Ngọc Tiêu Nhi vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ, nàng tròn mắt nhìn nữ nhân đang ung dung nhàn nhã ngồi lên bộ bàn ghế sang trọng kia.
Đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, không câu nệ tiểu tiết mà cầm lên một tách trà đang tỏa hương thơm ngát lên nhấp môi.
Mái tóc đen dài xõa gọn gàng trên lưng, vài lọn tóc lọt qua cánh tay nàng, rũ xuống trước ngực.
Đôi mắt đẹp không rõ ý vị tĩnh lặng như nước, ánh mắt nàng đặt vào một khoảng trống dưới nền nhà, giống như coi sự tồn tại của "chủ nhân" tẩm cung này là không khí vậy.
Trên đời này người có thể tự tiện trước mặt nàng đến như vậy ngoài Hoàng Chiến Dã kia ra thì chỉ có một người mà thôi, đó là sư phụ nàng, Liên Cẩm Tú.
Nhưng vì sao nàng lại ở đây chứ.
"Sự phụ, người cũng đang ở nơi này sao?", Ngọc Tiêu Nhi đột nhiên đứng dậy chạy đến trước mặt Liên Cẩm Tú, vẻ mặt không giấu được vui mừng.
Liên Cẩm Tú giương đôi mắt đen tuyền lên nhìn nàng, nửa vẻ bất ngờ cũng không có.
Cái thần thái này của nàng đối với Ngọc Tiêu Nhi phải nói là vô cùng tuyệt đỉnh.
"Đây là biểu cảm đồ đệ gặp sư phụ của ngươi sao?", Liên Cẩm Tú chỉ liếc qua một lần rồi ngoảnh đi, chỉ để lại một câu nói nghiêm khắc và lạnh lùng.
Kể từ khi đến đây, sư phụ của nàng đúng là thay đổi quá lớn, là gặp phải biến cố hay là nàng trước giờ vẫn luôn vậy?
"Tiêu Nhi thất lễ, bái kiến sư phụ", Ngọc Tiêu Nhi hơi khựng lại một chút rồi vội vã khụy chân xuống, lấy chán chạm lên nền đất lạnh nói.
Liên Cẩm Tú chỉ dừng lại một lát rồi ngước lên, vẫn là vẻ mặt xinh đẹp xuất trần ấy nhưng lại tham lam không để lại một nụ cười.
"Ngươi đứng lên đi"
Ngọc Tiêu Nhi nghe vậy liền đứng dậy, nàng chỉ dám cúi mặt xuống.
Biểu cảm của Liên Cẩm Tú thật khiến nàng không thể vui cười lên được.
"Có vẻ cuộc sống bây giờ của ngươi rất tốt", Liên Cẩm Tú lấy một tay chống lên bàn, tay kia vẫn không rời khỏi tách trà, vẻ mặt nhàn nhã liếc nhìn xung quanh.
"Ta không biết vì sao mình lại đến đây nữa, dù gì thì đây cũng không phải của ta", Ngọc Tiêu Nhi ngẩng mặt lên, gương mặt non nớt thoáng chút buồn rầu.
Liên Cẩm Tú nghe vậy trầm tĩnh giây lát, thật khó để biết được nàng đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Như vậy cũng tốt, thời gian này người nên chú tâm vào việc tu luyện, tránh để tâm đến mấy chuyện vụn vặt", nàng đột nhiên cất tiếng, hơi rung người ngước mặt lên nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
"Tu luyện sao?", Ngọc Tiêu Nhi lặp lại câu nói kia, mặt hơi nhích về phía Liên Cẩm Tú.
"Phải", Liên Cẩm Tú không từ chối trả lời, nàng hờ hững gật đầu một cái.
"Nội trong ba tháng ngươi phải thăng cấp thành tam tinh tinh triệu hồi sư"
"Cái gì cơ!"
Ngọc Tiêu Nhi vô thức thét lên, may thay sư phụ nàng là một người cẩn thận.
Trước khi vào đã cẩn thận bài trí một tầng kết giới mỏng để tránh người ngoài nghe lén.
"Có gì không ổn thỏa sao?", Liên Cẩm Tú bất ngờ đứng dậy, bước một bước về phía Ngọc Tiêu Nhi khiến nàng phải thuận theo lui thêm một bước.
"Có", Ngọc Tiêu Nhi to gan hơn trước, lần này lại dám phản bác lại sư phụ của nàng.
Gương mặt của Liên Cẩm Tú thoáng qua tức giận, uy áp cường giả nổi lên như sóng biến dồn về phía Ngọc Tiêu Nhi, làm nàng đứng thôi cũng thấy khó khăn, hô hấp có chút không thông.
"Nhưng mà sư phụ, ta là nói thật.
Chỉ trong ba tháng trở thành tam tinh là khó có thể", Ngọc Tiêu Nhi nheo mắt lại, vẻ mặt yếu ớt cố gắng nói từng chữ ra.
Liên Cẩm Tú nghe thấy thì hồi lại uy áp, nàng quay lại vị trí của mình, hai chân lại vắt chéo lên nhau.
"Vì sao không thể, Hoàng Bắc Nguyệt còn có thể trong một ngày trở thành Cửu tinh Triệu hồi sư, ngươi trong ba tháng trở thành Tam tinh có gì không được", ánh mắt sắc bén của Liên Cẩm Tú nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Quả thật Hoàng Bắc Nguyệt đã trong một ngày liền trở thành Cửu tinh Triệu hồi sư.
Nhưng cái gì cũng phải có nguyên do của nó.
Hoàng Bắc Nguyệt biết ngự thú quyết, lại có một thân thể võ học cộng thêm vạn thú vô cương nên nàng mới thu phục được Băng Linh Huyễn Điểu.
Mà Băng Linh Huyễn Điểu lại là siêu cấp linh thú, một trong Ngũ linh.
Triệu hồi sư của nó hiển nhiên trở thành Cửu tinh Triệu hồi sư rồi.
Nói đến tam tinh triệu hồi sư thì đến cả Tiêu Vận được Cầm di nương thuốc thang từ nhỏ cũng phải đến năm mười lăm tuổi mới trở Triệu hồi sư.
Còn nàng một thân gầy yếu lại cái gì cũng không rõ thì đương nhiên phải khó rồi.
"Ngươi không cần phải lo lắng gì cả, mọi chuyện ta đã thu xếp xong.
Việc của ngươi chỉ là tu luyện thôi.
Thật ra là tam tinh Triệu hồi sư thì còn quá yếu"
Quả thật nàng nói đúng, tam tinh Triệu hồi sư là quá yếu, đối với nàng.
"Ngươi đưa tay cho ta", Liên Cẩm Tú ngừng lại một lát, nàng đổi hướng nhìn lên tay Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi nghe vậy liền nghe lời, lại gần hơn đưa tay về phía sư phụ nàng.
"Thương thế cũng thật nặng, nhưng vẫn trong phạm vi ta chữa được", nàng quan sát lên một hồi rồi thốt lên một câu.
Một luồng sáng màu cam xuất từ ngón trỏ của Liên Cẩm Tú xâm nhập vào lớp vải trắng của Ngọc Tiêu Nhi.
Một cảm giác nóng rát bao trùm toàn bộ hai bàn tay của nàng.
Giống y như lúc trước khi Liên Cẩm Tú chưa trị vết thương của nàng lúc ở trong rừng.
Nhưng lần này quá trình có phần lâu hơn.
Có lẽ là vết thương quá nặng.
Nhưng rồi quá trình đó cũng kết thúc.
Lớp vải trắng chợt bung ra, không theo một trật tự nào rơi tự do xuống đất.
Hiện lên sau đó là đôi tay nhỏ trắng nõn vì thiếu vắng ánh sáng mặt trời lâu ngày.
"Thật sự không sao rồi, không còn cảm giác đau nhức nữa.
Sư phụ, người thật là lợi hại a", Ngọc Tiêu Nhi giơ tay lên, đôi mắt của nàng chợt nhỏ lại, nàng cười thật tươi nói.
Vậy là từ nay nàng không còn phải lo mình không thể đánh đàn nữa.
Bàn tay nàng đã khôi phục.
Đã vậy còn trở lên linh hoạt hơn nữa.
"Còn không chịu xem ta là ai", Liên Cẩm Tú kiêu hãnh nói, đôi môi hồng bất chợt giương lên một nụ cười tự đắc.
Phải nói sư phụ nàng khi cười rất đẹp, khi còn ở hiện đại nàng cười càng tươi hơn.
Nhưng không hiểu khi ở đây, nụ cười đó càng lúc càng hiếm thấy.
"Nếu đã khôi phục rồi thì nên chú tâm tu luyện, đừng nên lãng phí thời gian nữa"
Liên Cẩm Tú đứng lên, bàn tay luồn qua ống tay áo lấy ra một vài chấm sáng kì lạ đặt lên bàn.
Chấm sáng ấy khi tiếp xúc với mặt bàn liền biến đổi hóa thành một chồng sách.
Mỗi lần như vậy là nhiều chồng, đừng nói là bắt nàng học hết những thứ này trong ba tháng nhé.
"Sự phụ, đây là?", Ngọc Tiêu Nhi ấp úng, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
"Chỉ cần những thứ này thôi, trở thành tam tinh đối với ngươi là không khó", Liên Cẩm Tú chợt dừng động tác lại, nhìn nàng bình thản nói.
"Nội trong ba tháng, ngươi không cần đi đâu cả, chỉ cần ở trong đây tu luyện.
Đến bữa ta sẽ cho người mang đồ ăn tới, đến giờ sẽ cho người vào hầu hạ tắm rửa"
Nghe Liên Cẩm Tú nói, Ngọc Tiêu Nhi có cảm giác mình đang bị cầm tù vậy.
Ngay cả khi nàng đóng cửa tự nhốt mình để ôn tuyển sinh 9 lên 10 cũng đâu đến mức như vậy.
Nghĩ đến là thấy rùng rợn, Ngọc Tiêu Nhi cũng là con người chuộng tự do, đâu thể để mình vô lý mà cầm tù như vậy được.
Liền trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
"Sư phụ, ta nhất định phải học như vậy sao?", Ngọc Tiêu nhi làm vẻ mặt nũng nịu sà đến ôm lấy cánh tay của Liên Cẩm Tú.
"Chứ còn sao nữa, không lẽ người còn cách nào khác sao?", Liên Cẩm Tú liếc mắt xuống nhìn nàng, miệng phun ra một câu nói dĩ nhiên.
"Có đó, sao người không để ta thu phục một con linh thú cấp cao, như vậy không phải nhanh hơn sao", Ngọc Tiêu Nhi được tạo cơ hội, ngước mặt lên nói.
Liên Cẩm Tú nghe vậy, khuôn mặt trầm tĩnh suy ngẫm, có vẻ nàng cũng thấy ý kiến này rất hay.
"Được thôi, nghe theo ngươi một lần"
Ngọc Tiêu Nhi còn tưởng mình sẽ phải mất công thuyết phục sư phụ của mình, không ngờ rằng nàng lại dễ dàng như vậy.
Xem ra với sư phụ nàng, thực lực tăng càng nhanh sẽ càng tốt.
.