Hôm nay, cô đã phải chịu đựng sự xấu hổ khi phải mặc váy mà không có quần lót đi làm rồi mà bây giờ lại phải nghe hắn nói vậy. Ấy khoan, quần lót, váy, nếu mình đi nhặt mấy cái kẹp giấy kia thì có thể sẽ bị phát hiện. Không lẽ... anh ta biết chuyện mình đang làm sao? Cô ngại ngùng cúi đầu không dám làm theo. Trong khi đang phân vân có nên làm hay là không thì cô lần nữa bị giật mình do giọng quá lớn.
- Những lỗi sai như thế này! Cô nghĩ là mình đủ khả năng làm việc ở đây không!
Hắn quát nạt cô với một giọng đầy tức giận, nhưng khi Đào Hoa Quân ngước lên xem nét mặt hắn thì nó lại dịu dàng đến khó tin. Vừa ngọt lại vừa đắng, đó là những gì cô cảm thấy bây giờ.
Biết rằng cô đang rất bối rối trước những lời nói không đồng nhất với biểu cảm của mình, Triệu Lục Vũ rời khỏi bàn mà tiến tới bên cạnh cô. Hắn cúi đầu xuống, miệng ghé vào tai cô mà thì thầm.
- Nếu anh không la em những người ngoài kia sẽ nghi ngờ.
Trong lúc cô đang lắng nghe, Đào Hoa Quân cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm ẩm ẩm chạm nhẹ lên má mình và đó là một nụ hôn. Cô xấu hổ đưa tay lên che mặt, hai gò má ửng hồng như trái đào mọng nước.
- Đi nhặt mấy thứ rơi trên sàn đi, anh chuẩn bị đưa người vào trong.
Lời hắn nói cứ như thuốc mê làm cô tự động nghe lời mà cúi người xuống nhặt mấy cái kẹp giấy. Vì phía dưới váy của mình không có mặc gì nên cô đưa hai tay ra sau gom gọn vạt váy lại và ngồi xổm xuống. Tư thế này có thể che được thứ mà cô cần che, nhưng nó lại khó khăn trong việc di chuyển.
Lúc đi ngang qua người cô, hắn quay đầu lại và nhìn thấy Đào Hoa Quân đang loay hoay với cái váy của chính mình thì cười một cách xấu xa. Còn gì thú vị hơn khi thấy em đang xấu hổ cơ chứ, Triệu Lục Vũ thu lại nụ cười và vặn tay nắm cửa.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng cô, trưởng phòng Thịnh theo lời của hắn mà vào trong xem tình hình nhân viên của mình. Anh thấy cô đang cặm cụi đi nhặt cái gì đó dưới sàn rồi nhìn lại về phía Triệu Lục Vũ.
- Cô Hoa Quân đây chắc hẳn đã chọc giận tới ngài rồi thưa giám đốc.
Nghe có người nhắc tới tên mình, cô có hơi chột dạ.
- Không có gì đâu, tôi đã răn dạy cô ấy rồi nên trưởng phòng đây không còn lo nữa.
Hắn ngồi trên ghế sau bàn làm việc, ánh mắt lơ đãng hướng về phía chỗ cô đang nhặt đồ. Người trưởng phòng cũng phát hiện cái nhìn đó của hắn, nhưng anh lại giả bộ không hề hay biết gì cả.
- Vậy cảm ơn ngài, tôi xin phép ra ngoài trước.
Cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ quái, trưởng phòng Thịnh nhanh chóng rời khỏi. Lúc anh đi ngang chỗ cô thì cũng chỉ liếc nhìn một chút rồi đi mà không hề nói gì thêm.
Thấy trong hộp cũng đã gần đầy và trưởng phòng cũng đã rời đi, cô lúc này đứng dậy.
- Còn một cái ở đằng kia kìa.
Triệu Lục Vũ vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, đầy uy lực của một người có quyền trong tay mà nhìn cô. Giọng của hắn cũng trầm thấp, lạnh lẽo khác hẳn lúc ban đầu khi hai người nói chuyện. Sự khác lạ của hắn làm cô khựng lại không biết nên làm thế nào.
Liếc nhìn hắn vài lần nhưng không thấy thay đổi mà lại càng thấy sợ thêm, cô đành đi tới chỗ hắn chỉ mà cúi người xuống nhặt. Biết được rằng hắn đang nhìn chằm chằm mình, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết vì sợ hành động của mình trở nên kỳ quái trong mắt hắn. Do muốn tránh ánh mắt đó của hắn, cô đã đưa lưng về phía Triệu Lục Vũ và cô đã cực kỳ hối hận với lựa chọn này.
Cái kẹp đã được bỏ vào trong hộp nên Đào Hoa Quân đứng dậy định đưa cho hắn thì bất ngờ có có chuyện xảy ra. Váy cô không hiểu sao lại hơi hất lên khi thả ra khỏi tay và gió lạnh lùa vào trong làm cô ngượng chín mặt. Ôi không... Cô vội vàng quay người lại về phía cái bàn và thấy hắn đang chống tay cười với mình. Thế kia là có nhìn thấy hay không vậy? Cô cực kỳ xấu hổ mà đặt cái hộp lên bàn hắn rồi chào tạm biệt và chạy ra khỏi phòng.
- Thấy rồi nhé.
Hắn cười híp mắt mà nhìn cô chạy đi, sau đó cũng ra theo. Cuộc viếng thăm lần này của hắn cũng kết thúc, sau đó Triệu Lục Vũ cũng đi những phòng ban khác để chào mọi người. Cô lúc này thì gục đầu xuống bàn làm việc, gương mặt đỏ như quả lựu. Mọi người xung quanh tò mò ngó sang chỗ cô, tất cả bọn họ đều tưởng rằng cô đang khóc vì bị la mắng nên không hỏi han gì thêm.
Cả ngày hôm nay cô đã phải chống chọi với việc không mặc gì cả bên dưới váy, tệ nhất là bị Triệu Lục Vũ dường như phát hiện. Cô không biết có phải như thế không, nhưng cũng chẳng có cách nào để chứng minh điều ấy cả. Với tâm trạng xấu hổ xen lần mệt mỏi xuống xe buýt, cô bất ngờ bị một người lạ mặt từ đâu đó chạy tới với chiếc điện thoại đang ở chế độ quay phim.
- Cô có phải là Đào Hoa Quân, bạn của nạn nhân Cao Diễm Hương đúng không?
Câu hỏi của người thanh niên trẻ kia làm cô biết được ý định của cậu ta, cho nên cô liền bỏ đi. Nhưng có vẻ như người này không dễ dàng bỏ cuộc, cậu thanh niên lại chạy nhanh tới bên cạnh cô mà dồn dập hỏi.
- Có phải cô đã tiếp tay cho hung thủ để sát hại bạn mình không? Hai người có xung đột nào trước đó chưa? Cô có ghen tị với sự nghiệp và sắc đẹp của nạn nhân không?
Với những câu hỏi nhắm thẳng đến việc cô là nguyên nhân gây ra cái chết của bạn mình, Đào Hoa Quân tức giận giật lấy điện thoại của cậu ta mà vứt vào một bụi cây trên đường. Người thanh niên trẻ hét lên một tiếng, sau đó chạy đi tìm chiếc điện thoại của mình. Cô nhân cơ hội này mà chạy thật nhanh về phía chung cư và nói cho bác bảo vệ việc mình bị người lạ bám đuôi.
Thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi sự đeo bám của cậu thanh niên kia, cô trở về căn hộ của mình. Cô lấy chìa khoá mở cửa ra thì thấy trước mặt là một cái thùng xốp được bọc một lớp ni lông đen, phía trên còn có một tờ giấy nhắn được đánh máy.
- Phần thưởng cho ngày hôm nay, cô nhớ ăn hết đấy.
Trong đây là đồ ăn sao, nhưng cô làm gì có quen biết ai đến mức mà họ tặng quà cho mình đâu. Phần thưởng... có lẽ nào là tên sát nhân kia đem đến cho mình. Đào Hoa Quân nghĩ tới đây liền cảm thấy cái hộp đang chứa bom chứ không phải là đồ ăn. Mặc dù rất không muốn mở ra xem bên trong, nhưng nhớ đến chuyện nhà mình bị hắn ta cài máy quay mini ở đâu đó làm cô bất đắc dĩ phải làm theo.
Đào Hoa Quân đi vào trong phòng bếp lấy ra một con dao gọt trái cây mà gỡ phần băng keo quấn quanh hộp. Từ ban đầu chạm vào chiếc hộp cô đã thấy lạnh rồi nên đoán có thể là đồ ăn chưa nấu hoặc kem, nhưng khả năng hắn ta tặng kem quá thấp nên cô liền loại trừ. Xé mở lớp ni lông đen, cô gỡ phần nắp ra và thấy một cái hộp nhựa lớn đặt giữa hai túi đá khô. Bên trong cái hộp nhựa là một đống thứ màu đỏ, nhìn sơ có vẻ là thịt bò vì màu của nó đậm hơn thịt heo.
Trên tay chiếc hộp chứa thịt bò được tẩm ướp gia vị sẵn, cô cảm thấy mình sắp có lộc ăn. Dù không biết người nêm gia vị như thế nào, nhưng ngửi mùi có vẻ thơm. Thấy trời cũng sắp tối, cô liền đi vào trong phòng bếp mà đi chuẩn bị bữa tối. Nhưng vừa đóng nắp nồi cơm điện để nấu, cô liền nhận được thông báo tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
- Món thịt đó, cô phải ăn sống nó. Đừng có mà làm trái.
Đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình, cô chợt tối sầm mặt. Cái gì cơ chứ? Đào Hoa Quân nhíu mày mà nghĩ.
- Thịt sống như thế ăn vào bị ngộ độc mất. Ông có bị điên không chứ?
Khi nhắn, cô không khỏi nhìn cái hộp thịt bò đỏ tươi kia mà đưa tay sờ bụng mình. Nghĩ đến cảnh tượng bản thân không thể nào rời khỏi nhà vệ sinh, cô liền tái xanh mặt. Trước giờ đồ sống đối với Đào Hoa Quân luôn là thứ gì đó rất kinh dị, ngay cả rau sống cô còn không thể đụng tới.
- Cô nên ăn đi, nếu không lần tới cô sẽ được ăn một thứ khác đấy. Chẳng hạn như hai người thân kia của cô.
Dòng tin nhắn này của hắn càng làm cảm giác buồn nôn của cô tăng mạnh. Ý của hắn là gì khi nói hai người thân của cô? Chẳng lẽ hắn dám... xẻ thịt họ. Nghĩ đến đây, cô xây xẩm mặt mày và phải chống tay lên bàn ăn để bản thân không bị ngã. Tên điên này, hắn định hành hạ mình đến mức nào cơ chứ, cô cắn răng mà thuận theo ý muốn của hắn.
- Được rồi, tôi sẽ ăn.
Ở phía bên kia màn hình, Triệu Lục Vũ lúc này đang ngồi trong phòng ăn. Trước mặt hắn là một cái đĩa sứ màu trắng, trên đó chứa món thịt bò sống được tẩm ướp gia vị giống với thứ trong hộp của cô. Đây là một món ăn độc đáo mà hắn được thưởng thức trong khi đang du học bên nước ngoài. Không đề cập đến việc ngon hay dở, hắn ăn nó vì thứ này cho hắn cảm giác bản thân ở trên đỉnh chuỗi thức ăn mà thôi. Tất nhiên khi bảo cô ăn thứ này cũng là để cô biết về bản thân hắn hơn là chính.
Hai màu sắc tương phản đỏ và trắng này như tô thêm phần ma mị cho bữa ăn của hắn. Tay hắn cầm nĩa lên cắm vào một miếng thịt bò đỏ tươi, nước sốt sẫm màu máu cũng theo đó chảy ra. Đưa miếng thịt vào trong miệng mà nhấm nuốt, hắn cực kỳ thỏa mãn mà xem cô đang sắp chuẩn bị ăn.
Tay cô có chút run rẩy khi mở nắp hộp thịt bò cho nên phải thử đến lần thứ ba mới có thể gỡ được. Đào Hoa Quân cầm đôi đũa trên tay, cô chọn một miếng nhỏ nhất mà bản thân có thể thấy. Nhìn miếng thịt đỏ tươi trên đầu đũa, cô không khỏi cảm thấy kinh tởm. Nhìn chằm chằm một lúc lâu sau, cô mới nhắm mắt mà đưa miếng thịt vào miệng trước khi tên sát nhân kia lại giở trò hù dọa mình.
Miếng thịt chạm vào đầu lưỡi cô, một mùi vị kỳ lạ tràn ngập khắp khoang miệng. Đào Hoa Quân hơi rơm rớm nước mắt mà bắt đầu nhai. Bản thân cô cũng muốn nuốt cho xong, nhưng bụng lại truyền đến cảm giác buồn nôn nên cô chỉ đành nhai một lát cho xua bớt cảm giác đó đi. Gia vị tẩm ướp có mùi mạnh để có thể giảm vị tanh của thịt sống, nhưng cô vẫn nhận ra được vị sắt từ miếng thịt, nó làm cô tưởng mình đang bị thương đâu đó trong miệng.
Nhai một lát sau, cô bắt đầu cảm thấy vị ngọt và dần cảm thấy nó có chút... ngon. Tới đây, cô gần như chết lặng khi bản thân bắt đầu quen thuộc với món ăn đáng sợ này và ngừng nhai. Có nên nuốt hay không? Đây là câu hỏi mà cô đang suy nghĩ.
Xem cái cách mà cô nhai, hắn không khỏi liên tưởng tới hình ảnh một con lười đang ăn lá cây. Thật là chậm chạp, hắn cười mà chạm vào gương mặt đau khổ của cô đang hiển thị màn hình máy tính bảng. Đợi mãi mà không thấy cô nuốt miếng thịt vào bụng, hắn lại kích thích cô bằng cách gửi tấm hình mà cha mẹ cô đang ngồi ăn cơm trong nhà.
Khi nhìn thấy bức ảnh hắn gửi qua, cô quyết định nuốt vào thứ đang ở trong miệng mình. Bức ảnh này được chụp ở gần đây, vì cô thấy trong căn bếp có trưng cái đồng hồ bằng gỗ mà lần trước cô về thăm. Hắn đã nói cho cô biết rằng mình đã theo dõi nhất cử nhất động của cha mẹ cô, nếu dám chống đối thì họ có thể bị sát hại. Đào Hoa Quân không hề muốn chuyện đó xảy ra chút nào.
Sau khi nuốt xong, cô chờ cho cảm giác buồn nôn phát tác như một căn bệnh, nhưng nó lại không diễn ra. Cơ thể cô không biết bằng cách nào nó đã quen thuộc với món ăn đậm mùi máu ấy. Đó có thể là do bản năng nguyên thuỷ của loài người từ thời cổ đại khi họ vẫn còn phải ăn thịt sống hoặc đơn giản là vì cô thích thứ này. Nhưng làm sao Đào Hoa Quân có thể chấp nhận việc mình thích một thứ mà mình luôn ghét chứ? Thế nên cô cứ nhìn cái hộp chứa thịt kia một cách đầy mâu thuẫn.
Nhìn cô đang đấu tranh nội tâm, nụ cười trên gương mặt Triệu Lục Vũ càng ngày càng sâu. Hắn cảm thấy như bản thân đang dạy cho một con mèo ăn cái thứ mà đáng ra nó vẫn luôn nên phải ăn vậy. Chiếc đĩa trắng hồi nãy mà hắn đang ăn giờ đây chỉ còn lại những vết nước màu đỏ, trông như thể hắn vừa tàn sát một sinh vật sống trên đó vậy.