Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục


Cô ta bước trên lối đi được trải thảm nhung, đỡ lấy lan can nhìn xuống khung cảnh nhảy múa hát hò bên dưới.

Đàn ông, đàn bà, cười đùa, phóng túng, diễm lệ, xa hoa, nơi này giống như thiên đường.

Nếu đây là thiên đường thì tiền tài là thượng đế, dục vọng trở thành thiên thần mỹ lệ nhất.

Chỉ cần có tiền thì sẽ có được mọi thứ, trở thành chủ nhân của cả một khoảng trời.

Đôi mắt lạnh nhạt của cô gái nhìn xuống cảnh tượng dâm mỹ dưới đài, con người trầm mê trong dục vọng nguyên thủy chẳng khác gì súc vật.

Cô ta hơi chuyển động chiếc cổ thon dài nhìn về phía người trong đại sảnh.

Nơi đó cũng là một thế giới đắm chìm trong hoan lạc và dục vọng, nhưng lại có một điều khác biệt.

Cô gái tóc dài đang tiếp khách uống rượu dường như nhận ra tầm mắt trên lầu hai, cô ấy hơi xoay người, ngẩng đầu, đối diện với cô gái trên lầu.

Hai người nhìn nhau, cô gái tóc dài nở một nụ cười nhợt nhạt.

Cô ấy giơ cao ly rượu trên tay, hơi nâng về phía người ở xa kia rồi uống một hơi cạn sạch.

Đôi mắt long lanh nọ như một hồ nước trong suốt bị giấu dưới màn sương mù, xuyên qua thời không nhìn về phía người bạn trên lầu, lặng lẽ nói thầm:
Vì nô lệ của dục vọng, cạn ly.

Cô gái đứng ở lầu hai mỉm cười, đưa tay chạm lên đôi môi đỏ mọng, truyền lại một câu với người bạn dưới lầu.

Cạn ly.

Vì bọn họ, cũng vì chúng ta.

Ngay lúc này, sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau là niềm an ủi duy nhất của cô ta trong chốn địa ngục này.

Trong cái thế giới không có tình yêu này, cô ta lặng lẽ, giấu đi một đóa hoa hồng.

- -------
Lúc Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ đến hiện trường, từ phía xa đã thấy một đám người vây bên ngoài câu lạc bộ.

Bên ngoài dây cảnh giới của cảnh sát tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều nhón chân nhìn, chỉ trỏ vào bên trong.

"Chờ tôi chút." Từ Thượng Vũ thấy vậy thì cởi áo đồng phục nhét vào tay Ninh Tiêu, "Cậu vào trước đi, tôi dạo một vòng cái."
"..." Ninh Tiêu nhìn đồng phục cảnh sát trong tay, không biết nói gì.

Hai người xuống xe, Ninh Tiêu đi thẳng vào câu lạc bộ.

Có lẽ là vì cậu cầm đồng phục của Từ Thượng Vũ, còn bước xuống từ xe cảnh sát nên cảnh sát đứng canh chưa cần nói gì đã mở đường.

Trước khi Ninh Tiêu đi vào còn quay đầu lại nhìn, nhưng nào còn thấy bóng Từ Thượng Vũ nữa.

Tên kia không biết trà trộn vào dân chúng bên ngoài từ lúc nào rồi.

Ai biết hắn muốn làm gì?
Không nghĩ đến hắn nữa, Ninh Tiêu đi qua người gác ở cửa, bước vào câu lạc bộ.

Cậu mới vừa vào đã thấy một bức tượng nàng tiên cá to đùng trấn cửa.

Nàng tiên cá với nửa thân trần, tay nâng viên trân châu đứng ở giữa đài phun nước, đuôi cá bên dưới hơi nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ.

Nước suối phun ra từ trong miệng nàng, chảy xuống theo cơ thể trần truồng, nước chảy qua da thịt, qua phần ngực, có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng xúc cảm trơn nhẵn, mịn màng đó.

Nhìn tiếp lên trên đài phun nước, đèn treo kiểu Âu với từng sợi dây đèn tỏa sáng lấp lánh, thỉnh thoảng hơi đung đưa chạm vào hạt châu trong suốt bên trong phát ra tiếng 'leng keng'.

Ninh Tiêu quan sát cẩn thật, phát hiện dây trên đèn treo được làm bằng bạc, nhìn xúc cảm của hạt châu đó, có lẽ là thủy tinh.

Cậu lại nhìn bảng hiệu màu vàng bên trên, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là bằng vàng ròng.

Đạp lên tấm thảm nhung dày dưới chân, Ninh Tiêu bỗng có ảo giác như mình lạc vào một tòa cung điện.

Câu lạc bộ này có cấp bậc khá cao, vừa bước vào là thấy.

Ở một cái câu lạc bộ tư nhân có đẳng cấp thế này xuất hiện hai vụ án mạng liền, mà tại sao trước đó không được chú ý?
Bị xem nhẹ hay do có người cố ý đè xuống?
Ninh Tiêu hơi đăm chiêu, tiếp tục đi tới trước.

Cậu đi thẳng từ lối đi của lầu một vào phía trong, không bao lâu đã vào đến một cái đại sảnh.

Đại sảnh tầm hai trăm mét vuông, ngoài sàn nhảy chính giữa thì còn lại đều bị chia thành một loạt chỗ ngồi nửa kín.

Bên trái có một cầu thang lên thẳng lầu hai, Ninh Tiêu thấy lầu một không có ai thì đi thẳng lên lầu mà không cần nghĩ ngợi.

Lầu hai có một hành lang thật dài, rộng tầm 3 mét, hai bên sườn là phòng VIP xa hoa.

Mà bây giờ một căn trong số đó đang bị người ta bao vây.

Ninh Tiêu đi vào đám người trong phòng mà không làm cho ai chú ý.

"Vụ này chỉ là tai nạn thôi, cảnh đốc Lưu.

Phiền các ngài phải chạy không một chuyến, ngại quá, ngại quá."
Ninh Tiêu vừa vào đã thấy một người đàn ông mang giày da đang kê thuốc lá cho một người khác.

"Không, không, đây là trách nhiệm của chúng tôi." Viên cảnh sát vừa nói đẩy thuốc lại, "Giám đốc Trần đừng để ý, chỉ cần điều tra rõ là tai nạn thì sẽ không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của các vị đâu."
"Vâng, vâng."
Ninh Tiêu nhìn về phía người được gọi là cảnh đốc Lưu, thì ra là người lúc trưa đụng mặt với Từ Thượng Vũ ở Cục cảnh sát đây mà.

Hay, vậy mà leo đến cảnh đốc rồi, cũng là phó cục trưởng đấy.

Nhưng mà vốn tưởng là một vụ án mạng liên hoàn sao bây giờ hai người này lại đứng đây thổi phồng nhau, định xử thành tai nạn thật đấy à?
"Tôi có thể hỏi chút không?" Ninh Tiêu buột miệng hỏi, "Sao vụ án mạng này lại bị xử thành tai nạn?"
Cậu vừa nói chuyện thì mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

Giám đốc Trần hơi nhíu mày, nhìn cảnh đốc Lưu, nói: "Cảnh đốc, vị này là..."
Lưu Lập Càn thấy Ninh Tiêu, sắc mặt không đẹp nổi.

"Đây là cố vấn đặc biệt dưới trướng Từ đội của chúng tôi, phá được một hai vụ án, giỏi lắm đấy."
Ninh Tiêu để mấy lời trào phúng của ông ta lọt từ tai này qua tai kia, cậu đẩy những người xung quanh ra, đi đến giữa phòng.

"Tôi có thể xem thi thể không?"
Không ai cản tức là đồng ý.

Ninh Tiêu thấy một cô gái nằm đưa lưng về phía mọi người, không, phải nói là một cái thi thể lạnh như băng.

Cô ta nằm trên tấm thảm nhung mềm mại, thân thể cứng đờ cuộn lại.

Phấn trắng vẽ vòng xung quanh thi thể nhưng vẫn có máu tươi chảy tràn qua vệt phấn, nhuộm nó thành màu đỏ.

Cũng có thể thấy được đây là một cô gái đã từng rất xinh đẹp.

Nhưng mà khuôn mặt xinh đẹp này cũng không giúp cô ta được chăm chút gì hơn sau khi chết.

Bây giờ, cô ta nằm ngã vào vũng máu, mà những người sống xung quanh lại đang thảo luận xem làm sao xử lý hậu quả, nụ cười nịnh nọt và khước từ giả dối, xứng biết bao, cũng châm chọc biết bao.

Lưu Lập Càn còn đang lá mặt lá trái với giám đốc Trần, hai người đều mặc kệ Ninh Tiêu, mấy lời khách sáo, khiêm tốn đẩy qua đẩy lại không giống cảnh sát và người báo án, mà giống hai người đang bàn chuyện làm ăn hơn.

"Cảnh đốc Lưu, vừa rồi các người nói định xử vụ này thành tai nạn."
Nhưng mà lúc này, một giọng nói có vẻ không hòa hợp với không khí của bọn họ xuất hiện.

Lưu Lập Càn khó chịu quay đầu lại, "Có vấn đề gì à?"
Ninh Tiêu mỉm cười, "Tôi chỉ muốn hỏi nguyên nhân thôi."
"Còn chưa rõ ràng à?" Lưu Lập Càn nói: "Cô ta một không thân phận, hai không tiền bạc, giết một người như thế thì có ích gì? Không có động cơ gây án! Mà các nhân chứng cũng đã nói rồi, mọi người đêm đó đều uống rượu, nửa đêm chỉ có cô ta say ngã xuống đất, sáng dậy thì đã chết rồi, không phải tự sát thì chỉ có say quá tự cắt trúng cổ họng, còn có khả năng nào khác nữa à?"
"Còn một loại khả năng nữa." Ninh Tiêu ngẩng đầu nói: "Cảnh đốc, chẳng lẽ ông không phát hiện à?"
"Cái gì?"
"Hung khí giết người đâu?" Ninh Tiêu ngồi xuống nâng nửa người trên của cô ta lên.

.

Truyện Teen Hay
Cổ họng bị cắt đứt xuất hiện trước mắt mọi người, vết thương rất sâu, gần như thấy được tận xương.

Những người khác vội lùi lại mấy bước, không dám nhìn vào cảnh tượng máu me này.

Tay phải Ninh Tiêu phác họa vết thương, "Một vết thương sâu như thế, mặt cắt bằng phẳng, mảnh vỡ của bình rượu không thể làm được điều này.

Một vết thương như thế chỉ có dao mới cắt ra được."
Cậu buông cô gái xuống, ngẩng đầu nhìn cảnh đốc Lưu.

"Vậy thì tôi nghĩ, ai đã cầm con dao đó đi?"
Mọi người nhìn nhau, sau đó vội vàng lắc đầu, giống như lắc chậm một nhịp thì sẽ bị nghi ngờ vậy.

Ninh Tiêu mỉm cười, "Đúng vậy, cho nên vấn đề tới đây.

Con dao mất tích, bị một người nào đó lấy giấu đi.

Ông nghĩ người này sẽ là ai, cảnh đốc?"
Nụ cười của cậu tuy nhàn nhạt, nhưng dường như chứa đầy lực lượng đè ép.

Lưng Lưu Lập Càn toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gân cổ nói: "Cái này..."
"Rõ ràng là không bình thường."
Lại một giọng nói khác đánh vỡ không khí, Từ Thượng Vũ xuất hiện ở cửa, tầm mắt của hắn vừa giao với Ninh Tiêu thì chuyển đi ngay.

"Hung khí biến mất trước khi cảnh sát đến hiện trường.

Chẳng lẽ là do người của câu lạc bộ lấy nó đi à?"
"Chắc chắn là không phải!" Giám đốc Trần vội vàng lắc đầu, "Chúng tôi đã giữ nguyên hiện trường, không động một chút nào, còn cho mười người thay phiên trông chừng, bọn họ có thể làm chứng!"
Từ Thượng Vũ gật đầu, nói: "Cảm ơn lời khai của ông." Hắn lại nhìn Lưu Lập Càn, ra vẻ cung kính.

"Sự thật đã rõ, quan điểm của tôi là người lấy đi hung khí trước khi phong tỏa hiện trường hẳn là hung thủ, vậy cho nên đây là một vụ mưu sát.

Ngài có ý kiến gì khác không?"
Sắc mặt Lưu Lập Càn vô cùng khó coi, ông ta nhìn Từ Thượng Vũ một lúc lâu, sau đó quay lưng đi mà không nói tiếng nào.

Biểu cảm của giám đốc Trần cũng không vui hơn là bao, nhưng vẫn miễn cưỡng cười giả dối.

"Cảnh sát Từ còn cần chúng tôi phối hợp gì thêm không?"
Mấy tiếng 'cảnh sát Từ' này không vang dội bằng tiếng 'cảnh đốc Lưu' ban nãy.

"Cám ơn, không cần.

Lát nữa cấp dưới của tôi sẽ đến, giao chỗ này cho chúng tôi là được rồi."
Chờ sau khi những người khác đều đi hết, Từ Thượng Vũ mới đi từng bước một đến trước mặt Ninh Tiêu.

Hắn nhìn cậu một hồi, cười nói:
"Con dao mất tích thật à?"
"Không."
Ninh Tiêu lấy một gói vải trong lòng ngực, mở ra, bên trong là một con dao nhỏ.

"Nếu không thì sao bọn họ chịu ngoan ngoãn nghe lời?"
Vừa nãy cậu lén giấu đi khi hai người họ chỉ lo nói chuyện.

"Anh không thấy lạ à?" Ninh Tiêu nói: "Lúc tôi tìm được nó, nó bị đặt bên dưới thi thể, ngay đây."
Cậu nhẹ nâng thi thể lên, chỉ vào cái túi đựng tiền trong áo ngực của cô ta.

"Anh không cảm thấy việc này giống như tự cô ta giấu nó đi à?"
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, sau khi Ninh Tiêu nói xong, một cơn gió lùa qua khiến người ta phải rùng mình.

Giọng nói của Ninh Tiêu lại truyền đến.

"Anh nghĩ, vì sao cô ta lại làm thế?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui