Đừng Rời Xa Anh

Khu chung cư có thể nói là được bảo vệ một cách khá nghiêm ngặt, nhưng tất cả những máy camera giám sát đều có thể được hắn sử dụng virus mua từ một nguồn đáng tin cậy để xâm nhập vào hệ thống. Thông thường những khu chung như thế này tuy là có camera chống trộm, tuy nhiên phòng điều khiển lại rất ít khi có người quan sát. Bảo vệ chủ yếu đến vào những giờ cố định để xem và thường đó là vào những buổi chiều khi mà lượng người đi vào tăng dần. Thế nên hắn chọn hành động vào buổi sáng, chắc chắn là phải sau khi Đào Hoa Quân rời khỏi căn hộ.

Nấp đằng sau cửa cầu thang thoát hiểm của tầng cô ở, hắn qua cửa kính nhìn cô rời khỏi với bộ dạng có chút mệt mỏi. Tội nghiệp em ấy, nhưng mà sau lần này em chắc sẽ còn ghét anh hơn, hắn cười một cách xảo trá. Xác định cô rời đi xong, hắn mở cửa cầu thang thoát hiểm và đi tới trước cửa phòng. Theo thông tin hắn lấy được, mật khẩu của phòng Cao Diễm Hương đã có trong tay, hắn liền tự nhiên nhấn mật mã và mở cửa.

Âm thanh khóa cửa được mở vang lên, hắn cười nhìn cái camera ở hành lang đã bị mình dùng virus phá hư lúc nãy. Triệu Lục Vũ lôi một sợi dây điện mà cửa hàng đồ điện nào cũng có từ trong túi quần ra, để giống với hai vụ trước đó mà hắn làm tại chung cư Kim Long thì sợi dây điện này là điều tất yếu. Không có nó thì làm sao đám cảnh sát có thể phân biệt được có phải cùng kẻ sát nhân Thắt Cổ thực hiện hay không.

Ba vụ án giết người, chắc hẳn bên truyền thông sẽ cực kỳ yêu thích đây, mình tò mò không biết họ sẽ viết gì. Hắn cười một cách thích thú rồi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa và đi vào bên trong căn hộ.

Cao Diễm Hương nằm trên giường, cô có thể nghe thấy tiếng nhấn mật mã từ trong nhà bếp. Lúc đầu cô cứ nghĩ là âm thanh của phòng kế bên, nhưng khi tiếng mở cửa rõ ràng từ phía cửa nhà mình phát ra cô liền cảm thấy cả người. Là hắn ta, tên đó đã tới rồi, cô vội vàng chạy vào phòng mình thật nhanh và khóa cửa lại. Cô run rẩy lấy điện thoại của mình ra gọi điện thoại cho cảnh sát, hy vọng bọn họ có thể kịp thời tới cứu mình.

Nhưng một chuyện đáng sợ đã diễn ra, số điện thoại của cô không thể sử dụng được nữa, có ai đó đã bí mật khóa số cô lại. Ngồi trên giường co ro một góc, Cao Diễm Hương kinh hoàng nhận ra rằng có thể là do hắn đã ra lệnh cho người khác thực hiện việc này. Không khỏi sợ hãi trước việc phía bên kia cửa là hắn đang đi tìm mình, cô không dám hé môi hét hay kêu cứu.


Trong lúc sợ hãi, cô chỉ kịp nghĩ đến việc anh có thể gọi điện thoại cho cảnh sát tới giúp mình. Cô liền nhanh tay mở app nhắn tin cầu anh cứu mình khỏi tay tên ác quỷ mặt người kia. Trưởng phòng của cô khi nhận được tin nhắn liền ngay lập tức trả lời, nhưng nội dung của tin nhắn khiến cô phải lạnh người vì không thể tin vào mắt mình. Anh ta không tin những gì cô nói, bảo cô đừng lại đi làm phiền mình nữa và sau đó chặn luôn cô.

- Tôi nguyền rủa anh chết không có chỗ chôn.

Sự tức giận lan tràn khắp người Cao Diễm Hương, cô vứt điện thoại ở một bên mà nhìn chằm chằm vào cửa. Thấy chỉ mỗi cửa như vậy trông quá lỏng lẻo, cô nhanh chân lấy ghế ra chặn cửa. Vừa đặt ghế xong, tiếng cửa bị mở khóa bởi chìa vang lên. Cô giật thót mình tránh ra xa, sau đó vội mở cửa tủ quần áo mà trốn vào bên trong. Không ổn rồi, đến cả chìa khóa của chung cư hắn cũng có nữa, thế thì mình làm thế nào mới sống được đây. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, dính nhớp đến khó chịu nhưng cô lúc này cũng không để ý nổi nữa.

Ngồi bên trong tủ quần áo, cô lắng nghe từng tiếng động nhỏ phát ra từ bên ngoài. Hắn làm việc vô cùng nhẹ nhàng, việc di chuyển chiếc ghế trước cửa cũng không phát ra âm thanh nào lớn. Cao Diễm Hương đưa tay che miệng mình, không dám thở mạnh lấy một lần. Cô có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, nó gần tới mức cô tưởng mình đã ở dưới địa ngục rồi. Thật đáng sợ, cô nhắm mắt chờ đợi một kỳ tích mà bản thân không bao giờ được nhận.

Triệu Lục Vũ bây giờ đang đứng trong phòng, trên tay hắn là sợi dây điện màu đen. Nhìn xem một lượt căn phòng, hắn đang xem xét đối phương đang ở đâu. Vì không muốn kéo dài thời gian thêm, hắn nhanh chóng đi tới trước cửa tủ quần áo của căn phòng, nơi có khả năng giấu người nhất. Kinh điển quá đấy cô gái, hắn vừa mở cửa tủ vừa nghĩ.

- Thấy ngươi rồi nhé.


Một thân hình nhỏ bé ngồi ôm đầu gối bên trong tủ, cô vừa mở mắt nhìn liền trông thấy vẻ mặt rợn người khi đó của hắn. Vì ngược sáng nên Triệu Lục Vũ cười lên càng giống một con quỷ khát máu, muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Cô sợ đến mức quên cả hét lên, nước mắt sinh lý theo bản năng cứ tuôn ra không ngừng. Sợ quá, hắn ta không phải là người, đây là những gì cô nghĩ lúc này. Nỗi sợ tột độ bao trùm lấy cả cơ thể cô.

Hắn thu lại nụ cười, môt tay nắm lấy cổ cô kéo ra khỏi tủ quần áo. Cao Diễm Hương khó thở mà cầm lấy tay hắn, cả người nương theo lực kéo mà bước ra ngoài ánh sáng. Tay còn lại đang cầm dây điện của hắn nhanh chóng vòng hai vòng qua cổ cô, sau đó dùng hết lực của cả hai tay mà siết thật mạnh. Cô khi bị siết không thể phát ra âm thanh nào, chỉ biết đưa tay cào lên cổ mình để nới lỏng sợi dây ra. Tuy nhiên hành động chống cự này của cô chỉ là vô ích, vì dây điện đã dính chặt lấy da cổ mình. Vết cào trên cổ ngày một nhiều lên, đôi mắt cô trợn trừng nhìn hắn cười một cách điên cuồng.

- Ở thế giới bên kia vui vẻ.

Khi nói câu này, hắn không nghĩ cô có thể nghe được vì người đã không còn giãy dụa nữa rồi. Hắn thấy vậy cũng không vội buông tay mà chờ thêm một phút nữa rồi mới gỡ sợi dây điện ra. Sau khi xem xét tình trạng của Cao Diễm Hương, chắc chắn rằng cô không thể nào bật dậy liền thu dọn hiện trường và xóa dấu vết mình đã ở đây rồi ngang nhiên mở cửa đi ra ngoài. Cảm giác khi chứng kiến một sinh mạng trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình, hắn thấy thật hưng phấn, giống như được thỏa mãn cơn nghiện vậy. Vì vậy mà sau khi rời khỏi khu chung cư, hắn liền ngồi trong xe mà hút thuốc.

***

Ngồi trên ghế làm việc, cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Điều hòa trong phòng không thổi đến chỗ cô nên cảm giác này chắc chắn không từ đó mà ra, nghĩ đến đây cô chợt có linh cảm không tốt. Ngay vừa bước vào văn phòng hôm nay, cô đã bị cấp trên của mình cằn nhằn về những sai sót mà cô đã làm ra trong công việc.


Đào Hoa Quân buồn bã quay về chỗ mình ngồi, mắt nhìn màn hình mà thở dài thườn thượt. Phan Tuyết Vân ở phía bên kia bàn nhổm người đứng dậy, đưa mắt nhìn cô với vẻ tò mò. Lại muốn nói xấu gì về Cao Diễm Hương với mình sao, cô vừa liếc mắt trông thấy thì làm bộ đang bận đánh máy để không phải tiếp chuyện.

Cô nàng thấy bản thân bị cô lơ thì bĩu môi ngồi xuống, sau đó quay sang người đồng nghiệp bên cạnh mình xì xào gì đó. Vì bị màn hình máy tính che đi nên Đào Hoa Quân không thấy hình ảnh này của Phan Tuyết Vân. Hai người kia sau khi bàn luận liền nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cứ như thể cô đã làm ra chuyện gì đó rất không nên làm.

Không lâu sau khi Triệu Lục Vũ ra tay sát hại Cao Diễm Hương, hắn trở về nhà của mình tắm rửa và thay quần áo. Thời gian sắp tới đối với hắn sẽ cực kỳ sinh động, tới mức hắn có thể nghe thấy tim mình đập kịch liệt khi nghĩ tới. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ từng bước nói với cô biết mình là ai, là gì và đã làm ra những chuyện như thế nào. Tưởng tượng vẻ mặt của cô khi đó thôi cũng làm hắn cười ra trò rồi.

Để nếm được vị ngọt của tình yêu từ hắn, cô chắc chắn phải biết vị đắng trước tiên. Vậy nó có bao nhiêu đắng? Bản thân Triệu Lục Vũ biết rất rõ. Lúc này, hắn nâng tách trà đen vừa được người làm pha mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Khung cảnh đẹp đẽ, yên bình của tự nhiên làm người xem phải ngẫm lại cuộc sống của mình. Nó có tốt được như mong muốn không? Với hắn thì câu trả lời là có.

Một ngày làm việc của Đào Hoa Quân cuối cùng đã kết thúc, hôm nay cô về trễ hơn mọi khi vì phải sửa chữa lại những lỗi sai mà bản thân làm ra. Thế nên vừa bước chân ra khỏi thang máy chung cư thì đèn hành lang đã được bật sáng. Mọi thứ vẫn lặng yên như thường lệ, cô không biết cả ngày nay Cao Diễm Hương có nghỉ ngơi đầy đủ hay không.

Cô nhấn mật mã, vặn tay nắm cửa và bước vào trong. Đào Hoa Quân cất tiếng gọi cô bạn mấy lần, nhưng không nghe thấy tiếng đáp. Nghĩ rằng có thể bạn mình vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực kia, cô không gọi nữa mà đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Tiền ăn tháng của cô bây giờ đã không còn cho phép cô có thể mua đồ ăn về nhà nữa rồi.

Món mà cô nấu tối nay là thịt kho, canh rau củ. Những thứ này có thể trữ vài ngày trong tủ lạnh để dùng dần mà không sợ bị hư quá nhanh. Nấu đồ ăn xong, cô đem một phần vào phòng cho Cao Diễm Hương. Cô gõ cửa vài lần nhưng không thấy người bên trong đáp lại liền gọi to vài lần. Tuy nhiên bên trong vẫn yên lặng và không phát ra một tiếng động nào. Vì nghĩ có chuyện không ổn, cô đặt đồ ăn xuống sàn rồi đưa tay mở cửa.


- Mình vào trong đây.

Ngay khi cửa phòng vừa mở ra một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cô, mọi thứ trước mắt dường như chỉ là giấc mộng vậy. Đào Hoa Quân cảm thấy chóng mặt và nhanh chóng ngồi bệt xuống trước cửa. Tay cô đưa lên che miệng, bụng cực kỳ khó chịu như muốn nôn mửa. Nước mắt ứa ra, cô cảm thấy mình như đang ở dưới địa ngục vậy. Bên trong căn phòng ngủ có một người nữ mặc váy ngủ màu lam nhạt nằm sõng soài dưới sàn, hai mắt cô như bị lồi ra, còn miệng thì mở lớn. Trên cổ có hàng đống vết cào cùng một đường lằn đỏ quanh cổ.

Giống hệt như lần trước. Gương mặt, ánh mắt tuyệt vọng của người chết nhìn chằm chằm cô như thể chính cô mới là thủ phạm. Đào Hoa Quân từ từ tỉnh lại từ đống suy nghĩ đáng sợ kia, cô run rẩy chạy đi lấy điện thoại của mình đang đặt trên bàn trong nhà bếp. Lại dãy số gọi cho cảnh sát hiện trên màn hình, cô cuống cuồng kêu cảnh sát đến chỗ mình vì trong nhà có người bị giết.

Do cảnh tượng bên trong quá ám ảnh, Đào Hoa Quân không dám trở lại trong phòng ngủ của Cao Diễm Hương mà cầm điện thoại chạy ra khỏi căn hộ mà ngồi trước cửa. Có một anh hàng xóm nhìn thấy cô ngồi ôm đầu gối dựa lưng vào tường mà thút thít khóc liền tiến đến hỏi han. Cô lắc đầu bảo mình không sao, nhưng anh chàng kia vẫn cố gặng hỏi khiến cô tức tối mà đuổi người ta đi. Vì phản ứng của cô đối với mình quá dữ dội, người thanh niên đành tránh xa và trở về phòng mình.

Cô lúc này không dám ở gần một ai hết, vì cô sợ mình có thể đem lại xui rủi cho người đó. Phương Oanh, Cao Diễm Hương đều là người mà cô quen biết, tôn trọng, nhưng cả hai đều chết với cùng một cách thức giống nhau. Tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy? Không lẽ tên sát nhân biết cô là ai và hắn ta đang muốn trả thù cô. Nhưng cô đã hại ai bao giờ, nếu có thì tại sao người đáng lẽ phải bị giết không phải cô mà là những người thân thiết xung quanh cô. Đào Hoa Quân cầm điện thoại trong tay, cô nghĩ đến hai hình bóng mà mình yêu quý. Cha và mẹ cô, không lẽ tên sát nhân lần tới sẽ nhắm đến họ. Lúc này cô cảm thấy cực kỳ tức giận xen lẫn sợ hãi.

- Ngươi nếu dám nhắm đến hai người họ, ta quyết không bỏ qua.

Cô nghiến răng mà nói, nước mắt không ngừng chảy xuống hai bên má.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận