Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ







"Nàng ta có phải bị điên rồi không hả", một số học sinh bắt đầu thì thầm với một học sinh khác.
"Có lẽ vậy rồi.
Dù nàng ta được một vị lão sư nhận làm đồ đệ chân chính nhưng cũng chỉ là học đàn thôi"
"Bản lĩnh nàng lấy đâu ra mà ở đây đối mặt với một nhóm Dong Binh Đoàn đa số là Triệu hồi sư kia chứ"
"Đúng rồi đó.
Đến cả Nam Cung Trưởng lão cũng phải dè dặt nữa là"
Tiếng thì thầm càng ngày càng rõ hơn nhưng Ngọc Tiêu Nhi vẫn thẳng lưng đứng trước mặt đám người dữ tợn kia.

"Không nghĩ tới cũng có lúc nàng ta lại can đảm như vậy", Hoàng Anh Dạ đến lúc này bắt đầu nhìn Ngọc Tiêu Nhi bằng con mắt khác.
Lúc trước nhìn thấy nàng ta sợ hãi một con vật vô dụng đến khóc thét mà nàng cảm thấy Ngọc Tiêu Nhi vô dụng.
Nhưng lúc này nàng ta lại hiên ngang mà đối đáp với đám Dong Binh hung hãn kia.

"Nhãi con dám sỉ nhục lão tử", tên đầu đàn bị chửi bắt đầu tức giận thét lên.
"Nhóc con vắt mũi chưa sạch mà dám đối đầu với bọn ta", những tên tay sai khác cũng hùa theo lão đại của bọn chúng.
Đe dọa đội ngũ bằng những từ ngữ vô cùng thô tục.
"Các vị, học trò Học Viện ta có phần trẻ tuổi nông nỗi.
Đã đắc tội với các vị, mong các vị rộng lượng bỏ qua", cảm thấy mọi chuyện đang lớn dần, Nam Cung Trưởng lão vội đi lên khuyên giải.
Nhưng đám người kia há có để yên, thấy trưởng lão còn dè dặt thì được nước làm tới tiếp tục cười nhạo bọn họ  
"Bọn họ nào có rộng lượng như vậy, rõ ràng nhỏ nhen hơn cả hạt đậu", Ngọc Tiêu Nhi sung khí lại nói tiếp.
Những đệ tử khác lại không dám lên tiếng.
Trong lòng vừa thầm bái phục nàng đồng thời cũng lo thay cho nàng.
"Các ngươi nhìn kĩ chả một chút giống Dong Binh Đoàn, rõ ràng là giống với đám Lâm tặc không ra gì kia"
"Lâm tắc cái gì? Nhãi con hôm nay ngươi chết với lão tử", nộ khí của đám người bắt đầu tăng cao.
Xem ra lần này mọi người phải gặp khó khăn.
Tên cầm đầu cùng bọn tay sai cưỡi trên mình linh thú của bọn chúng tốc độ ngày càng nhanh nhắm đến đội ngũ quanh thân sát khí.
Vẻ mặt hiện nên biểu cảm tức giận rõ ràng.
"Không ổn rồi", mọi người bắt đầu sợ hãi, tất cả bắt đầu tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Hoàn Bắc Nguyệt âm thầm vận chuyển nguyên khí, ánh sang màu xanh nhàn nhạt bao quanh lấy bàn tay của nàng.
"Bặt"
Đột nhiên một bàn tay khác va vào tay nàng, luồng sáng kia chợt biến mất.
"Bình tĩnh, dám gây sự chắc chắn sẽ có cách giải quyết", Phong Liên Dực nhỏ tiếng nhắc nhở Hoàng Bắc Nguyệt.
Nghe thấy vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liền quay lại quan sát Ngọc Tiêu Nhi vẫn bình tĩnh đứng không hề lung lay.
Khác với những đệ tử khác đang vô cùng hối hả.
Đám Dong Binh Đoàn chỉ cách Đội ngũ bọn họ chỉ năm mét.
Tình thế cấp bách vô cùng.
"Tăng"
Đột nhiên tiếng đàn cầm vang lên, Đám Dong Bình Đoàn dừng lại.
"Đó là đàn của Dực ca", Hoàng Anh Dạ nhìn thấy đàn mà Ngọc Tiêu Nhi đang dùng thì nhận ra ngay đó là của ai.
Phong Liên Dực trước giờ chưa từng cho ai đụng vào đàn của hắn, như thế nào mà hôm nay Ngọc Tiêu Nhi lại cầm lên sử dụng được.
Tiếng đàn mạnh mẽ tiếp tục vang lên, cây cối xung quanh bọn họ có phần nghiêng ngả như là gió mạnh thổi qua.

"A"
Một tên trong nhóm Dong Binh Đoàn bỗng kêu lên.
Bạo Phong Viện ngã xuống đè lên một tên trong đám người, tên kia bị sức nặng như vậy đè phải liền ngất xỉu.
Những kẻ khác thì đánh đấm lẫn nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tiếng đàn của Ngọc Tiêu Nhi đã khiến cho bọn người mất đi tâm trí mà đánh đá lẫn nhau.
"Ha ha ha...ngươi coi bọn họ kìa, vừa rồi chả phải còn hống hách sao bây giờ lại như trẻ con mà cấu véo nhau vậy chứ",
Những tên kia nhào vô nhau mà cấu mà xé, mặt mũi tên nào tên nấy trầy xước thảm hại, đã vậy quần áo còn không nguyên vẹn nữa.
"Ghao"
"Nguy rồi, Linh thú ngày càng bạo động, nơi này không nên ở lâu, mau mau rời đi",Nam Cung trưởng lão vội vã khi nghe thấy tiếng gầm của linh thú.
Mọi người ai nấy rối loạn lo chạy mặc kệ đám người kia đang làm trò hề.
Ngọc Tiêu Nhi cũng không có đàn nữa.
Dù sao thì bọn chúng trước sau gì cũng sẽ chết, nàng vừa nãy là để kiểm nghiệm lại thực lực bản thân mà thôi.
"Tối nay ta canh bên ngoài, mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi", Hoàng Bắc Nguyệt vừa từ bên ngoài trở về nghe đến việc đề phòng Dong Binh Đoàn thì xung phong ở ngoài canh gác.
"Bắc Nguyệt", Hoàng Anh Dạ vội lên tiếng.
Làm sao lại có thể để cho một nữ tử thủ vệ lúc đêm cơ chứ.
"Công chúa hay là chúng ta chia làm hai nhóm, Trước nửa đêm, ta với Bắc Nguyệt quận chúa sẽ trông chừng, công chúa cứ yên tâm nghỉ ngơi với Tiêu Nhi đi", Phong Liên Dực nắm bắt cơ hội thật tốt đứng lên cũng xung phong thủ vệ.
Một mặt an tâm Hoàng Anh Dạ.
Có Phong Liên Dực canh gác ở bên ngoài thì nàng cũng yên tâm nhiều hơn.
"Nhưng mà, Tiêu Nhi đi đâu rồi các ngươi có thấy không", Hoàng Anh Dạ từ lúc cùng nàng ta dựng lều xong rồi vào trong thì không thấy nữa.
"Vừa nãy ta còn thấy nàng trò chuyện với nữ tử khác nên chắc một lát sẽ quay lại thôi", Phong Liên Dực nhớ lại lúc chiều nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi nói chuyện với mọi người nhưng mắt cứ hướng tới Tiêu Vận .

"Nhị tỷ, tỷ đi đâu vậy", Ngọc Tiêu Nhi vừa chạy theo vừa gọi lấy Tiêu Vận.
"Ta đi dạo chả nhẽ còn phải báo cáo với ngươi", Tiêu Vận quay đầu thật mạnh, lạnh lùng con ngươi nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
"Ta...nhưng mà bây giờ là buổi tối, trong rừng còn có Dong Binh Đoàn nữa", Ngọc Tiêu Nhi xua xua tay giải thích cho Tiêu Vận.
"Hừ, ta cần ngươi quan tâm đến vậy à", Tiêu Vận lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.
"Nhị tỷ...A"
Tiêu Vận vội quay lưng lại khi nghe thấy tiếng hét của nàng thì nhìn thấy một thân ảnh lao về phía mình rồi ngã sập xuống.
"A"
"Ngươi làm cái gì vậy hả", Tiêu Vận trở thành tấm nệm cho Ngọc Tiêu Nhi bị ngã xuống thảm cỏ.
"Ta...xin lỗi tỷ", Ngọc Tiêu Nhi ấp úng gãi đầu vội vã đứng dậy.
"Ngươi mau trở về đi, ta cư nhiên là Tam tinh Triệu hồi sư còn cần ngươi lo lắng sao"
"Vậy nhị tỷ phải cẩn thận"
"Hừ, rắc rối", Tiêu Vận không nói thêm câu nào, xoay ngươi đi mất trong bóng tối.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận