Dùng Răng Thành Danh



Chuyển ngữ: Cực Phẩm

119 là một cục gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó. Hoả hoạn, nhẫn bị kẹt trên tay, khung cửa sổ bị kẹt, rắn độc bò vào nhà, mèo chui vào cống thoát nước... Người dân mà có chuyện gì không giải quyết được thì sẽ tìm đến phòng cháy chữa cháy.

Bây giờ, ma cà rồng bị người sói vây đánh, cũng tìm phòng cháy chữa cháy.

Hạ Du Châu lặng lẽ khiển trách hành vi lãng phí tài nguyên công cộng của tổ chức xã hội đen phi pháp: "Thật ra..."

"Đội cứu hoả sẽ đến ngay." Đại kỵ sĩ cúp điện thoại, cúi đầu liếc mắt nhìn tin tức trên điện thoại, "Chỗ gần đường Hoàng Hôn cũng nghi ngờ có chó điên xuất hiện."

Phòng khám nha khoa của nhà họ Hà, nằm ngay trên đường Hoàng Hôn.

Tư Quân nhìn về phía ba loại phương Đông.

Chu Thụ không ồn ào nữa, chuyển hướng năm ngón tay tới đầu mình, vuốt tóc ra đằng sau: "Sao, anh hoài nghi mấy con chó này theo chân chúng tôi đến đây à?"

Tư Quân vuốt ống tay áo sơ mi lại một chút: "Bây giờ vẫn còn chưa xác định được mục đích của những người sói này, là đồng tộc, tôi cần đảm bảo được sự an toàn của mọi người."

Câu đồng tộc này rõ ràng là dễ nghe hơn mệnh lệnh nhiều, Chu Thụ cũng miễn cưỡng đồng ý với lý do này.

Cũng phải thêm một lúc nữa thì đội cứu hoả mới đến, Hạ Du Châu dẫn em trai và con trai đi đến phòng cho khách đã sắp xếp để nghỉ ngơi.

Phòng cho khách của căn nhà này, quả nhiên là phong cách hoàng gia phục cổ. Giường lớn có màn che kiểu Châu Âu, cũng đủ cho ba người ngủ, bạn nhỏ đã buồn ngủ đến không mở mắt nổi, thấy giường liền vùi đầu xuống. Đệm nằm mềm mại nhung thiên nga, làm cho người ta hãm sâu vào đó không thoát ra được, không chỉ có thân thể, linh hồn cũng muốn yên giấc ngay lập tức.

"Mấy người sói đó đến cắn chúng ta à?" Rõ ràng đã buồn ngủ đến cực hạn, nhưng bạn học Trần Mặc bảo bảo tò mò vẫn không nhịn được phải hỏi một câu.

"Không phải." Hạ Du Châu đi vòng quanh, nghiên cứu bày biện trong phòng.

Chu Thụ dựa vào cửa sổ nhìn ba con chó ở dưới lầu: "Sao anh khẳng định vậy được?"

Hạ Du Châu cầm đàn lia trên bàn lên thưởng thức. Đàn hạc cổ năm dây, có hình dáng sừng trâu hai bên giống nhau, khẽ gảy một cái. Âm luật trầm thấp đơn điệu, hợp âm nguyên thủy nhất, không gảy ra được chương nhạc hoa mỹ gì, nhưng hợp với ngâm xướng của thi sĩ, là có thể kể ra được chuyện xưa rung động lòng người nhất.

"Có còn nhớ chư hầu thị tộc Miền Nam phạm tội kia không, tên là Triệu Khiêm ấy." Ôm cái đàn này, Hạ Du Châu cảm thấy lời nói của mình cũng trầm bổng du dương hẳn.

Chu Thụ: "Anh ta uống rượu trong quán bar, cô gái bán rượu bị cắn, chuyện này anh cũng nói rồi. Vậy thì sao?"

Hạ Du Châu bật điện thoại lên, mở tấm bản đồ đánh dấu khu cấm săn ra: "Quán bar 70 Độ nằm trên đường quán bar ngõ Chung Cổ, đêm nay con đường này được đánh dấu là khu cấm săn, nói lên chỗ này đã từng có người sói xuất hiện. Chỗ này không có quan hệ gì với ba chúng ta cả, hai đứa đã từng đến đây chưa?"

Trần Mặc: "Con là vị thành niên."

Chu Thụ: "Em có hút thuốc, chơi game, uốn tóc, nhưng em biết, em là một cậu bé ngoan không đi tới mấy chỗ đó."

Hạ Du Châu nghiêng qua liếc hắn.

"Là người sói cắn cô gái bán rượu." Trần Mặc phát ra giọng rầu rĩ từ trong chăn, "Vậy Triệu Khiêm vô tội sao?"

Hạ Du Châu lắc đầu: "Không, hoàn toàn ngược lại, cậu ta không hề vô tội chút nào. Triệu Khiêm tới quán bar chơi, ngại vì quy luật của lãnh địa nên không dám đi săn, nhưng vì để nhanh chóng thoát tội nên đã nói dối."

Chu Thụ: "Cái gì?"

Con trai lập tức phản ứng kịp: "Anh ta nói không biết cô gái bán rượu, thật ra anh ta biết."

Hạ Du Châu gảy dây đàn hai cái, gảy ra một tiếng "Bingo": "Không sai! Cô gái bán rượu bị chó điên ngộ thương là vì có dính mùi trên người Triệu Khiêm."

Bạn nhỏ không hiểu lắm: "Mùi gì cơ?"

Chu Thụ thì lại lập tức hiểu được ý này: "Không thích hợp với trẻ em."

Hạ Du Châu ngồi trên bệ cửa sổ, chống một chân bên cạnh, nghiêng người nhìn xe đậu trên sân cỏ dưới lầu: "Hôm qua Triệu Khiêm đã tới căn nhà này, hơn nữa còn bị đại kỵ sĩ mang tới. Mà phương tiện giao thông của đại kỵ sĩ, chính là chiếc xe mà chúng ta đã ngồi."

Chu Thụ nằm dài trên giường, xem cháu trai cả là tấm đệm: "Nói như thế thì là Triệu Khiêm dẫn người sói tới, là nội chiến của loại phương Tây bọn họ à?"

Hạ Du Châu điện thoại, tiếp tục trượt xem chuyên mục đổi điểm: "Cũng không biết nữa. E rằng có người đánh dấu gì đó lên người Triệu Khiêm, muốn mượn chuyện này tìm được chỗ ở của huyết tộc; hoặc là, cậu ta có mùi vị ngon hơn người khác."

Cùng lúc đó, phòng khách lầu một.

Tư Quân nói với đại kỵ sĩ: "Đi tìm Triệu Khiêm, quan sát cậu ta, một bước cũng không cho rời khỏi khách sạn."

"Vâng."

Đội cứu hoả đã đến, lấy dụng cụ xua đuổi chuyên nghiệp ra, bắt chó điên lại. Đại kỵ sĩ lái xe rời khỏi, trong biệt thự rơi vào im lặng.

Là cao thủ chơi game, tốc độ xem chuyên mục đổi điểm của Chu Thụ nhanh hơn anh trai rất nhiều, cũng chuẩn xác tìm được quy tắc đổi đồ chi tiết: "Lần đầu tiên em biết có nhiều loại muỗi như thế, lớp Sinh ở Đại học đúng là phí."

Hạ Du Châu đọc đến cũng chẳng hiểu ra sao. Hơn mười tấm hình của "Muỗi lây bệnh," đều là ảnh mới chụp, bé tí xiu xiu mà cũng chụp được. Có con đen thui, đen trắng giao nhau, bụng bự, chân có hoa văn, thậm chí còn có con to cỡ ruồi trâu, từng con đều có tên.

[Muỗi cảm cúm | Một con = Một điểm]

[Muỗi viêm gan | Một con = Ba điểm]

[Muỗi viêm não | Một con = Năm điểm]

...

Chu Thụ không thể hiểu được: "Bắt muỗi đổi điểm, loại phương Tây là dơi à?"

Hạ Du Châu suy nghĩ: "Em không nói thì thôi, đúng là có chút giống." Vừa bắt muỗi, lại còn vừa ngủ đông.

Chu Thụ: "Này thì dễ thôi, tối mai em tìm một cái mương, rồi đặt đèn bắt muỗi ở đó, một đêm là đủ rồi."

"Cốc cốc cốc," cửa phòng bị gõ nhẹ, hai người lập tức im lặng.

Hạ Du Châu đi ra mở cửa, là quản gia.

"Nhà bếp có làm một ít bánh mì nướng bơ tỏi, muốn nếm thử chút chứ?"

Hôm qua quản gia hỏi cậu thích ăn loại điểm tâm thế nào, Hạ Du Châu không thích ăn đồ ngọt vắt hết óc mới đáp ra được một món đồ Tây mà mình ăn được. Tuy rằng khi quản gia nghe được chữ "tỏi" thì gương mặt không khống chế được mà co rúm một cái, nhưng vẫn nghiêm túc ghi lại.

Lúc này Hạ Du Châu mới nhớ ra, chắc là loại phương Tây không ăn tỏi. Bây giờ làm món này, rõ ràng chính là cố ý chuẩn bị cho cậu, không ăn thì hơi không được lắm.

Đèn trong phòng ăn sáng rực, có âm thanh dao nĩa đụng vào bàn ăn rất nhỏ. Đi qua một góc, liền thấy Tư Quân đang ngồi ở chủ vị.

Hai người bốn mắt gặp nhau, đều ngây ngẩn.

Quản gia kéo ghế ra, mời Hạ Du Châu ngồi xuống, bưng một phần bánh mì toả ra mùi nướng thơm lừng lên. Rắc rất ít bột tỏi, nhưng mỡ bò thì lại đầy đủ, bốc lên hơi nóng.

Tư Quân liếc mắt nhìn quản gia, không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Hạ Du Châu bẻ một miếng bánh mì vàng óng ánh xốp giòn, nhai rộp rộp: "Anh chưa ăn cơm tối à?"

"Sau khi tan làm thì đi xử lý vài chuyện, chưa kịp." Tư Quân bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, "Muốn uống không?"

"Ừm được." Hạ Du Châu đẩy cái ly không trước mặt qua.

Quản gia không biết đã đi đâu rồi, Tư Quân đành phải tự mình cầm chai rượu lên, rót cho Hạ Du Châu một chút.

Hạ Du Châu lắc lắc ly thủy tinh trong tay, dùng răng nanh thử một chút. Vốn tưởng là loại đồ uống gì đó làm từ máu, kết quả thế mà lại là vang đỏ. "Anh học uống rượu lúc nào thế?" Lúc đi học, người nọ không uống rượu.

Tư Quân không trả lời vấn đề này, chạm ly cách không với cậu: "Ở Iceland vui lắm à?"

"Cũng có thể xem là thế, chỗ nào cũng là băng." Hạ Du Châu qua loa nói.

Tư Quân cúi đầu cắt bít tết: "Mở phòng khám bệnh cần có trình độ chuyên môn thực hành nha khoa, em có bằng hành nghề trong nước không?"

Hạ Du Châu: "Có chứ."

Tư Quân: "Răng của em bị sao vậy?"

"Em... đánh nhau với người ta rồi bị gãy." Hạ Du Châu đưa răng nanh vào trong ly uống một hớp, rượu chảy qua thực quản nhạy cảm bên trong răng nanh, khiến cho cậu rùng mình một cái, "Anh biết đó, em là người thích đánh nhau với người khác. Thời kỳ tai hoạ, còn đánh nhau với người nhà của bệnh nhân đó."

Mắt Tư Quân hơi sáng lên: "Em còn nhớ à."

"Nhớ kỹ một chút, lúc đó bị tên khốn nạn kia đánh cho não chấn động, không nhớ được chuyện từ đầu đến cuối." Hạ Du Châu gãi gãi cằm, "Chỉ nhớ là anh ôm em, ôm chặt lắm..."

Nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Chỉ có hai người trong phòng ăn, trò chuyện đến chủ đề "Anh ôm em" thế này, hình như có chút không thích hợp.

Khóe môi Tư Quân hơi nhướng lên: "Nếu không ôm như thế thì chắc em đã cắn chết người kia rồi."

Hạ Du Châu vội ho một tiếng: "Vậy à."

Lúc đó cậu mất lý trí, quả thật cực kỳ muốn cắn chết người kia, tình huống cụ thể thì không nhớ rõ. Hình như là người nhà bệnh nhân kia gây phiền phức, chửi rất khó nghe, chọc điên Hạ Du Châu. Vì thế lấy ra kĩ năng chửi học được ở chợ sáng đường Hoàng Hôn, chửi cho đối phương đến độ quên mất mẹ mình là ai.

Hạ Du Châu: "Em nhớ sau khi mình tỉnh, viện trưởng còn khen em. "Tiểu Hạ à, cậu lợi hại thật, mắng tới độ ba bệnh viện xung quanh cũng muốn tới học Kuaiban (1) với cậu"."

(1) Kuaiban: là một loại biểu diễn kể truyện bằng miệng nổi tiếng ở miền Bắc Trung Quốc (Wiki). Có video ở cuối chương.

"Phụt." Tư Quân nghe nói như thế, cuối cùng cũng khẽ cười ra tiếng.

Băng lạnh tan ra, ngọc thụ nở hoa.

Hạ Du Châu cũng cong mắt lên, cảm giác xa lạ do cách xa năm năm giữa hai người, trong tiếng cười này mà dần dần biến mất.

Đang nói, điện thoại của Hạ Du Châu bỗng nhiên rung một cái, cúi đầu nhìn sang, thế mà lại là thông báo từ "Phòng giao dịch Huyết Minh online."

[Nhóm Tân Sinh: @Nha Nha Đêm nay chúng tôi tập hợp thành một đội săn muỗi, cậu có đi không? Ở hồ Viên Nguyệt.]

Hạ Du Châu "Ơ" một tiếng, cầm điện thoại lên xem.

"Sao vậy?" Tư Quân hỏi.

"Một đám nhóc, muốn đi săn muỗi ở hồ Viên Nguyệt." Mặc dù cáo trạng thì không tốt lắm, nhưng đúng là đêm nay đã cấm săn, Hạ Du Châu nghĩ cần phải cho Tư Quân biết, liền đưa điện thoại qua cho hắn nhìn.

Sắc mặt Tư Quân lập tức lạnh xuống: "Có phải Hà Khoảnh cũng ở trong nhóm này không?"

Hà Khoảnh? Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, chủ nhóm một mình thêm WeChat của cậu, hình như để tên là "Khoảnh": "Hình như là thế."

Tư Quân giải thích đơn giản một chút.

Mấy bạn nhỏ đều là quý tộc vừa đủ mười sáu tuổi của mỗi thị tộc, nghỉ hè bị đặt chung một chỗ làm cùng một loại với lớp học tập của trại hè. Chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mấy đứa nhóc này đều đòi tới Bắc Kinh học, được tộc trưởng thị tộc Hàm Sơn đồng ý, địa điểm học cũng được đặt ở đây.

Mà Hà Khoảnh, chính là thầy giáo dẫn đội của bọn họ.

Hạ Du Châu hiểu rõ, nhớ tới tâng bốc điên cuồng lãnh chủ Bắc Kinh của Hà Khoảnh, cũng hiểu tại sao lại chọn ở Bắc Kinh.

"La Ân." Tư Quân gọi quản gia, "Gọi điện thoại cho Hà Khoảnh, hỏi xem cậu ta đang ở đâu rồi!"

Hạ Du Châu nhắc nhở Tư Quân giận đến hồ đồ: "Quản gia không ở..."

"Vâng." Không đợi nói xong câu này, quản gia biến mất lại lập tức xuất hiện.

Hạ Du Châu: "..."

Điện thoại được nhận, quản gia tri kỷ chọn rảnh tay, đặt lên bàn, để cho Hạ Du Châu cũng có thể nghe.

"A nhô, anh Quân Quân, có gì zậy nha?" Bên đầu kia điện thoại, truyền đến một giọng nữ khá ngọt.

Bàn tay cầm bánh mì khô của Hạ Du Châu đột nhiên dùng sức.

Tư Quân không động đậy gì: "Hà lão tam."

"Chờ chút nhen." Bối cảnh ầm ĩ ở bên kia chuyển qua yên lặng, giọng nữ ngọt ngào biến thành giọng thanh niên chững chạc trong nháy mắt, "Khụ, có gì thế?"

/Hết chương 22/

Tác giả: Ngày mai nhập VIP, đăng ba chương.

Bánh mì nướng bơ tỏi

"Bánh

Đèn bắt muỗi

"Biểu

Biểu diễn Kuaiban


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui