Sau một hồi sôi nổi, tất cả quyết định đi vào khu vui chơi của trung tâm, ở đây có rất nhiều trò, có cả trò nguy hiểm nữa.
Nhưng đối với đám người đang tràn đầy nhiệt huyết này thì không là gì cả:"AAAAAA.....AAAAA".
Thế là Ngọc Tiêu Nhi hết lần này đến lần khác phải đứng tim.
Một phần vì trò chơi mạo hiểm, phần khác là vì tiếng hét của mọi người .
Lăn lộn một hồi đã đến trưa cả lớp đi đến một nhà hàng để ăn mừng cho ngày cuối cùng gặp nhau.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi cùng chọn món thì cô lại nhìn chằm chằm vào Võ Lạc Nhân rồi cầm trên tay chiếc điện thoại trong như đang đấu tranh điều gì đó.
Cuối cùng cô xin phép mọi người ra ngoài vì có việc.
Ở ngoài cô dùng chiếc điện thoại của mình nhắn tin cho Võ Lạc Nhân với nội dung như sau
NTN: Nè Nhân
VLN: gì không
NTN: có cái này hay lắm nè muốn biết không?
VLN: cái gì vậy nói đi
NTN: đột nhiên tôi phát hiện
VLN:...
NTN: tôi thích cậu><
VLN: vậy hả
NTN: ừ
VLN: nhìn cậu như vậy mà xứng với Nhân sao, đừng ảo tưởng nữa bạn ha ha ha
CÁI GÌ VẬY CHỨ? Ngọc Tiêu Nhi vội ngó vào bên trong thì thấy mọi người đang cười rất lớn.Bọn họ đang chế giễu cô, nói cô không biết tự lượng sức mình.
-"Bà Nhi thật chung tình nha, đã hai năm rồi đấy, ông thật có phước đó nha" "Phước gì, trông bả xấu vậy mà bảo phước à".
Một đống bình luận của cả lớp xôn xao lên, Ngọc Tiêu Nhi nhắn tin với Võ Lạc Nhân thì sao họ biết được chứ, chẳng lẽ cậu ta nói cho mọi người để cô mất mặt sao.TÊN KHỐN NÀY! Ngọc Tiêu Nhi không nhịn được mà chạy ra nhà vệ sinh mà khóc, vì sao chứ, cô thích thầm hắn hai năm, trong hai năm này đã từng vì hắn mà làm rất nhiều việc.
Cô nhớ hôm đó hắn lỡ đá trái banh làm vỡ kính của trường nhưng rất may là không ai nhìn thấy, thầy tổng phụ trách đi ngang qua thấy tình cảnh này còn thấy cô cầm trên tay quả banh mà cậu ta vừa đá còn người thì biến mất.
Thấy đã cho rằng là cô nên đã bắt cô phải đền cánh cửa đó và đòi hạ hạnh kiểm nếu không nhờ cô chủ nhiệm thì sợ rằng thành tích năm đó của sớm hạ rồi.
Giờ nghĩ lại cô thật hối hận.
Cảm giác lúc này của cô thật hai năm trước, Lê Uyển Thư đã dùng những lời lẽ ngọt ngào để dụ cô thừa nhận mình thích Lạc Việt Nhân rồi cuối cùng mang lên trường mà đồn lên.
Từ đó cô không còn tin tưởng bất kì ai và ngày càng ghét con người này.
.