Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Editor: Mạc Hề

Dã Qủy đang xuất thần, mỗi khi đối với Lâm Bách an tĩnh như vậy, hắn luôn sẽ nhớ về lúc trước, nhớ tới những việc vội vàng lúc trước, nhìn người trước mắt này ở trên đường lớn, bố thí cứu giúp một tiểu khất khi. Hôm sau nhìn thấy ca nhi này một thân áo trắng, một đầu tóc đen rối tung, cùng Đại tướng quân giống nhau cưỡi một con tuấn mã, bởi vì con ngựa đi rất nhanh, mà kinh sợ lớn tiếng mắng chửi vị Đại tướng quân kia, mà cái người cửu ngũ chí tôn mặc y phục thường ngày đứng dưới tàn cây nhìn tình trạng quẩn bách của người nọ thì cười ầm lên.

Duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, sau đó vì tiễn đưa vị tướng quân kia, người nọ dũng cảm tại trên trán tương quân hôn lên, bộ dáng thân mật kia làm cho hắn khó mà nén chịu cơn đố kỵ thường ngày, rất khó tưởng tượng được hắn cư nhiên lại đối với một người như vậy, thấy qua gương mặt của hai người nọ sinh ra một loại ghen tuông đặc biệt này.

Càng khó tưởng tượng hơn chính là hắn cư nhiên lại nổi cơn điên, bắt đầu điều tra người nọ, biết rõ những chuyện liên quan đến người kia, sau khi biết rõ mọi chuyện của người nọ, cái loại tâm tư này càng mãnh liệt hơn trước kia, so với trước kia còn khó mà khống chế. Hắn bắt đầu quên hết tất cả, dùng hết tâm cơ nghĩ đủ mọi cách tiếp cận người nọ, vì người nọ, bản thân bắt đầu tiếp cận vị Hoàng đế kia, làm trái với tổ huấn ra lệnh cưỡng ép tất cả tộc nhân trong gia tộc tiếp cận quyền thế. Mục đích lúc trước tổ huấn này là, vì để cho bọn họ né tránh trung tâm gió lốc mặc dù chưa bị bất luận kẻ nào lợi dụng, tận lực làm cho mình trung lập giống như với Thiên Tông, nhưng mà vì người trước mắt này, hắn cuối cùng phá vỡ quy định.

Rất nhanh hắn liền dựa vào ý đồ Tống Tuyền muốn cùng hắn kết giao, theo nhận thức hiểu biết của hắn, khi đó Tống Tuyền sớm đã dưỡng thành thói quen giống như Trác Kình Vân, đối với người mưu sĩ kia cùng loại sinh ra cảm giác ỷ lại, cũng không lâu lắm, thời điểm khi hắn cùng vị Hoàng đế kia bắt đầu nói chuyện chính sự, Hoàng đế kia quả nhiên đem người nọ dẫn đến nơi bọn họ ước hẹn, vài lần chia sẽ tâm tư sau đó hai người càng lúc càng quen thuộc, tiếp theo đó Hoàng đế kia xuất hiện sẽ đem tất cả những gì có liên quan đến hắn cùng một lúc đều giao cho Lâm Bách, hai người càng quen thuộc hơn sau đó, mỗi khi gặp nhau bất luận tài trí hay là tài ăn nói trên hai người đều là kỳ phùng địch thủ, đôi khi hắn sẽ hơn một chút. Có lẽ nếu như hai người bọn họ giống nhau cậy tài khinh người, thì đúng là đồng tính tương tích, không bao lâu hắn vừa hôn người kia vừa chính thức đem tâm tư hai người thúc đẩy đến một bước ngoặc khác…

Nhưng mà hết thảy mọi phát sinh kế tiếp, làm cho hắn không có thời gian dài đi hưởng thụ khoái hoạt tâm nguyện vốn có, mọi thứ phát sinh lệch khỏi quỷ đạo, hai người bọn họ liệu sự như thần mà dự đoán trước, bọn họ cư nhiên rơi vào cái bẫy của người khác, mà một đứa ngốc trong đó lại cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, thậm chí trả giá bằng sinh mệnh cũng không hề tiếc. Có lẽ y đã sớm muốn diệt trừ hắn vì địa vị hắn ở trong lòng người kia, mà bản thân mình cũng sớm là cái đinh trong mắt y, dù sao hắn quản lý chính là toàn bộ tiền vốn yếu mạch, chẳng qua là ngươi kia chỉ sợ không nghĩ tới Lăng gia không phải chỉ có một mình hắn, hơn nữa người mai phục tại Lăng Nhật Trang hắn, cũng không có điều tra ra kết quả gì như y mong muốn…

Dã Qủy đang xuất thần, thời điểm không khỏi đối với người nào đó đang diễn trò hề mà tự nhận mình là cao minh cảm thấy buồn cười. Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh tiếng đồ sứ vở vụn, âm thanh kia rất lớn, Dã Qủy hoảng sợ, Lâm Bách cũng bị thanh âm kia kinh sợ cả người run lên, mở mắt, cái bụng kia vẫn là vướng bận hắn, Lâm Bách giống như đột nhiên đứng dậy, thì không thể không bắt lấy tay áo bên người Dã Qủy để ổn định thân hình, nếu không thì khẳng định sẽ lại ngã xuống giường.

“ Cẩn thận!” Dã Qủy cảm nhận được Lâm Bách lôi kéo, bất chấp việc đứng dậy xem con ma men bên ngoài uống rượu tới điên rồi hay không, ngoảnh lại vội vàng đỡ lấy Lâm Bách.

“ Đại ca, bên ngoài làm sao vậy?” Lâm Bách một tay nắm lấy Dã Qủy, một tay chống giường, mơ mơ màng màng hỏi.

“ Tên Lăng Thiên kia uống quá nhiều, đại khái chính là đang sái tửu phong ( câu này ta không hiểu để dịch ra luôn), không có việc gì ta ra ngoài xem, ngươi tiếp tục ngủ đi….” Dã Qủy nói xong đem Lâm Bách ấn trở về trên giường.


“ Ừ!” Lâm Bách mơ mơ màng màng lên tiếng, an tâm nhắm hai mắt lại. Dã Qủy nhìn Lâm Bách ngủ, hoạt động hoạt động thân thể, đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm khi nhìn thấy hai người kia dưới ánh trăng, ánh mắt Dã Qủy gần như từ trong hốc mắt trừng ra ngoài, Dã Qủy đứng lặng yên ở cửa thật lâu, nâng chân lên nhảy ra bậc cửa, nhưng cuối cùng hắn lại lui trở về, im lặng không một tiếng động quay trở lại trong phòng Lâm Bách, trơ mắt nhìn cái người thân hình đơn bạc kia, bị một con ma men nào đó ôm ra khỏi tiểu viện…

Dã Qủy không ra ngoài ngăn cản, hắn cũng không thể đi ngăn cản cái gì, bởi vì phán quan đã từng cảnh cáo, ngoại trừ chuyện của Lâm Bách ra, những chuyện khác hắn cũng không thể can thiệp. Bởi vì thân phận của hắn, đã sớm thoát khỏi trói buộc của vận mệnh, thuộc một loại ngoại lệ trong thiên địa, hắn đi ngăn trở con người, can thiệp bất cứ chuyện gì cũng đều có thể thay đổi vận mệnh của một người, đem nhân sinh của bọn họ dẫn ra khỏi quỷ đạo, cho nên Dã Qủy cũng không có ra mặt, lúc này đây hắn cũng không thể làm được gì, tiểu tử kia và Tiểu Đồng, hắn có dự cảm, bọn họ nên phải…

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, từ đằng xa thổi lại đây, mang đến một trận tươi mát, còn có vài đóa hoa theo gió cuốn tới, đó là màu sắc rực rỡ cùng với ánh sáng mặt trời giống nhau, hoàng sắc phong tín tử, theo như những lời hoa ngữ của một nhóm người thường nói là có ngươi liền hạnh phúc, ta rất hạnh phúc. Cây tường vi bên góc tường kia đỏ rực đến chói mắt, chính là nói rất đúng một loại tình cảm khác, thầm nghĩ cùng ngươi ở cùng một chổ…

Mọi người dù sao vẫn nghĩ đến, vận mệnh xoay chuyển phát sinh là trong sự im lặng không một tiếng động, nhưng mà bọn họ cũng không biết, vài phút đồng hồ trước đó khi tất cả gần xảy ra, cuối cùng sẽ có chút ám chỉ xuất hiện bên người, Dã Qủy tìm được ám chỉ tương lai của hai người kia, mà hắn và Lâm Bách đâu, ở nơi nào đây…

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một cơn mưa, mưa phùn liên miên, nói ra thì cái nên tới chung quy cũng sẽ tới, khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, liền báo trước trận mưa này sớm hay muộn cũng sẽ đến…

Hai ngày sau, mỗ quỷ nào đó thân hình mập mạp hai gò má gầy gò, ngồi ở trước bàn, hết lần này đến lần khác vươn tay túm lấy quả táo trên bàn. Mà đang ngồi ở phía sau là một vị quỷ nào đó mặc một thân nho sam, đó cũng là một nam quỷ, trên tay đang phân chia ra các loại thư hàm để xem, tầm mắt sẽ luôn dừng lại trên người mỗ quỷ kia. Mỗ quỷ kia cúi đầu vẻ mặt còn thật sự chăm chú thêm chờ mong, liều mạng cầm lấy quả táo, dựng phu nào đó không phải người, mỗi khi nhìn một lần, trong mắt liền lộ ra một chút tình cảm ấm áp…

“ Đại ca!” Lâm Bách không kiên nhẫn thì thầm: “ Vì sao, ta không thể giống như huynh đều có thể chạm vào mấy thứ này?”

“ Ta đã nói nhiều lần rồi”, Dã Qủy bắt đầu cầm lấy ngòi bút, ở trên sổ sách gạch một cái, “ Bởi vì ngươi chính là hồn phách, không có quỷ khí niệm lực làm nơi để phó thác, cho nên không thể…”

“ Vậy tại sao Tiểu Đồng và Lăng Thiên, hai ngày nay ta cũng không thấy đâu?” Lâm Bách thanh âm rầu rĩ oán giận.


“ Chuyện này, hai ngày nay ta cũng trả lời không dưới hai mươi lần, Tiểu Đồng đến làm người hầu cho Nhâm Lăng Thiên, Lăng Thiên đang đi xử lý việc làm ăn của nhà bọ họ.”

“ Đại ca, huynh đang làm gì đó?” Lâm Bách quay đầu nhìn Dã Qủy, quệt cái miệng nhỏ nhắn trách cứ: “ Rất buồn a, cũng không thể ăn được cái gì, cũng không thể đi ra ngoài, cũng không có Tiểu Đồng đi theo giúp ta, rất buồn a, rất buồn…Hơn nữa đại ca, huynh làm chi lại không để ý tới ta?”

“ Này, ngươi không thể ăn được những thứ này là bởi vì trời còn chưa tối, ngươi không thể đi ra ngoài là bởi vì không có ai đi ra ngoài cùng ngươi, Tiểu Đồng không cùng ngươi là bởi vì hắn và Nhâm Lăng Thiên đang ở cùng một chổ, dù sao hắn cũng không thể vĩnh viễn ở cùng với ngươi, ngươi không cho là hắn với Nhâm Lăng Thiên cùng một chổ, khụ, hắn đi theo Lăng Thiên làm tùy tùng cũng tốt, cái gì cũng tốt, về sau cũng có chổ dựa.”

“ Mấy chuyện này ta đều hiểu được, chỉ là đại ca huynh…”

“ Ta, ta cũng còn có chuyện quan trọng phải làm, ngươi thấy sổ sách này đó, tên kia vì chiếu cố Tiểu….” Dã Qủy biết mình nói sai, vội vàng đem câu chuyện quay lại, “ Khụ, tên kia vì chuyện khác mà không thoát thân được, hắn cũng giúp chúng ta nhiều như vậy, ta giúp hắn chỉnh lý xắp xếp lại sổ sách và vân vân cũng là việc nên làm.”

Lâm Bách bĩu môi, đứng dậy đi tới bên người Dã Qủy, nặng nề mà ngã xuống trên người Dã Qủy, gào thét lên, “ Rất buồn, rất buồn, rất buồn…”

Lâm Bách lớn tiếng gào thét lên, rất quấy nhiễu người, nhưng mà bị quấy nhiễu chỉ có Dã Qủy, Dã Qủy thở dài cười khổ bất đắc dĩ, quay lại lấy tay che miệng Lâm Bách: “ Được rồi, được rồi, im lặng một lúc, đợi cho trời tối ta mang ngươi đi ra ngoài xem quỷ.”

“ Xem quỷ?” Lâm Bách sửng sốt, “ Qủy có cái gì đẹp mà xem, ta xem huynh, xem chính mình cũng được vậy.”

“ A, vậy cũng không giống nhau.” Dã Qủy đối với việc Lâm Bách phun tào cảm thấy thật đáng yêu, cười khẽ giải thích nghi hoặc, “ Lâm Bách, hôm nay là ngày mười bốn tháng bảy, ngày quỷ môn mở ra, có thể thấy rất nhiều huynh đệ quay về nhân gian, chợ quỷ ở kinh thành là chuyện náo nhiệt cũng có một năm một lần, đây chính là nơi tập hợp trung các loại mỹ thực, có thể ăn được các loại mỹ thực trong tam giới, còn có thể nhìn thấy thần tiên và vân vân, nhân loại có chút thời vận cao thì bày quầy bán hàng cho cô hồn dã quỷ.”


“ Được như vậy sao, vậy ta muốn đi, đại ca khi nào thì đi, khi nào thì đi?” Lâm Bách hưng phấn nắm lấy ống tay áo Dã Qủy lắc lắc. Dã Qủy bị Lâm Bách lắc lắc như vậy, sợ mực trên bút lông rơi xuống trên sổ sách, đành phải buông bút trên tay xuống, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “ Chờ thân thể của ngươi hiện thân, vừa đúng lúc chợ quỷ mở ra, xem sắc trời hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ hai khắc ( một khắc bằng 15 phút).”

“ Hứ, Vậy phải nhanh lên.” Lâm Bách nghe được có loại chuyện chợ quỷ tập trung như vậy, nóng lòng muốn xem, hưng phấn hỏi lung tung này kia, “ Đại ca, huynh nói có thể nhìn thấy thần tiên, vậy tại sao lại gọi là chợ quỷ?”

“ Chuyện này a, đương nhiên là bởi vì thời gian này là thời điểm mười bốn tháng bảy quỷ môn mở cửa, loại chợ quỷ này chỉ sẽ diễn ra lúc trời tối lại có thể cứu giúp quốc cho ngũ quốc, hơn nữa biên cảnh Tống quốc rất rộng rãi, cuối cùng rất lâu đời, cho nên chợ quỷ nơi này là rất long trọng. Đừng ầm ĩ nữa, ngày mai còn phải mang ngươi đi vào Hoàng cung, hôm nay ta phải đem những sổ sách này xem cho xong, nếu xem không xong thì không thể dẫn ngươi ra ngoài.”

Lâm Bách vội kêu một tiếng, trong lòng có chút chờ mong, an an phận phận nhìn Dã Qủy xem sổ sách, vài phút sau đó tinh lực ( tinh thần và thể lực) cũng bị thu hút, nhìn nhìn thì bất tri bất giác liền nói một câu: “ Lăng Nhâm, cái này không đúng, khoản ghi chép này nhìn như viết rất rõ ràng, nhưng phạm vi sử dụng rất mơ hồ…”

Lâm Bách nói xong nhưng bản thân mình hoàn toàn không phác giác được có điều không bình thường, còn tiếp tục chăm chú nhìn, Dã Qủy ngược lại cả người chấn động, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Bách, thấy vẻ mặt nghiêng của Lâm Bách còn thật sự chăm chú, nhớ lại đoạn tháng ngày trước đó, khẽ cắn môi một cái trước mắt có chút mơ hồ, tựa như những gì xảy ra trước mắt mày toàn bộ đều là trùng hợp…

Ngoài cửa sổ mây hồng rực rỡ sáng lạn, phủ lên toàn bộ trời xanh, chân trời chói mắt dần dần lụi tắt giống như những ngọn nến bình thường, bị làn gió mát thổi tan đi tất cả hơi ấm còn sót lại, chỉ còn lại một vầng trăng tròn nối tiếp ẩn phía sau tầng mây…

Một ca nhi nào đó dáng người mập mạp ngồi dựa vào trong một chiếc xe ngựa phiêu ở giữa không trung, bên cạnh là một nam quỷ cải trang thành một thân hắc y, ca nhi chăm chú nhìn trên người nam quỷ hắc y, nhẹ giọng hỏi: “ Đại ca, hôm nay huynh tại sao lại mặc y phục như vậy?”

“ Đây là y phục quỷ tương dưới địa phủ, đi đến những nơi như chợ quỷ thế này, quỷ tướng ở địa phủ và những quỷ ở vùng khác đều đến, này có ấn hiệu của địa phủ, có thể nhìn thấy được khi phản chiếu ở dưới ánh trăng.” Dã Qủy cuối thấp đầu nhẹ giọng trả lời.

Lâm Bách chăm chú nhìn một bên mặt Dã Qủy, một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi: “ Đại ca, huynh có phải có chuyện gì mất hứng hay không?”

“ Tại sao lại nói như vậy?” Dã Qủy sợ run một chút quay đầu lại nhìn Lâm Bách.


“ Chỉ là cảm thấy từ khi huynh đi ra ngoài thì không đúng lắm, nếu huynh không thoải mái, chúng ta quay về nghĩ ngơi cũng tốt a.” Lâm Bách cẩn thận nhìn trộm Dã Qủy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không che dấu được.

Dã Qủy quay đầu chống lại ánh mắt Lâm Bách, ngực nổi lên một loại rung động lan tỏa khắp tứ chi bách hài, khóe miệng Dã Qủy cong lên, một tia phiền muộn lướt nhanh qua, cười đưa tay nhu nhu đỉnh đầu Lâm Bách: “ Làm gì có chổ nào không thoải mái, ta chỉ là vừa rồi suy nghĩ sổ sách, còn có nhiều chổ muốn cùng với Lăng Thiên nói rõ.” Nhìn bộ dáng yên lòng của Lâm Bách, Dã Qủy cũng cong lên khóe miệng, không nhanh không chậm để lại một câu ngồi cho tốt, liền giương lên quỷ khí làm thành roi da quất một cái vào mông ngựa…

Lâm Bách và Dã Qủy đều là hồn thể, bọn họ làm cho chiếc xe chạy nhanh như bay, bốn vó xe ngựa không chạm đất, là bọn họ đốt khi đi ra ngoài, giấy xe giấy ngựa, tuy nói rằng là quỷ lễ nhưng mà hai kẻ quỷ này vẫn không thể minh mục trương đảm dùng người giống như loại xe ngựa này, cho nên liền dứt khoát lựa chọn trực tiếp phù hợp với thân phận, ngồi trên loại xe ngựa hàng mã này.

Xe hàng mã này vẫn là có chổ lợi, bởi vì dựa vào quỷ khí điều khiển xe, tốc độ nhanh hơn, xe ngựa vượt qua những loại quỷ tướng bình thường giống như Dã Qủy, thậm chí tốc độ còn có thể so sánh với phương tiện đường dài của vị nào đó của Thiên triều.

Nói không nhiều lắm Lâm Bách và Dã Qủy đã đến chợ dạo chơi hai ngày trước đó, Lâm Bách vừa đến vùng phụ cận kia, thì chú ý tới chợ so với từ trên trời nhìn xuống không giống nhau, Dã Qủy mang theo Lâm Bách một đường chơi đùa dùng minh tệ ( tiền âm phủ) mua đồ ăn và một ít thứ không thuộc về nhân gian, một mặt nói cho Lâm Bách biết làm sao phân biệt những ngoại tộc nơi này thoạt nhìn đều giống với người bình thường không thể nghi ngờ, màu sắc của tóc dị thường, diện mạo yêu mị phần lớn là yêu. Nét mặt cứng ngắt y phục tinh tế phần lớn là đạo nhân tu tiên, trên người tiên nhân sẽ có một chút kim quang thần khí lóe ra, trái phải bên người có nữa thước chân không (???). Về phần quỷ thì càng rõ ràng, không có cái bóng tiếp xúc một điểm, chân không chạm đất, mặt lộ ra vẻ xanh trắng hoặc tái nhợt không chút huyết sắc thì đều là quỷ. Lâm Bách nghe đến mơ mơ màng màng, cũng chẳng để ý nhiều, toàn bộ tâm tư đều ném vào trong niềm vui đi dạo chợ, Dã Qủy thấy Lâm Bách không có hứng thú nghe, thì cũng không nói nữa, cùng Lâm Bách tiếp tục đi dạo, nhìn bộ dáng hắn vui tươi hớn hở như vậy, bản thân mình cũng cười đầy vui vẻ…

Dã Qủy đi dạo thấy được hai cái người quen, hai người kia đứng chung một chổ, rất đặc biệt dễ làm người khác chú ý, một đen một trắng, một anh tuấn, một thanh tú lẫn vào bên trong đám ngoại tộc đông đảo, không coi ai ra gì mà thân mật. Hai người này a, như thế nào đi ra ngoài thì không biết cải trang giả dạng một chút, thật sự là đem thể diện của địa phủ làm mất hết. Kỳ thật suy nghĩ một chút Dã Qủy cũng nhanh chóng trở lại bình thường, chuyện của hai người này sớm đã truyền khắp cả tam giới, cải trang và vân vân căn bản là vô sự vô bổ…

Dã Qủy suy nghĩ cười khẽ đến xuất thần, Lâm Bách vẫn bên cạnh hắn xem tiểu đồ chơi đột nhiên xoay người đẩy ra đám người đi phía trước rồi chạy tới: “ Lâm Bách…” Khi Dã Qủy phục hồi lại tinh thần, thì Lâm Bách đã không còn bên cạnh hắn, Dã Qủy lo lắng kêu lên một tiếng, lại không ai đáp lại, Dã Qủy trong lòng hốt hoảng vội vàng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên bên phải chính mình thấy được một bóng dáng quen thuộc. Dã Qủy thở phào nhẹ nhõm, tìm đi lến, “ Làm soa lại chạy đến nơi này? Không phải đã nói cho ngươi biết, nơi này ngư long hỗn tạp, không thể chạy loạn.”

“ Đại ca, ta hình như, hình như nhìn thấy….” Lâm Bách nhìn thấy Dã Qủy đuổi theo. Hướng phía sau không quên liếc mắt một cái, chổ vừa rồi hắn nhìn đến, đã muốn bị dòng người bao phủ, Lâm Bách theo bản năng dừng lại câu chuyện.

“ Nhìn thấy cái gì?” Dã Qủy nghe không được rõ.

“ Không có gì, ta mới vừa rồi nhìn thấy một người bán hàng rong rất kỳ quái, liền muốn tới đây xem hắn là bán cái gì.” Lâm Bách nói như vậy, nói xong bày ra vẻ mặt giống như săn sóc liền lôi kéo Dã Qủy từ trong trung tâm chợ đi tới bên đường, tiếp tục nhìn đồ ăn vặt bên đường. Lâm Bách tuy rằng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại đang nói thầm, hắn nhất định là nhìn nhầm rồi, hắn làm sao lại cùng với y đi chung một chổ, nhất định là nhìn nhầm rồi….

Lâm Bách ôm tâm tư như vậy, sợ Dã Qủy hoài nghi liền cố gắng khắc chế không có tiếp tục tìm kiếm xung quanh, nhưng mà ngay tại khi đó có hai thân ảnh, đứng ở nơi Lâm Bách vừa rồi dừng lại, nhìn hắn và Dã Qủy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận