Dùng Răng Thành Danh



Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Chu Thụ bị anh trai đánh cho một trận, chỉ có thể thả đồ đao xuống lập địa thành gâu gâu, rũ đầu nằm sấp ở mép giường, vịn tay giường tiếp tục nhìn cháu trai cả đang ngủ say.

"Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó."

Quỷ Tây thể chất yếu.

Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.

Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.

Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.

"Xoạt!" Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.

"A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi." Cô gái múa dẫn đầu nói.

"Không sao." Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, "Nghỉ một lát rồi tập tiếp."

Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.

"Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?"

"Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?"

(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).

"Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt."

Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.

Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: "Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền."

Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.

"Oa! Thế gia võ thuật sao?"

"Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi."

"Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm."

Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.

"Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây?" Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.

Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.

Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.

Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc "Ballade Pour Adeline" vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.

Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.

Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.

Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.

Đoàn trưởng nói thế này, "Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi."

Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.

Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.

Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ "Ballade Pour Adeline" biến thành "Summer (Hạ) (2)," còn gật đầu chào cậu.

(2) Hạ trong đây là họ của Châu Châu.

Hạ Du Châu sửng sốt, bị cách chào thú vị này chọc cười, đơn giản mở miệng chào hỏi: "Uây, bạn học Tư, đang tập đàn à. Tôi đang tính đi mua nước uống, cậu muốn uống gì không để tôi mua cho cậu một ly."

Tư Quân dừng đánh đàn lại: "Cậu muốn mời tôi uống trà à?"

Hạ Du Châu nhếch miệng cười: "Ừ, lần trước cậu mời tôi rồi, bây giờ tôi mời cậu. Nước bạc hà lạnh, nước chanh lạnh, trà sữa thơm phức, muốn loại nào?"

Tư Quân: "Trà táo đỏ, cảm ơn."

Hạ Du Châu mua nước lạnh ở quán trà sữa này vô số lần, lần đầu tiên biết được còn có loại dưỡng sinh như trà táo đỏ nóng này nọ.

"Mua cho bạn gái à? Cậu nhóc tri kỷ quá." Dì trong quán trà sữa cười híp mắt.

Hạ Du Châu không hiểu mấy, lát sau mới phản ứng kịp, vào lúc đặc biệt thì con gái thích uống trà táo đỏ nóng. Nhớ tới khuôn mặt tuấn tú quý khí kia của Tư Quân, nhịn không được cười ra tiếng: "Ha ha, đúng đúng, cơ thể của bạn con hơi yếu, phải uống chút đồ nóng."

Chỉ chú ý tới việc chạy trốn khỏi tiếng ve kêu trong phòng vũ đạo, lại quên mất tình hình thực tế. Khi mười ba ly đồ uống được đặt trước mặt, Hạ Du Châu trợn tròn mắt. Chỉ hận mình không phải là Na Tra, biến ra ba đầu sáu tay, hai cái tay thì không thể nào ôm hết được. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Tư Quân giúp đỡ.

Bàn tay của bậc thầy dương cầm, không những quý giá lại còn là đôi duy nhất có thể chạm vào hoàng hậu nương nương, cứ như vậy bị Hạ Du Châu nhét đầy mấy bịch móc của sáu ly trà sữa.

Mấy cô gái còn đang chơi đùa trong phòng vũ đạo, nhìn thấy Hạ Du Châu quay về thì lập tức ríu rít chạy tới, lúc nhìn thấy Tư Quân đằng sau cậu thì im lặng trong nháy mắt.

"Tư... Tư Quân?"

Nghệ sĩ dương cầm anh tuấn cao ngất, rõ ràng là đang cầm trà sữa giá rẻ trong tay, lại giống như mang theo hoa hồng vừa hái ở trong vườn hoa còn vương hạt sương, cái gì cũng không thể làm mất đi được sự cao quý ưu nhã của hắn. Khi hắn vừa bước vào trong phòng, độ ấm trong phòng liền tự giác giảm xuống, mấy cô gái vốn còn đang cười nói lớn tiếng cũng nói nhỏ giọng đi.

"Đây, tự cầm trà sữa của mình đi." Hạ Du Châu thả đồ trong tay xuống, lại nhận đồ trong tay Tư Quân để xuống cùng một chỗ, để cho mấy cô gái tự lấy.

"A, trà táo đỏ." Cô gái múa dẫn đầu thấy trong đó có một ly khác với mấy ly còn lại, lập tức cầm lên, "Mình muốn uống cái này."

Tư Quân hơi mím môi, nhỏ giọng nói với Hạ Du Châu: "Tôi đi lên trước đây, xin lỗi không nói chuyện tiếp được."

"Này, trà của cậu." Hạ Du Châu gọi hắn, quay đầu lại thấy trà táo đỏ bị người khác cầm trong tay, giơ tay ra nhẹ nhàng lấy đi, "Xin lỗi, đây là loại người khác chọn."

"Mình muốn uống cái này cơ." Cô gái múa dẫn đầu thấy hơi tủi thân, nhìn về phía Hạ Du Châu nói.

"Hồi nãy nói cậu chọn đi thì không chọn, bây giờ lại giành của người khác thế thì sao được." Hạ Du Châu không thương hương tiếc ngọc chút nào, đưa trà nóng trong tay cho Tư Quân, "Của cậu này."

Một giây đó, Hạ Du Châu chắc chắn là mình thấy được ánh sáng chớp lên trong mắt của Tư Quân, bộ dáng rất vui vẻ. Nghĩ là thật sự không thể uống đồ lạnh, lại không tiện giành với con gái.

Một người đàn ông, lại không thể uống đồ lạnh.

Từ đó trở đi, Hạ Du Châu cứ không nhịn được mà quan tâm đến tình trạng cơ thể của Tư Quân. Thứ Ba nào đi học, cậu cũng đem thêm một phần bữa sáng nữa, hy vọng có thể giúp đỡ được bạn học Tư yếu ớt kén ăn.

...

"Loại phương Tây đúng là yếu thật." Hạ Du Châu xoa cằm, đoán chừng khi Tư Quân uống máu thanh trùng này thì còn phải ngâm vào trong nước nóng cho ấm một chút, không để quá lạnh, "Nhưng bây giờ cơ thể của cậu bé cũng yếu, anh nhìn vào số liệu của hệ miễn dịch rồi, đúng là rất thấp, uống máu tươi thì có hơi nguy hiểm."

"Bây giờ anh chính là cha mẹ kiểu Trung Quốc, toàn lo nghĩ vớ vẩn gì đâu, đừng có mà mua sữa bột nhập khẩu." Chu Thụ bĩu môi, mở miệng cháu trai cả ra, xoa xoa hai cái răng khểnh kia, xem đã rộng ra hay chưa.

"Tít tít tít ——" Điện thoại vang lên, là Hà Dư gọi tới.

Hạ Du Châu liếc mắt nhìn em trai, nếu như Chu Thụ không đồng ý gia nhập, chuyện Huyết Minh cũng sẽ dừng ở đó, nhưng mà chuyện liên quan thì vẫn cần hỏi cho rõ: "Đàn anh, em có một số chuyện muốn hỏi anh."

Bên kia, Trần Mặc không bị đánh thức bởi động tĩnh của người làm ra, lại bị chuông điện thoại đánh thức. Mở to một đôi mắt đen láy, nhìn về phía thanh niên đầu đỏ vịn ở mép giường đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với hắn.

"Nhóc con, cậu là cậu của con!" Chu Thụ xích lại gần, hưng phấn không thôi lộ ra hai cái răng nanh, nhìn vào chẳng thấy giống chào hỏi chút nào, giống như là muốn ăn cậu nhóc vậy.

Trần Mặc tò mò nhìn hắn ba giây đồng hồ: "Tree?"

Tree là tên trong game của Chu Thụ, nghe được cái tên thân thiết đó, Chu Thụ vô cùng kinh ngạc: "Nhóc biết cậu à?"

Nghe nói cậu nhóc này vẫn được xem như thiên tài mà huấn luyện, tham gia các loại thi đấu, không hề có giải trí gì cả. Làm sao lại quan tâm đến việc chơi thể thao điện tử của hắn chứ?

Thấy không nhận sai, Trần Mặc hơi vui vẻ, chống người dậy giải thích: "Con đã từng xem số liệu và video thi đấu theo quý của cậu."

Nói cho đúng ra, là xem qua ở trong trận đấu của "Não Thần." Trong vòng bán kết, có một trận là ghi nhớ nhanh. Mở một video cắt nối biên tập ba mươi hai cuộc thi đấu theo quý, tương ứng với số liệu của tất cả cuộc thi đấu, yêu cầu nhớ chính xác hết trong một khoảng thời gian quy định.

Mỗi trận có hai chiến đội đối chiến, mỗi chiến đội có năm người. Cũng chính là ba mươi hai đợt thi đấu, sáu mươi tư số liệu của chín đội, ba trăm hai mươi số liệu của tuyển thủ. Trong khoảng thời gian ngắn nhớ hết tất cả, sau đó ra đề mục, chọn một đoạn video trong cuộc thi đấu, chọn một người được chỉ định, nói ra tất cả số liệu trong cuộc thi đấu của người này.

Trần Mặc nhớ tới trận thi đấu kia thì còn cảm thấy phấn khởi một chút: "Vấn đề chọn trúng chính là hỏi về cậu, trận đánh LR đó. Số liệu trận đó rất đặc biệt, bình thường cậu hay chọn giết chết, nhưng trận này lại đi đánh giúp nhiều hơn, đối thủ của con nhớ nhầm. Cậu ta nhớ rất rập khuôn, nghĩ là cậu giết nhiều hơn, nói ngược hai số liệu này."

Sau khi Trần Mặc đọc ra số liệu trận đó của Tree không sai chút nào, chính xác đến hai chữ số nằm sau dấu phẩy, mắt của Chu Thụ đã trừng tới mức to nhất.

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của đàn anh Hà trong điện thoại, đột nhiên bị một tiếng gầm lên che mất.

"Anh, mua, mua đồ tốt nhất cho thằng nhóc này đi, cái kiểu mà mắc nhất tốt nhất sang nhất ấy!"

/Hết chương 13/

.

Áo có ống tay áo dài

"Áo

Váy rộng

"Nhà

Nhà hát Musikverein

"Nhà

Trà táo đỏ

"Bài

Bài "Ballade Pour Adeline" (Bản Ballad cho Adeline)

Bài "Summer"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui