn: “ Lâm Bách!”

“ Đại ca, huynh đã quay lại?” Lâm Bách cũng không ngoảnh đầu lại nhìn có phải thấy được người nào đó hay không, xoay người liền đi tìm chổ Dã Qủy, quả nhiên xuyên qua khe hở đám người đang qua lại, thấy được Dã Qủy đang đứng ở một chổ ngoặc rất thưa thớt trong đám đông, hướng hắn ngoắc ngoắc, ý bảo hắn đi qua. Bộ dáng của Lâm Bách phải chen qua rất nhiều người như vậy thật rất khó khăn, Lâm Bách chỉ có thể một tay cẩn thận đỡ bụng, ngoài miệng thì nói nhường một chút từng bước nhỏ di chuyển qua bên kia, trên tay khác cầm lấy mức quả chỉ có thể buông xuống tại bên người.

Hoàn hảo những người này tuy rằng bộ dáng sắc mặt cũng đều là vội vàng, nhưng nhìn thấy dáng người Lâm Bách có phần bụng nhô lên như vậy, lập tức nhao nhao nhường đường, Lâm Bách rất thuận lợi mà đứng trước người Dã Qủy: “ Đại ca, huynh vừa rồi đi làm cái gì vậy.”

“ Còn có thể làm gì.” Dã Qủy bĩu môi, quơ quơ một cái túi trên tay: “ Đi lấy cho ngươi cái này, cho đó, cầm lấy.” Dã Qủy nói xong cầm cái túi trên tay giao vào trong tay Lâm Bách.

Lâm Bách cầm lấy túi, vò vò một chút liền biết bên trong là bạc vụn, ước chừng một chút trọng lượng, còn không ít đâu: “ Đại ca, huynh đây là không nên, không phải là, không phải là việc đó chứ….”

“ Bằng không thì đâu ra.” Dã Qủy dáng vẻ lưu manh nghiêng người dựa vào trên tường, “ Ta nếu không làm một chút chuyện diệu thủ không không, ngươi một hồi sẽ không phải chỉ chảy nước miếng, mà còn chảy cả nước mắt vì thèm ăn.”

“ Đại ca, ta mới sẽ không như vậy.” Lâm Bách nhìn thoáng qua cái túi trên tay, trong lòng rất cảm động, nhưng mà trong lòng lại có một âm thanh khác nói, hắn không nên làm chuyện như vậy, vì cái gì cũng không nên, Lâm Bách bổng ngẩng đầu nhìn Dã Qủy, khẩu khí cứng rắn nói: “ Ăn không được, ngửi chút mùi vị cũng được rồi, đại ca không nên vì ta mà làm loại chuyện này, mau trả lại.” Nói xong cầm túi tiền trên tay đưa tới trước mặt Dã Qủy.

Bộ dáng cứng rắn của Lâm Bách, khiến cho Dã Qủy sửng sốt một chút, người trước mắt này cùng với người trong trí nhớ cũng từng giống nhau như vậy, sau một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, cong cong khóe miệng đem tay Lâm Bách ấn xuống, khẽ cười nói: “ Cứ yên tâm sài, tiền của người khác, ta là thân phận gì, là quỷ tướng của địa phủ, ta làm sao lại tùy tiện lấy tiền của phàm nhân chứ.”

“ Vậy đây là.” Lâm Bách cúi đầu nhìn túi tiền trên tay.

“ Đây là ta tự mình, khụ, đây là tiền của tiểu tử Lăng Thiên, chúng ta lấy một ít dùng không có việc gì, đợi đến khi trở về nói với hắn một tiếng là được.” Dã Qủy thấy Lâm Bách cau mày nhìn mình, quay đầu nhìn về phía tửu lâu bên kia, “ Tửu lâu này là một trong những gia sản của Lăng Thiên, hắn buôn bán cũng không ít, hơn nữa nhà hắn cũng chỉ có mình hắn, chúng ta giúp sài giùm những thứ này, chỉ sợ là một cọng lông trên đầu một trăm con trâu mà thôi.”

“ Là đúng như vậy chứ?” Lâm Bách còn có chút do dự, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt Dã Qủy, lại nhìn nhìn tửu lâu cách đó không xa. Dã Qủy nhìn không quen bộ dáng do do dự dự của Lâm Bách, trực tiếp nắm lấy bả vai Lâm Bách, đem người đẩy ra bên ngoài: “ Đi thôi, đi thôi, nhanh đi dạo, một hồi còn có chuyện quan trọng.”

Lâm Bách vẫn là nghe theo Dã Qủy, đi ra khỏi con hẽm nhỏ thì giống như cùng tất cả mọi người ở chợ đêm bắt đầu đi dạo chơi, cần mua thì mua, cần ăn thì ăn, cần lấy thì trực tiếp lấy Dã Qủy mặc kệ có làm cho người ta nhìn thấy hay không, Dã Qủy cũng không phải con quỷ bình thường, mặc dù việc hiện thân có hạn chế, nhưng mà lấy vài thứ vẫn là có thể.

Lâm Bách cầm lấy ngân lượng mà Dã Qủy dùng diệu thủ không không lấy được, chơi cũng đã chơi hết sức rồi, nên ăn cái gì cũng đều ăn rồi, cũng mệt mỏi, đỡ bụng mướn một chiếc xe ngựa, dặn dò vài câu liền hướng phía phủ Hồn sư trở về.

Lâm Bách ngồi lên xe ngựa liền dựa vào bên cạnh thùng xe, mệt mỏi buồn ngủ không để ý đến Dã Qủy đồng dạng cũng ngồi ở trong xe dựa vào. Rèm thùng xe bị gió nhấc lên hướng ra bên ngoài nhìn, hắn thấy được một người nam nhân dáng người khôi ngô đang đứng ở cách đó không xa nhìn qua bên này, Dã Qủy kỳ thật đã sớm chú ý tới người này, người này từ lúc hắn đi ra thì vẫn đi theo hắn và Lâm Bách, nhưng đây chính là người quen, nhưng mà Dã Qủy cũng không có tâm tư gì mà đi khách sáo gì đó với người quen này, bởi vì chưa phải lúc, hơn nữa trong lòng Dã Qủy còn có một nghi vấn, vì sao lúc đó người nọ không có xông lên cùng Lâm Bách nói vài thứ, có lẽ có một số tình cảm cũng sẽ theo thời gian phai nhạt dần, Dã Qủy nhe răng cười nghĩ như vậy, quả nhiên người này không phải không thể tin, mà là không thể hết sức tin tưởng…

Theo một tiếng hét to của thiếu niên đánh xe, con ngựa bắt đầu lên đường, vết bánh xe chuyển động, thùng xe vẫn cứ lung lay, Lâm Bách không biết khi nào thì đã ngủ say, cùng với sự lung lay của thùng xe, ngiêng sang một bên, tại thời điểm suýt chút nữa thì lộn nhào ra bên ngoài thùng xe, Dã Qủy từ trong suy nghĩ sâu xa lấy lại tinh thần, đem người nào đó cẩn thận ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng ngủ say của người nọ, nhẹ giọng thì thầm: “ Lâm Bách, ngươi cũng biết, ngươi vẫn luôn đúng, ngươi không tin hắn là đúng, hắn có lẽ thật sự không phải là một người đáng để dựa vào, con người đều là sẽ đi theo trái tim, mặc dù là để ý ngươi, nhưng mà hắn vẫn là sẽ cố kỵ, chân chính ở trong lòng hắn chính là cảm thụ của người kia….”

Xe ngựa rất nhanh liền chạy ra khỏi tầm mắt của người kia, người nam nhân kia chăm chú nhìn xe ngựa thẳng đến khi xe ngựa hoàn toàn biến mất, vẫn còn đứng tại chổ không nhút nhích, đôi mày đẹp kia của nam nhân nhíu lại thành một đoàn, một lâu sau khẽ than thở một tiếng, mới đi theo phương hướng xe ngựa biến mất, chậm rãi rời khỏi chợ…

Lâm Bách thật sự là ngủ rất sâu, thời điểm xe ngựa đi đến phủ Hồn sư Lâm Bách cũng còn chưa tỉnh, Dã Qủy không còn cách nào khác chỉ đành phải một lần nữa thực thi chiêu cũ, đem khối lệnh bài của Lâm Bách lấy đi, đem Lâm Bách ôm vào phủ Hồn sư, đương nhiên để không dọa vị thiếu niên đánh xe kia sợ hãi, Dã Qủy rất thiện ý mà chỉnh đốn ký ức của thiếu niên kia một chút, làm cho thiếu niên kia có một khoảng ký ức bình thường, tiền xe cũng thanh toán nhiều hơn mấy phần.

Lúc Dã Qủy và Lâm Bách trở lại tiểu viện, nghĩ ngơi một ngày, Tiểu Đồng đã rất nhớ bọn họ, Dã Qủy đem Lâm Bách trước thu xếp tốt, một bên đem thứ gì đó trên người đặt xuống, ngoài miệng phân phó Tiểu Đồng đi mời Trác Kình Vân lại đây. Tiểu Đồng đối với trạch tử này tương đối hiểu rõ, không bao lâu thì mời Trác Kình Vân lại đây, chẳng qua là khi Trác Kình Vân và Tiểu Đồng đi đến sắc mặt đều khác thường, Dã Qủy chăm chú thủ phục trên người Lâm Bách, không quá để ý. Dã Qủy không biết trong khoảng thời gian hắn rời đi thì có một người đến đây. Người này trước kia ngụ ở tòa phủ tướng quân phía trước phủ Hồn sư, về phần là ai, hiện giờ không đáng nhắc đến, dù sao thì đó cũng là một vị có giao tình khá không bình thường với Trác Kình Vân là được rồi.

Trác Kình Vân ho nhẹ một tiếng ngồi xuống trước giường Lâm Bách, Dã Qủy dời đến trên ghế, mới nắm lấy cổ tay Lâm Bách dò xét thân thể hắn, một bên trả lời oán giận nói bản thân mình cũng sắp trở thành thầy thuốc chuyên dụng cho Lâm Bách, một bên thu hồi tay hướng Dã Qủy nói: “ Hắn không có việc gì, yên tâm.”

“Hôm nay ở trong Hoàng cung hắn không biết làm sao mà khí lực toàn thân đều hoàn toàn biến mất, cảm thấy cả người phát lạnh?”

Trác Kình Vân nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói: “ Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy, hồn thể Lâm Bách bất đồng với những con quỷ như ngươi, Hoàng cung tuy rằng là nơi chính khí, nhưng mà cô hồn dã quỷ rất nhiều, sắp đến ngày quỷ môn mở ra nhưng những con quỷ này cũng không thể đi vào địa phủ, oán khí đại sinh, so với nơi khác càng mạnh hơn, Lâm Bách đại khái là vì vậy mà không thoải mái.”

“ Vậy, phải làm sao?” Dã Qủy nhìn Lâm Bách, nhíu mày đối với lời nói của Trác Kình Vân tin tưởng nhưng cũng không quá tin tưởng mấy. Trác Kình Vân nhìn Lâm Bách ngủ ngon đến vô cùng ngọt ngào, ánh mắt so với thường ngày có chút không giống nhau, nhưng mà rất nhanh Trác Kình Vân liền khôi phục như thường, quay đầu nhìn Dã Qủy nói: “ Ta biết các ngươi cho rằng thân thể Lâm Bách là ở trong Hoàng cung, nhưng mà mấy ngày nay trước hết cứ bình tĩnh đã, chờ qua quỷ môn quan mười bốn tháng bảy [1] lại đi cũng không muộn, chuyện của Lâm Bách mặc dù là cấp bách nhưng vẫn không thể nóng vội, hết thảy đều có định số, không phải không đến, chẳng qua là thời điểm chưa tới, ngươi hiểu chưa.”

Dã Qủy nhìn thần sắc Trác Kình Vân hơi biến biến đổi, một lúc lâu sau mới gật đầu, “ Đúng vậy, tiền bối, hai ngày này ta sẽ không tiếp tục dẫn Lâm Bách tiến vào Hoàng cung, ta và Nhâm Lăng Thiên còn có một chút việc riêng trong nhà cần giải quyết, thời gian ta có thể nhàn rỗi ở nhân gian cũng không còn dài, vẫn là trước tiên giúp hắn giải quyết xong mọi chuyện như vậy ta mới có thể yên tâm, dù sao tiểu tử kia về sau cũng không thể toàn tâm dốc lòng trên việc buôn bán, ta đây làm một người đại ca vẫn là cố gắng hết sức xắp xếp tốt tất cả mọi thứ tránh cho về sau nó oán giận ta.”

“ Ân, cũng đúng, việc làm ăn của nhà các ngươi quả thật rất nhiều, xắp xếp ổn thỏa một chút về sau Nhâm Lăng Thiên bớt được nhiều việc hơn.”

“ Tiền bối, ta đây sẽ không ở lại nơi này lâu, bây giờ mang theo Lâm Bách và Tiểu Đồng trở về, chân Tiểu Đồng chắc là không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn là phiền toái tiền bối giúp chúng ta gọi người đem một chiếc xe ngựa đến nơi này giùm.”

“ Chuyện này không có gì phiền toái hết, bây giờ ta kêu đệ tử của ta giúp các ngươi đem xe ngựa đến đây.” Trác Kình Vân là người hiền lành lại thông minh liền đáp ứng đồng ý, xoay người đi ra ngoài.

Đại khái hai mươi phút sau Dã Qủy ôm Lâm Bách ngồi lên xe ngựa, Tiểu Đồng có chút khập khiểng đi theo cũng ngồi lên xe ngựa, cầm lấy roi ngựa vội vàng từ cửa sau rời khỏi phủ Hồn sư. Tiểu Đồng dựa theo sự phân phó của Dã Qủy tìm kiếm một con đường lớn hẻo lánh đơn gỉan đi qua, thời điểm ba người bọ họ trở lại tiểu viện trước kia cư ngụ, dựa vào ánh trăng sáng tinh quang đầy trời, thấy được Nhâm Lăng Thiên đang không hề có hình tượng ghé vào trên bàn đá của tiểu viện vù vù ngủ say, trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, trên bàn đá vẫn còn một bình rượu và một cái chén rượu.

“ Tiểu tử này, vẫn là một dạng đức hạnh so với trước kia, làm sao tửu lượng vẫn còn kém như vậy.” Dã Qủy ôm Lâm Bách nhìn Nhâm Lăng Thiên ghé vào trên bàn đá ngủ say, cười khổ thì thầm.

“ Đại ca…” Lâm Bách đang ở trong ngực Dã Qủy cọ cọ kêu lên một tiếng. Dã Qủy nhìn thoáng qua Lâm Bách vẫn còn an ổn ngủ, quay đầu hướng Tiểu Đồng đứng phía sau hắn một dáng ngây ngốc nhìn dây buộc tóc của Nhâm Lăng Thiên nói: “ Tiểu Đồng ngươi đi tắm trước đi, rồi nghĩ ngươi một lát, tuy rằng ban ngày ngủ một lúc nhưng mà buổi tối cũng vẫn là cần nghĩ ngơi, tên kia một hồi ta sẽ đến xử lý, không cần lo lắng.”

Tiểu Đồng thuận thấu gật đầu, nhưng không đi theo Dã Qủy ôm Lâm Bách vào nhà, mà là tại sau khi Dã Qủy sải bước lên bậc thềm vào cửa, liền đi về hướng người nào đó say bí tỉ đang ngủ…

Dã Qủy xoay người quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy được hai người nào đó một đứng một ngủ, cười khổ nói: “ Tiểu tử ngốc a, thà tốn tâm tư vào trên người người căn bản không bao giờ thuộc về mình, còn không bằng giao trái tim đặt vào trên người quan tâm người bên cạnh ngươi a…”

Dã Qủy đem Lâm Bách thu xếp ổn thỏa, không hề lo lắng đứng dậy đi nhìn con mèo ngủ say bên ngoài kia, mà là ngồi ở bên cạnh Lâm Bách nhìn Lâm Bách ngủ mơ hồ không được yên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má không có chút huyết sắc, “ Nếu ngươi trước kia so với hiện tại giống nhau, mọi thứ chắc là cũng sẽ không xảy ra đi, ngươi đã nói ngươi không thuộc về thế giới này, vậy thế giới của ngươi có những gì…”

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng màu nhũ bạch treo tại giữa không trung, trời đầy sao lấp lánh tản mát trên bức tranh thủy mặc đặt tại trên bàn, tuy rằng gần đến quỷ lễ mười bốn tháng bảy nhưng mà ban đêm vẫn là một phong thái an lành hài hòa, mảy may một chút âm lãnh cũng không cảm giác được…

Dã Qủy hết sức chuyên chú nhìn Lâm Bách, hưởng thụ giây phút yên tĩnh lúc này đây, trong khoảng thời gian này hắn luôn có một loại dự cảm rất kỳ quái. Thời gian hắn và Lâm Bách có thể ở cùng một chổ phỏng chừng không còn nhiều lắm, Dã Qủy đối với cái cảm giác này của mình, cảm thấy có chút sợ hãi, lý do vẫn là câu nói kia, chỉ cần là vì người trước mắt này, hi sinh mọi thứ đều đáng giá, hắn từng làm được, hiện tại cũng sẽ không thay đổi, về sau có như thế nào hắn cũng đều sẽ như vậy…

====================================

[1] Qủy môn quan mười lăm tháng bảy: Hiểu nôm na là ngày mà Diêm Vương bắt đầu “ mở cửa” cho ma quỷ ra ngoài. Ngày quỷ môn quan mở cửa là rằm tháng bảy ( âm lịch). Ngày này âm khí thịnh mà những cô hồn dã quỷ trong hoàng cũng lại sắp đến ngày quỷ môn quan mở cửa nhưng họ vẫn không thể đi về âm phủ được, mãi bị nhốt trong hoàng cung, nên càng sinh ra oán khí.

Cái này còn có truyền thuyết:

Truyền thuyết tháng CÔ HỒN (tháng 7 âm lịch)

Tháng 7 âm lịch hàng năm còn được gọi là “tháng cô hồn” hoặc “mở cửa mả”. Dân gian quan niệm đây là tháng của ma quỷ, đặc biệt là ngày rằm tháng bảy là ngày “xá tội vong nhân” – ngày Diêm Vương mở cửa Quỷ Môn Quan để ma quỷ được tự do trở về dương thế, đó cũng chính là ngày “âm khí xung thiên”. Đến sau 12 giờ đêm ngày 14/7 thì kết thúc và các ma quỷ phải quay lại địa ngục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui