Đừng Rời Xa Anh

Bước chân ra khỏi xe hơi, người đàn ông với bộ vest đen ngước nhìn về phía khu nhà chung cư chỉ vừa xây được phần cốt lộ ra vẻ hoang vắng, ảm đạm dưới ánh chiều tà. Cửa xe hơi một lần nữa mở ra, người này trên tay cầm một băng vải đen cùng một sợi dây thừng bước đến bên cạnh người mặc áo vest với điệu bộ cung kính.

- Cậu chủ, xin phép.

Sau khi nhận được cái gật đầu từ người mặc vest, anh ta bắt đầu che mắt và trói tay người đàn ông ấy ra sau lưng. Xong xuôi thì liền cúi chào rồi lên xe và đánh xe hơi đi.

Đứng trước lối đi trồng đầy cây xanh, người đàn ông này vui vẻ mà đi thẳng về phía trước một cách chậm rãi. Thay vì hoang mang, lúng túng khi bị bịt mắt và trói tay thì sự tự tin của kẻ xa lạ này làm cho người xem như đang chứng kiến một cảnh phim đầy ý nghĩa vậy. Nhìn ánh sáng yếu ớt của chiều tà len lỏi qua từng tán lá, rồi lướt nhẹ trên người đàn ông như thể chúng đang níu kéo lấy sự đẹp đẽ cuối cùng trong thời khắc lụi tàn này.

Thời gian dần trôi, những tia nắng cuối cùng cũng biến mất để lại kẻ cô độc kia một mình trong bóng tối. Rồi sau đó từng đợt ánh sáng chiếu thẳng lên người đàn ông một cách không thương tiếc để rồi một đám người mặc đồ đen, che mặt chạy tới và tống cổ vào trong một chiếc xe tải. Mọi cử chỉ, hành động của bọn họ đặt lên người đàn ông bình tĩnh kia đều cực kỳ thô bạo, cứ như thể là rác rưởi chứ không phải con người.

Bị quăng vào thùng xe, Triệu Lục Vũ theo quán tính mà co thân mình lại, hai chân gập sát vào bụng để không bị thương khi va đập vào sàn xe tải. Bọn người mặc đồ đen che mặt sau đó nổ máy và di chuyển đến một toà chung cư sâu bên trong. Vì kiến trúc mỗi căn đều như nhau nên khó mà xác định đâu là đâu vào buổi tối, ngoại trừ một căn phòng ở xa xa trên cao đang phát ra ánh sáng. Đó là điểm đến mà chiếc xe đang hướng tới, nơi Đào Hoa Quân bị bắt làm con tin.

Cô không biết mình đã chờ bao lâu, nhưng cả thân người cô đều ê ẩm đến nỗi không thể cảm giác được gì rồi. Bỗng có rất nhiều tiếng bước chân vọng lại, tiếng gõ cửa và giọng của Triệu Thành Danh cất lên bảo những người đó vào. Tiếng giày nện trên nền xi măng thô ráp càng gần cô hơn, tiếp theo là tiếng leng keng của kim loại và rồi tất cả lại chìm vào im lặng.

Hắn đã đến, Triệu Lục Vũ đã thật sự đến đây. Cô không dám hỏi xem có thật sự là hắn đã tới không, vì cảm thấy có chút không nỡ. Bản thân vì hắn mà kéo vào chuyện này, cô không những cực kỳ giận mà còn muốn đánh cho hắn tỉnh ra. Nếu không đập nát bia mộ của người mẹ kế, có lẽ chuyện bây giờ sẽ không xảy ra. Tuy biết là mình chẳng tội tình gì, nhưng việc yên lặng đứng nhìn mà không ngăn cản hắn làm cô rất hối hận. Có phải ai cũng sẽ can hắn nếu trông thấy thế không? Hắn khi ấy điên thế kia thì làm gì có người nào dám làm chứ? Đào Hoa Quân lần nữa muốn tìm lý do để bào chữa cho việc thờ ơ của mình ngày hôm đó.

- Anh trai! Lâu rồi không gặp nhỉ.


Giọng của Triệu Thành Danh cất lên, nó chứa đầy sự châm chọc. Mỗi lần cậu thốt ra từ "anh" để mà gọi hắn thì đều như thể nghiến răng mà nói vậy, không hề có gì gọi là tôn trọng khi xưng hô như vậy cả. Cơ mà cũng phải thôi, khi kẻ đó là người đáng hận nhất vì đã giết chết mẹ của mình. Nhớ đến cái ngày cậu đang tuyệt vọng đi tìm mẹ, cố gắng không nghĩ đến chuyện bà có thể mất làm cậu càng sôi máu. Hắn với nụ cười vui vẻ trên môi mà bước tới rồi nói rằng bản thân đã giết chết mẹ cậu, không một chút do dự. Nước mắt cậu khi ấy không thể kìm chế được nữa mà tuôn ra, cậu muốn giết chết Triệu Lục Vũ thật sự muốn giết chết hắn ta. Nhưng ngay khi chuẩn bị mọi thứ thì hắn ta đã cao chạy xa bay sang nước ngoài du học, cậu bâng quơ hỏi cha anh mình đang ở đâu thì lại không có lời đáp. Mọi dấu vết về sự hiện diện của hắn cứ như một cơn gió thoảng qua và chẳng hề để lại một dấu vết gì.

Mấy năm sau đó, cậu cứ chờ đợi, chờ đợi và nuôi ý định giết chết hắn. Chờ có ngày tên khốn ấy trở về nước rồi có thể kết liễu được kẻ đã giết mẹ mình. Ngày mà cậu đợi đã tới, nó quả là rất đáng. Tuy nhiên, cậu trước hết muốn biết hắn vì sao lại giết chết mẹ mình và tìm lại xác của bà để mai táng một cách trang trọng. Cậu không thể để mẹ lang thang một mình ngoài đó được, bà ấy yêu hắn nhất trên đời cơ mà.

Nhớ đến đây, Triệu Thành Danh bước tới trước mặt Triệu Lục Vũ rồi vung tay tát thật mạnh vào mặt hắn. Đào Hoa Quân giật mình trước tiếng "chát" chói tai vừa phát ra ấy, cô không tài nào tưởng tượng ra được cảnh hắn bị người ta đánh được nổi. Một tên nắm đầy quyền lực, lúc nào cũng tự tin rằng bản thân luôn luôn là người chiến thắng sao có thể bị người khác động tay tới chứ. Vì không thể thấy tận mắt nên mọi thứ trong đầu cô giờ cứ nhảy loạn hết cả lên giữa việc chối bỏ và thuyết phục bản thân rằng đó là thật sự.

Lần nữa, lại thêm một lần nữa, không biết bao nhiêu lần cô đã phải nghe âm thanh ấy. Tai cô giờ cứ ong ong lên rất là khó chịu. Nhưng rồi nó cũng dừng lại, lúc này Triệu Thành Danh thở dốc mà nhìn hai lòng bàn tay đỏ ửng của mình, trên đó dính một vệt máu còn ấm. Đây không phải máu của cậu thì chỉ có thể là hắn.

Người ngồi trên ghế đối diện cô hai má sưng lên, khoé miệng còn rướm máu, trông cực kỳ thảm thương. Đáng ra hắn sẽ không thể vui vẻ nổi trong tình huống này, nhưng nụ cười ngạo mạn đó của Triệu Lục Vũ sau khi bị đánh đã làm cho từng tế bào của Triệu Thành Danh như bị thiêu cháy vậy.

- Mày cười cái gì, cười cái quái gì? Tao cấm mày cười!

Tức giận mà hét lên, cậu dùng hết sức của mình mà đấm mạnh vào bản mặt đang cười của hắn ta. Cú đấm này đã khiến cho Triệu Lục Vũ phải phun ra máu, nhưng hắn lại càng cười đến vui vẻ hơn. Nụ cười nhuốm màu máu ấy càng thêm khiếp đảm dưới sắc xanh từ đèn huỳnh quang, làm cho người xem bất giác lùi về sau vì hoảng sợ.

Hoàn hồn lại, Triệu Thành Danh không chịu nổi nữa mà giật chiếc khăn che mắt của hắn xuống. Qua đôi mắt, hai người không giấu nổi sự căm ghét của chính mình với đối phương khi nhìn nhau. Hai gương mặt có đôi nét tương đồng này, không thể không hận rằng sao lại có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đối phương.


Mặc dù bí mật này ai trong gia đình cũng đã biết, nhưng tất cả không thể để lộ ra trước ánh sáng rằng cậu là con trai ruột của người mà mẹ mình cưới. Kể từ khi hắn rời đi, cậu tình cờ biết được điều này qua tờ giấy xét nghiệm ADN mà mẹ giấu trong két sắt. Lúc đem nó đi xác nhận với cha, ông ấy cũng chỉ biết xin lỗi và mong cậu hãy giữ im lặng.

Sao cậu có thể coi như không có gì được cơ chứ? Bao lâu nay cậu đều nghĩ rằng cha ruột của mình đã chết mà giờ đây người đó lại chính là cha dượng. Làm thế nào cậu có thể ngậm miệng mà không nói gì hết đây? Tuy nhiên, hiện thực lại vô cùng nghiệt ngã, vì dù cho cậu có đem chuyện ra ngoài ánh sáng thì cả dòng họ này đều không chấp nhận cậu thừa hưởng những gì mà một người họ Triệu nên có cả. Bởi cậu là đứa con ngoài giá thú, bởi vì Triệu Lục Vũ xuất hiện trên đời này. Mọi thứ đều tại hắn ta, tại hắn ta!

- Muốn biết mẹ mày chết như thế nào không?

Câu hỏi bất ngờ thốt ra từ miệng của Triệu Lục Vũ làm cậu cứng người. Trước phản ứng đó của Triệu Thành Danh, khoé miệng của hắn càng cong hơn. Biểu cảm giằng xé giữa muốn và không đó làm hắn không thể không thích thú được. Biết người mẹ thân yêu của mình chết ra làm sao từ kẻ đã ra tay, còn gì đau khổ hơn thế được nữa.

- Bà ta đã chết trong tay một đám đàn ông ấy, phải chi mày nghe được tiếng bà ta rên rỉ dưới thân của bọn họ trong vui sướng nhỉ? Ai da, tao cảm thấy hối hận vì đã không quay lại cảnh đó cho mày xem đấy "em trai". Tuyệt lắm đấy!

Thân mình của Triệu Thành Danh run bần bật ngay sau khi nghe lý do mẹ mình chết. Trong đầu cậu đều đang chối bỏ những gì mình nghe được. Không, không phải như vậy đâu. Sao lại có thể như thế được! Càng kiềm chế, cậu càng không giữ nổi bình tĩnh.

- Chết sung sướng như thế, một kẻ lăng loàn như bà ta chắc hẳn thoả mãn lắm.

Lời nói này của hắn ngay lập tức chọc bể bong bóng cảm xúc của Triệu Thành Danh, cậu điên tiết tóm lấy một con dao phẫu thuật trên bàn sắt mà kề vào cổ hắn. Lưỡi dao dù chưa đâm sâu vào, nhưng vì quá bén nên đã rạch ra một vết thương, máu từ đó mà chảy ra.


- Tiếp tục đi, mày muốn như thế mà? Sao giờ lại không làm? À... phải rồi, mày không dám giết người.

Lời lẽ coi thường kèm theo tiếng cười mỉa mai vang vọng khắp căn phòng, bàn tay cầm dao của Triệu Thành Danh cũng vì vậy mà thả lỏng. Nhưng sao cậu có thể cam lòng để cho hắn ta vui cười như thế được chứ, thế nên cậu chuyển hướng nắm chặt cán dao mà đâm mạnh vào bàn tay trái của hắn và găm chặt vào tay vịn của ghế. Vì cơn đau xuất hiện quá bất ngờ, Triệu Lục Vũ hét lên một cách thống khổ.

- Thế nào, cười không nổi nữa rồi chứ gì? Đúng là tao chưa thể giết mày, nhưng rồi sẽ có ngày đó đến. Trong lúc đó tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.

Đau, hắn thấy đau, nhưng sao có thể sánh được với những gì mà mấy người kia gây cho hắn. Triệu Lục Vũ không còn cười nữa, ánh mắt hắn vô hồn như xoáy sâu vào bên trong nội tâm của người trông thấy. Chúng y hệt như nhìn vào một kẻ đã chết, không một chút ấm áp nào còn sót lại.

- Sống không bằng chết sao... tao đã phải sống như thế từ rất lâu rồi. Mày nghĩ là chỉ có mình mày đau khổ và tao... thì vui vẻ à?

Trước lời nói khó hiểu ấy của hắn, Triệu Thành Danh nhíu mày tỏ ra không tin. Một người được hưởng đầy đặc quyền thừa kế tài sản cả dòng họ, được cha ưu ái, họ hàng ưu tiên, hãnh diện và ngay cả mẹ của cậu cũng dành rất nhiều tình thương cho hắn nữa. Còn cậu chẳng có gì hết! Chẳng có gì cả!

- Mẹ tao đã rất yêu thương mày, ngay cả tao... tao cũng không thể bằng được. Sao mày lại có thể nói mình đã sống không bằng chết chứ? Sao mày lại xuất hiện trên đời này hả, Triệu Lục Vũ!

Quá bức xúc trước lời nói kia của hắn, hai tay cậu lập tức tóm lấy cần cổ phía trước mặt mà siết chặt. Cơ thể trên ghế vùng vẫy một cách kịch liệt, nhưng vì bị trói chặt vào ghế nên chẳng thể nào thoát ra. Vài phút sau, Triệu Thành Danh không còn thấy hắn giãy dụa nữa thì buông lỏng tay ra. Để chắc chắn hơn, cậu đưa tay lên mũi hắn xem thử xem người còn thở không.

- Ha, ha ha ha... Ha ha ha! Hắn chết rồi... HẮN CHẾT THẬT RỒI!

Tiếng cười vang khắp phòng, Đào Hoa Quân ngồi đó nghe thấy hết mọi chuyện diễn ra và kết cục này cô không bao giờ có thể nghĩ tới. Triệu Lục Vũ đã chết sao? Hắn ta đã chết thật sao? Vì không thể chứng kiến tận mắt nên cô chưa thể tin mọi chuyện là thật nổi.


- Không thể nào, không phải vậy đâu.

Triệu Thành Danh nghe thấy có giọng nói chối bỏ điều đang diễn ra liền quay đầu lại thì thấy cô đang cúi đầu mà lầm bầm thành tiếng. Nhớ đến việc cô là người yêu của hắn, cậu liền muốn cho người con gái này kêu gào trong thống khổ. Nó sẽ là một bản giao hưởng của tuyệt vọng mà chính cậu sẽ vui vẻ mà thưởng thức. Nghĩ như vậy, cậu liền đi tới cạnh cô mà tháo băng che mắt ra.

Được thấy lại ánh sáng, cô nhíu mà nhìn về phía trước. Gương mặt hắn bây giờ của Triệu Lục Vũ làm cô run lẩy bẩy, vì chúng giống hệt như lúc cô phát hiện ra xác của Phương Oanh và Cao Diễm Hương. Trước mắt cô bỗng nhiên mờ dần đi, những mảng màu đen dần hòa vào cảnh vật và bụng cứ nôn nao như muốn ói. Tuy nhiên, ngay khi cô sắp ngất đi thì một bàn tay xuất hiện và tát mạnh vào má phải cô.

Cú tát mạnh đến nỗi cô nếm được vị máu của chính mình trong khoang miệng. Triệu Thành Danh khó chịu mà bóp hàm cô, khiến cô phải trông thấy cảnh Triệu Lục Vũ chết. Đào Hoa Quân không chịu được nên đành nhắm mắt lại, thế là khiến cho người đứng ở bên cạnh máu nóng dồn hết lên não.

- Mở mắt ra.

- Không.

- Tao nói mở mắt ra!

Thay vì trả lời, cô chọn cách im lặng và cũng vì không lên tiếng nên một dấu tay xuất hiện trên má trái cô. Mặc dù khoé miệng rướm máu, nhưng cô không hề mở mắt trước sự thúc giục của Triệu Thành Danh. Sự ương ngạnh của Đào Hoa Quân khiến cho cậu nổi cáu thật sự.

- Để xem mày kiên trì được bao lâu.

Nói xong, Triệu Thành Danh nắm chặt lấy vai phải Đào Hoa Quân rồi bắt đầu ra tay. Cô sau đó lập tức phun ra máu, co rúm người khi bị đấm thẳng vào bụng. Đau... đau quá, đầu cô choáng váng vì cơn đau từ nội tạng làm cô không thở được. Mình sẽ chết sao? Đây là những gì cô có thể nghĩ lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận