Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Editor: Mạc Hề

Lâm Bách cùng Dã Quỷ dần hiện ra từ vầng sáng vàng nhạt. Sau lưng hai người, cửa thành Âm Ti đen tuyền dần dần khép lại, âm thanh phát ra dường như là nhỏ đến mức không nghe thấy nhưng lại làm rung động hồn phách, làm cho Lâm Bách cùng Dã Quỷ phải bứt ra khỏi cảnh đẹp trước mắt mà quay đầu nhìn lại.

Cửa thành Âm Ti đen tuyền phát ra ánh sáng rực rỡ, từ từ nhạt dần, đến trong suốt, cuối cùng biến mất. Lâm Bách kinh ngạc “a” một tiếng, dùng sức trừng lớn hai mắt, nhìn lại chỉ còn một mảng trống rỗng tiêu điều, la lớn: “ Này, này, đây là…” Lâm Bách á khẩu, nhìn cửa thành Âm Ti đột nhiên biến mất.

“ Ban ngày thì không có Âm Ti, chỉ vào ban đêm Âm Ti mới xuất hiện, hơn nữa là ở bất kì nơi nào.” Dã Quỷ nhìn chằm chằm vào mảng trống rỗng tiêu điều đó, hờ hững nói.

Lâm Bách nghiêng đầu nhìn Dã Quỷ, kinh ngạc cảm thán: “Thật thần kì!”

Dã Quỷ quay đầu, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâm Bách, khoé miệng giương lên một nụ cười: “Đây là quy luật âm dương sinh tử, tương truyền rằng, con người thì đi về hướng Đông còn hồn phách thì đi về hướng Tây, mỗi một hồn phách sau khi rời khỏi thân thể, quỷ sai sẽ chỉ dẫn cho bọn họ ở lại Tây Môn Thành hay rời đi về hướng Tây. Khi bọn họ qua khỏi giới hạn của thành sẽ bước lên Hồn Lộ, đi tới Âm Ti. Vì vậy, người xưa thường nói ban đêm không thể đi về hướng Tây”.

Dã Quỷ vừa nói vừa hướng Lâm Bách cười một tiếng: “Hôm qua, chắc hẳn ngươi cũng giống như vậy, người áo đen mà ngươi đụng phải chính là quỷ sai, hắn thấy ngươi có thể nhìn thấy, có thể đụng vào hắn, nghĩ đến ngươi nhất định không phải là người, liền chỉ ngươi đến Hồn Lộ”.

“À, là như vậy a, ta hình như đã hiểu được một chút”. Lâm Bách chớp chớp mi, vẻ mặt ham học hỏi, khát khao nhìn Dã Quỷ. “ Dã Quỷ, ngươi hẳn là hiểu biết rất nhiều rất nhiều chuyện a, Âm Ti này còn có cái gì khác biệt sao?”


“Có rất nhiều truyền thuyết về Âm Ti, ta nhớ ta từng đọc trong một quyển sách, trấn thủ An Hồn Môn của Âm Ti là một thượng cổ thần thú_Cổn Lân Phiến [1]. Thần thú này có một sức mạnh thần kỳ, có thể trấn an hồn phách, hoá giải oán niệm cùng chấp niệm của những oan hồn mới.”

“Cái đó…có tác dụng sao?” Lâm Bách nghe được chuyện ly kỳ, vẻ mặt hưng phấn kề sát vào Dã Quỷ hỏi.

“Ta cũng không biết a.” Dã Quỷ cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời Tây nơi màn đêm dần dần tan biến.

Lâm Bách bĩu môi, hắn đối với những thứ đó còn muốn biết nhiều hơn, không khỏi hy vọng hỏi. “Dã Quỷ, ngươi có thể hay không chỉ bảo ta, nói cho ta biết một ít chuyện đi, ta cảm thấy mình cần nên biết rất nhiều thứ, nhưng là trong đầu cùng trong lòng đều trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Dĩ nhiên, ta lúc nào đối với ngươi…” Dã Quỷ nhìn Lâm Bách, ánh mắt lộ vẻ thương yêu, cười gật đầu, vừa nói vừa chuyển hướng đề tài, nói: “ Phán Quan đại nhân và Diêm Vương cho phép ta ra khỏi Âm Ti là để giúp ngươi, có chuyện gì không hiểu ngươi cứ việc hỏi ta, chỉ cần ta biết tất nhiên sẽ không dấu giếm nữa lời.”

Ngay tức thì khoé miệng Lâm Bách cong lên chín mươi độ, giơ tay lên hào khí mười phần vỗ vai Dã Quỷ. “Dã Quỷ, được quen biết ngươi chính là chuyện may mắn nhất từ khi ta làm quỷ a..”

Dã Quỷ nghe Lâm Bách nói, lắc đầu cảm thán. “Được rồi, ngươi còn chưa hoàn toàn chết đâu, không tính là quỷ nha.”

“Đúng nga!” Lâm Bách gãi đầu cười khúc khích, lần nữa choàng vai Dã Quỷ. “Tóm lại, bất luận như thế nào ta cũng thật cảm tạ lão thiên gia đã an bài cho ta quen biết ngươi.”


“Phải không…” Nụ cười trên mặt Dã Quỷ cứng lại, thanh âm cũng dần ảm đạm.

Lâm Bách không phát hiện ra bất thường, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói: “Dã Quỷ, ngươi nói ngươi chết nhiều năm như vậy, ngươi khẳng định so với ta lớn tuổi hơn, vậy làm đại ca của ta được không? Chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại nguyện ý giúp ta chiếu cố ta, ta cuối cùng cũng không biết tên thật của ngươi, như vậy thật kì quái..”

Dã Quỷ sững sờ, vẻ mặt bình tĩnh trong nháy mắt toả ra vẻ cổ quái không dễ dàng nhận ra, môi giật giật, thì thầm một câu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

“Ngươi nói cái gì?” Lâm Bách thấy môi Dã Quỷ mấp máy, lại không nghe đươc lời nói, không khỏi khó hiểu.

“Không có gì!” Dã Quỷ cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Bách. “ Nếu nguơi muốn gọi như vậy thì cứ gọi đi”

“Đại ca..!” Lâm Bách không nghi ngờ gì cười khanh khách nhìn Dã Quỷ, ngượng ngùng kêu một tiếng, trong lòng khẽ rung động. Lâm Bách mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng là hắn đối với những việc bên ngoài vẫn có hiểu biết, Dã Quỷ cùng hắn vốn không quen biết, Lâm Bách lúc đầu nguyện ý tin tưởng hắn là do trực giác, nhưng khi nghe Diêm Vương cùng Phán Quan nói như vậy, Lâm Bách rất rõ ràng, vô luận hắn muốn sống hay muốn chết cũng khó khăn so với lên trời, Dã Quỷ với hắn là người xa lạ, bây giờ có thể giúp hắn liệu có thể giúp hắn đến cuối cùng sao? Lâm Bách không biết được. Hắn kêu một tiếng “đại ca” như vậy ít nhất có thể kéo quan hệ của hai người lại gần hơn, sự tình từ nay về sau như thế nào chỉ có thể là thuyền đến đầu cầu tự có lối đi.

Nghe tiếng đại ca này của Lâm Bách, Dã Quỷ cả người chấn động, nghiêng đầu bắt gặp nụ cười giảo hoạt của Lâm Bách, khoé miệng cũng không khỏi nhẹ nhàng giơ lên, nụ cười mang điểm phức tạp, làm người khác không phân biệt đươc hắn có phải hay không đang cười.


“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi Thiên Tông Sơn tìm Thiên Sư.” Dã Quỷ thanh âm không chút gợn sóng phun ra một câu, chân cũng không chậm trễ mà bước về phía mặt trời mọc.

Lâm Bách đang xuất thần, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thì Dã Quỷ đã đi xa hơn mười thước. “Đại ca, sao không đợi người ta a!” Lâm Bách vừa kêu lên, vừa hấp tấp đuổi theo.

Lâm Bách vừa đỡ bụng, vừa chạy đến bên cạnh Dã Quỷ, kéo vạt áo Dã Quỷ nói: “Đại ca, chúng ta đến nơi đó nhưng mà ta không biết chỗ, ngươi biết sao?” Dã Quỷ quay đầu nhìn Lâm Bách: “Ngươi cứ đi theo ta là được, ta sẽ không đem ngươi bỏ lại.”

Lâm Bách gật đầu, cười hì hì nói: “Đại ca, ta thấy chỗ nào cũng nguy hiểm như nhau, ngươi chính là đem ta làm thất lạc ta cũng không biết..”

“Không tin ta.” Dã Quỷ tựa tiếu phi tiếu [2] nhìn Lâm Bách.

“Không.” Lâm Bách nhìn Dã Quỷ, như đinh đóng cột nói: “Đại ca, ta hiện tại đều tin ngươi, ngoài ngươi ra ta ai cũng không tin.”

“Vậy thì đi thôi, đại ca sẽ giúp ngươi đến cùng, đi thôi.” Dã Quỷ nhìn Lâm Bách bày ra bộ dáng lời thề son sắt, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, trong lòng mặc niệm: “Cho dù ta phải trả giá đắt như thế nào…”

Dã Quỷ dựa theo tốc độ vừa rồi, tiếp tục đi về phía trước, Lâm Bách cũng một đường theo sát, cùng đón lấy những tia sáng ban mai. Lâm Bách và Dã Quỷ chính thức rời khỏi Âm Ti, bước vào một hành trình vô định.

Đến Thiên Tông, Lâm Bách cũng không biết có người giúp mình hay không, nhưng là hắn như thế nào cũng phải đến đó, bởi vì hắn không có chỗ khác để đi a, không đi Thiên Tông Môn chẳng lẽ muốn để cho hắn làm nửa người nửa quỷ, không có mục đích mà du đãng sáu tháng, sau đó cùng hài tử trong bụng hôi phi yên diệt. Lâm Bách không nhớ hắn lúc trước là hạng người gì, cũng không biết lúc trươc hắn có lựa chọn gì, nhưng dù sao bây giờ hắn cũng không muốn ngây ngốc ở đây chờ đợi kết quả…


Đảo mắt ba ngày đã qua, Lâm Bách cùng Dã Quỷ đã đến_Thiên Tông Sơn…

Giữa những vòm mây trắng xoá, Thiên Tông Sơn nằm sừng sững trên đỉnh của ngọn núi cao nhất, phía dưới núi non trùng điệp vờn quanh, hằng năm mây mù lượn lờ không tiêu tán, trong đó kì hoa dị thảo không đếm xuể, dị thú trân quý cũng không hiếm thấy, từ chân núi hướng phía trước nhìn lại, cây cổ thụ vô biên vô hạn cao chọc trời, trong đó có nhiều loại cây người đời cũng không biết được tên của nó. Nhưng bên trong Thiên Tông Sơn lại lộ vẻ trang nghiêm, uy nga, nhưng lại càng thêm là cảm giác thần bí. Thiên Tông Sơn cón có Khê Tuyền (khe suối nhỏ) cho nên những kỳ cảnh như ẩn như hiện không hề hiếm.

Thiên Tông Sơn sơn mạch nằm ở trung tâm của ngũ quốc, lãnh thổ không thuộc bất kì người nào của ngũ quốc. Nơi này người nắm quyền cao nhất chính là Tông Tôn_thiên sư qua các triều đại.

Thiên Tông là địa phương đứng đầu đại lục, áp đảo các đại môn phái trên giang hồ, thậm chí còn vượt qua cả ngũ quốc quốc chủ. Thiên Tông ở ngũ quốc, thời điểm mỗi quốc gia thay đổi quốc chủ, cũng sẽ phái một vị quốc sư đi theo đế vương tiền nhiệm bảo hộ mười năm.

Trên đại lục, ngũ quốc ngẫu nhiên cũng có tranh chấp, mỗi lần trước khi đại chiến bùng nổ, Thiên Tông sẽ đóng cửa Tông Phong Sơn, đợi đến thời điểm Thiên Tông Sơn huỷ bỏ chỉ thị của Phong Sơn không quá mười ngày sau thiên hạ sẽ thái bình. Có người nói là do Thiên Tông Tôn chủ nắm quyền ở triều đình, cũng có người nói Thiên Tông Tôn chủ thần cơ diệu toán đã tính toán được bắt đầu cùng kết thúc. Câu thường nói trong dân gian “Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân”, ngũ quốc chia đều, hơn ngàn năm qua mặc dù ngũ quốc phân tranh không ít nhưng chưa từng phá vỡ cân bằng, hết thảy với Thiên Tông nhất định có quan hệ.

Hơn nữa, Thiên Tông đối với nhóm dân thường cũng rất quan tâm, mỗi khi trên đại lục có thiên tai, người Thiên Tông sẽ xuất hiện bên cạnh nhóm dân thường trước tiên, người gặp đại hoạ, cầu trợ Thiên Tông, cứu người bị thương, Thiên Tông cũng không keo kiệt.

Nhóm dân thường nói Thiên Tông chính là toàn bộ đại lục gần nhất với thần, bởi vì bọn họ quả thực hiểu được âm dương Thiên Cơ. Cũng có người xem họ chính là thần, bởi vì bọn họ xuất hiện ngay thời điểm người khác cần nhất, nguyện ý giúp đỡ tất cả mọi người…

[1] Côn Phiến Lân: Cá vảy lân

[2] Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận