Đừng Rời Xa Anh

Quá trình đi đến cửa nhà mà phải liên tục nhìn ngắm xung quanh làm cô có chút nhức đầu. Ngay khi đưa chìa khóa vào ổ để mở cửa, cô mới thấy như được giải thoát khỏi mới suy nghĩ hỗn loạn ban nãy. Do phải nhớ lại cảnh Phương Oanh chết như thế nào nên cô không khống chế được bản thân phải nghĩ tới vụ của Cao Diễm Hương. Thả người xuống giường, cô nhắm mắt cố gắng quên đi tất cả những ký ức buồn.

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một gương mặt đẹp nhất mình từng thấy. Đúng vậy, gương mặt đó là của Triệu Lục Vũ. Một người đàn ông lạ mà cô mới quen biết và đã nói yêu cô. Đào Hoa Quân cười trước sự may mắn kỳ lạ của mình, cô cũng không tin tưởng vào những gì hắn nói, vì vẻ ngoài hai người chênh lệch như thế thì lấy gì làm cân bằng nổi trong tình yêu.

- Có thể một thời gian sau khi mình lơ anh ta đi thì việc theo đuổi này sẽ biến mất như chưa từng có.

Cô nghiêng người, tay ôm chặt lấy gối ôm mà mỉm cười mà nhớ lại quãng thời gian vui vẻ khi yêu. Người bạn trai không quen biết mặt của cô là một người tốt, có điều tính kiểm soát quá cao nên cô sợ phải gặp trực tiếp. Nhớ lại câu nói cuối cùng mang tính chiếm hữu kia qua màn hình laptop, cô thở dài mà nhìn lên trần nhà.

- Em là của anh, mãi mãi là của anh.

Khi hai người chia tay, cô do quá tức giận nên không để ý tới lời đó của người bạn trai mình. Ít nhất thì cô bây giờ cũng không còn nói chuyện với anh nữa nên cũng chẳng cần lo việc bị bám đuôi tới tận nhà.

Triệu Lục Vũ sau khi đi khuất tầm nhìn cô thì đứng lại mà nở một nụ cười toan tính, hắn lấy điện thoại ra gọi cho lái xe đến đón mình. Trong lúc chờ đợi, hắn tự chụp một bức ảnh thật đẹp về mình rồi gửi nó cho cô qua ứng dụng nhắn tin. 'Chúc em ngủ ngon' là những gì hắn nhắn khi gửi hình sang, cô ở phía kia nhận được tin liền gửi một cái icon dễ thương cảm ơn.

Đóng màn hình điện thoại lại rồi bỏ vào túi quần, hắn ở một túi quần khác lấy ra một chiếc điện thoại chỉ dùng để nghe gọi sau đó nhắn một tin nhắn khác.

- Xin chào, ta là tên sát nhân đã giết chết hai người bạn thân của cô đây. Không biết cô đã chuẩn bị tinh thần để làm theo những gì ta bảo chưa.

Hắn vừa cười một cách thích thú vừa nhắn. Kế hoạch thu phục cô mà hắn vạch ra đã chính thức bắt đầu rồi.

Tin nhắn của hắn gửi đến cô đã được người nhận xem. Cảm giác lúc đọc được những dòng ấy của Đào Hoa Quân như thế nào? Cô đã phải mất một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn lại được.

- Cái thứ này là thật đấy à?

Thứ đang hiển thị màn hình điện thoại kia làm cô lúng túng mà không biết phải trả lời ra sao. Đây có chắc là tên sát nhân đó không? Sao hắn lại liên lạc đến mình để làm gì? Vì không muốn để tên đáng sợ kia nổi cáu mà đe dọa giết mình, cô đành cầm điện thoại lên mà bắt đầu nhắn tin.

- Tại sao lại là tôi? Làm theo ông bảo? Ông muốn gì ở tôi chứ?

Dòng phản hồi của cô được chuyển tới điện thoại của hắn. Triệu Lục Vũ lúc này đã ngồi vào ghế sau của xe hơi và đang cực kỳ phấn khích với chuyện mình đang làm. Muốn gì à, câu hỏi này của em được đấy chứ.

- Nói thế nào nhỉ? Cô làm ta khó chịu nên ta muốn ngươi làm bất kỳ yêu cầu nào của ta. Thế nào?

Sau khi gửi đi, hắn lôi ra máy tính bảng từ trong cái túi da màu đen được để bên cạnh mình. Em ấy chắc hắn đang ở trong phòng ngủ, sau những chuyện vừa xảy ra nếu là hắn thì cũng chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Mở một cái app từ trong số những icon hiển thị trên màn hình, hắn khởi động những cái máy quay thu nhỏ mà bản thân đã cho người bí mật gắn ở khắp căn hộ của cô.

Hình ảnh cô đang ngồi trên giường, tay cầm điện thoại chờ đợi tên tự xưng rằng bản thân là kẻ đã gây ra ba vụ án mạng gần đây làm hắn phải mỉm cười. Truyền hình trực tiếp cuộc sống hằng ngày của cô, Triệu Lục Vũ không nghĩ là bản thân lại hứng thú hơn cả xem mấy bài báo lá cải về vụ giết người mà mình gây ra nữa.

Bây giờ cô đã nhận được tin nhắn cực kỳ hống hách từ hắn, lại còn bảo cô làm cho hắn khó chịu, trong khi cô không nhớ là mình đã đắc tội với tên giết người điên cuồng kia lúc nào. Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Đào Hoa Quân vẫn cố bình tĩnh tìm cách để vạch trần việc người đang nhắn tin này với mình có phải sát nhân siết cổ không.

- Sao tôi chắc chắn được rằng ông chính là thủ phạm gây ra ba vụ án mạng kia chứ? Có khi ông đang cố giả dạng tên kia để tống tiền tôi thì sao? Muốn tôi làm theo thì ông phải đưa ra bằng chứng chứ.

Đổi sang một cái máy quay khác, hắn nhìn rõ vẻ mặt căng thẳng của cô khi cố vùng vẫy trước bản thân. Biết được rằng cô sẽ hỏi vậy, hắn lập tức dùng một tài khoản nặc danh để dẫn link đến một ứng dụng bảo mật cao và gửi những bức hình chụp cảnh Phương Oanh lúc chết cho cô xem.

- Bấm vào đường dẫn link mà ta đã gửi, cô rồi sẽ tin ta là hung thủ. Ngoài ra, ta nghĩ cô nên chuẩn bị tắm rửa đi ngủ là vừa, quần áo từ hôm qua đến giờ vẫn còn mặc.

Việc hắn bảo cô nhấn vào một đường dẫn lạ để xem bằng chứng có chút bình thường, nhưng Đào Hoa Quân lại sợ mình bị lừa lấy thông tin mật khẩu cá nhân nên chưa làm theo. Tuy nhiên, chuyện hắn biết cô chưa thay quần áo lại làm cô sợ hãi tột độ hơn cả. Làm sao hắn biết được điều này, cô nghi ngờ mà lia mắt xung quanh phòng ngủ của mình.

Không thể nào! Chẳng lẽ trong những ngày cô rời đi đã có ai đó bí mật vào và gắn máy quay lén. Lúc này, cô chợt nhớ đến cái lần phòng khách của mình bất ngờ xuất hiện một dòng cảnh báo 'Wait' (Chờ) bằng những quyển sách liền ngỡ ngàng mà hiểu ra.

Vậy lần đột nhập lần đó, tên sát nhân này đã nhắm vào cô ngay từ ban đầu mà không phải ba người kia. Đào Hoa Quân cảm thấy lạnh gáy trước sự sắp đặt đáng sợ của hắn. Nhưng người đầu tiên bị giết là ai chứ? Cô cũng chưa từng thấy mặt hay quen biết cô gái đã mất ấy.

- Vụ án đầu tiên và wait... có thể nào đối tượng mà hắn muốn giết trước đó làm mình không? Nhưng vì lý do gì hắn lại bỏ qua và chỉ để lại cảnh cáo mà thôi?

Cô lâm vào suy tư, gương mặt đanh lại vì cố gắng tìm nguyên nhân hắn nhắm đến bản thân. Một người bình thường như cô, không có nhan sắc lại chỉ làm vừa để đủ sống thì tiền chắc chắn không phải mục đích của tên hung thủ. Hắn ta nói cô làm mình khó chịu, nhưng tại sao lại không ra tay giết cô từ ban đầu. Thế thì vì cái gì cơ chứ? Bản thân cô có gì thu hút hắn đến như vậy?

Triệu Lục Vũ nhìn cô từ sợ hãi, ngỡ ngàng rồi lại đăm chiêu khi nhận ra rằng bản thân đang đối mặt với kẻ sát nhân thật sự thì vô cùng hứng thú. Hắn không nghĩ cô lại có biểu cảm phong phú đến như vậy ngoài đời. Em đúng là cô gái nên chỉ thuộc về mình anh mà, Hoa Quân. Để ý tới đồng hồ đang chỉ qua mười một giờ, hắn thu lại nụ cười rồi thoát khỏi cái app theo dõi cô.

Cũng trễ rồi nhỉ, mình nên đưa ra yêu cầu đầu tiên mà em ấy cần làm theo thôi, hắn nghĩ thế xong liền nhắn tin gửi cho cô.

- Ngày mai đi làm hãy mặc váy, tuy nhiên không có quần lót hay thứ gì có thể che đi phía bên dưới của cô. Nhớ đấy, nếu cô không thực hiện thì ta sẽ đến địa này xxx và giết chết hai người họ.

Trong khi đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, tiếng điện thoại báo tin nhắn làm cô chú ý. Cái gì thế này, cô sửng sốt khi đọc được những dòng chữ của tên giết người kia.

- Cái địa chỉ này là nhà của cha mẹ mình mà.

Đào Hoa Quân gần như muốn ngất khi biết rằng cha mẹ cô được hắn đề cập tới để ép buộc cô làm theo ý mình. Không mặc gì bên dưới váy, ông ta biến thái đến cỡ nào vậy chứ, cô nhíu mày mà nghĩ. Nhưng nếu không thực hiện yêu cầu quá quắt của ông ta, cha mẹ cô sẽ xảy ra chuyện gì thì bản thân cô không dám nghĩ tới.

- Tôi sẽ làm theo ý ông nên đừng làm hại đến cha mẹ tôi.

Cô run rẩy mà nhắn lại, trong thâm tâm lại vô cùng không cam lòng mà chấp nhận thực hiện yêu cầu đó của hắn. Thấy được vẻ mặt cô chịu đựng chấp nhận làm theo lời mình, Triệu Lục Vũ nhắn thêm hai từ rồi lật chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ mà bản đang cầm và lấy ra sim mà bẻ đôi.

- Ngoan lắm.

Đây là hai từ xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô, nó nghe như thể cô đang bị dạy dỗ như một con thú cưng vậy. Đào Hoa Quân cắn môi mà vứt cái điện thoại ra xa, cô không muốn thấy mấy cái tin nhắn nó nữa. Ngày mai phải làm như thế ư, cô vì suy nghĩ này mà đến tận ba giờ sáng mới có thể ngủ. Tinh thần cô do đó mà cực kỳ không tốt chút nào hết và đã có chuyện xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui