Đừng Rung Động Vì Anh


Cửa phòng đóng lại cái “cạch”, hoàn toàn ngăn sự mập mờ ở lại trong phòng.
Cố Tầm đứng dựa lưng vào cửa một hồi, ánh đèn mờ trong phòng khách chiếu vào, hắt ra cái bóng dài thật dài.
Điều hòa phả ra hơi lạnh 17 độ cũng không thể thổi bay sự xao động của đêm hè.
Cố Tầm phát hiện dạo này mình rất kỳ lạ, chỉ cần hơi chạm vào cô một chút là anh lại muốn táy máy tay chân, khó mà tự kiềm chế, giống như bị đói khát về thể xác, dây thần kinh trong đầu dễ dàng bị lay động mỗi giây mỗi phút.
Suy nghĩ đã trôi rất xa trong căn phòng khách tĩnh lặng, Cố Tầm không động đậy một lúc lâu thật lâu, mãi cho đến khi Lạc Đà gọi lại.

Anh hít một hơi, bắt điện thoại đồng thời đi ra ban công.
Trong phòng, đèn đã tắt nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn mở mắt lom lom chưa ngủ.

Sao mà ngủ được chứ!
Mỗi một tấc không gian đều còn vương lại hơi thở của anh, thời gian như bị đóng băng, còn dừng lại ở khoảnh khắc vừa mới đây.
Nhạc Thiên Linh nằm trên giường, trán cô vẫn thấy ảm nhận được hơi ấm, rõ ràng người đã đi rồi nhưng cô vẫn cảm giác được sự dồn nén khi Cố Tầm quỳ một chân mép giường, cúi người sáp lại gần.

Cổ tay cô, nơi từng bị anh nắm chặt lấy vẫn còn nóng hừng hực.
Nhạc Thiên Linh lăn qua lộn lại cả đêm, cứ cảm giác như bị bao vây bởi hơi thở của anh, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ vừa nhắm mắt thôi là các giác quan lại càng bị phóng đại vô tận.
Cô cứ nằm nghe tiếng mưa rơi từ nhỏ cho đến to, sau đó thì hết mưa, cả thành phố lại chìm vào sự tĩnh lặng.
Khi ánh mặt trời chiếu những tia nắng xuyên qua cửa sổ, phá vỡ sự tối tăm của cả căn phòng, lúc này cô mới mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt.

Chẳng biết ngủ tới lúc nào, tiếng gõ cửa đột ngột đánh thức Nhạc Thiên Linh dậy.
Cô ló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm cánh cửa, mơ mơ màng màng chẳng rõ mình đang ở đâu, một hồi sau mới lẩm bẩm: “Dậy rồi.”
Cố Tầm không nghe thấy, lại gõ thêm hai cái nữa.
“Cậu dậy chưa?”
Giọng nói của anh bây giờ không trầm thấp như tối qua mà du dương như tiếng mưa xối vào ngọc thạch.
Nhạc Thiên Linh tỉnh rồi nhưng trong đầu lại bắt đầu vang vọng mấy câu mà anh nói tối hôm qua, thế là tất cả tâm trí như bị cuốn vào vòng nước xoáy.
“Cậu chưa dậy à? Bạn cậu nói cậu ấy lấy được chìa khóa rồi, sắp tới cửa tiểu khu.”
Nhạc Thiên Linh nghe âm thanh vọng vào thì giật cả mình, chợt ngồi bật dậy.
Ấn Tuyết tới rồi à?!
Cô gãi gãi trán, nghĩ đến chuyện rờ được vào chiếc điện thoại sau hai ngày xa cách, thế là lật đật đứng dậy.
Sau khi thay quần áo, Nhạc Thiên Linh kéo lê chiếc dép, vội vàng đi ra ngoài, ba bước cũng thành hai bước.
Bởi vì đi quá nhanh nên lúc bước ngang qua phòng khách, cô vô tình va phải Cố Tầm cũng vừa bước ra từ nhà vệ sinh.

Nhạc Thiên Linh chợt thấy mình hoảng hốt một cách khó hiểu, nhạy bén ngừng lại.
Bảo là va nhưng thật ra bả vai cô chỉ đụng nhẹ một cái vào ngực anh thôi.
Cố Tầm thì lại “suỵt” một tiếng, chân mày hơi chau lại, anh rũ mắt chăm chú nhìn cô, tông giọng mang vẻ hơi châm chọc.
“Mới sáng mà cậu làm gì vậy?”
Nhạc Thiên Linh bị nhìn chăm chăm thì thấy nóng bừng từ cổ trở lên, vừa vội vàng đi ngang qua vừa liếc.
“Ai như cậu, diễn y như thật.”
Ấn Tuyết cố ý đổi vé máy bay để về vào sáng sớm.

Vừa xuống máy bay là cô ấy lập tức chạy vội về nhà, quăng valy ra đó, không nghỉ miếng nào đã cầm chìa khóa lật đật chạy tới.

Nhưng đến cửa tiểu khu, cô lại không biết liên lạc với bạn mình thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ấn Tuyết lục tìm số điện thoại hôm trước, gọi lại lần nữa.

Không ngờ người bắt máy vẫn là Cố Tầm.

Cô ấy không nghĩ là Nhạc Thiên Linh vẫn còn ở nhà anh, mà bây giờ lại chưa dậy nữa.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Ấn Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy có tình tiết không phù hợp với trẻ nhỏ, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Mấy phút sau, cuối cùng cô ấy cũng gặp được Nhạc Thiên Linh, cô đang mặc đồ thể thao chạy tới.
Chưa tới mười hai giờ mà dưới mắt cô đã có hai quầng thâm nhạt màu.

Ấn Tuyết nhíu mày, không thể ngừng duy diễn quá lố.
“Mày sao thế? Bộ hai ngày không ngủ hay sao nhìn mệt mỏi thế.”
Nhạc Thiên Linh chẳng nghe ra câu ẩn ý của Ấn Tuyết, cô chỉ ấp úng nói: “Tao ngủ không ngon.”
Ấn Tuyết hơi há hốc mồm, không biết nói gì nữa.
Đúng thật rồi.

Cô ấy lại suy nghĩ, mà nếu là người khác thì chắc là cũng không ngủ được.
Tối hôm trước Ấn Tuyết còn đang lo lắng, không biết Nhạc Thiên Linh không về nhà được thì có bị khó khăn gì không.

Bây giờ nhìn lại thì, khó khăn lớn nhất là Cố Tầm nhỉ?
Nhạc Thiên Linh giơ tay che ánh mặt trời chói chang, khoác tay Ấn Tuyết, nói: “Mày nóng không? Đi lên uống miếng nước cái đã.”
“À ừ.”
Sau khi lên lầu, Ấn Tuyết lại đưa chìa khóa cho Nhạc Thiên Linh.

Cô vùi đầu mở cửa, còn Ấn Tuyết thì quay đầu nhìn nhà đối diện, tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.

Đúng ngay lúc này, cánh cửa nhà Cố Tầm mở ra thật, Ấn Tuyết lùi về sau một bước.
Cố Tầm đi ra, thấy Ấn Tuyết cứ nhìn mình chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không nói gì nhiều.
Cố Tầm chỉ nhìn cô ấy rồi gật đầu, bước thẳng qua chỗ của Nhạc Thiên Linh, lúc đi lướt qua mình, Ấn Tuyết thấy rõ ràng cái thứ mà anh đang cầm trong tay.

Một cái váy ngủ màu trắng nhăn nhúm, còn thoảng qua mùi thơm nhè nhẹ lôi cuốn.
Cô ấy mím môi, không lên tiếng.
Nhạc Thiên Linh quên mất váy ngủ của mình vẫn còn trong phòng Cố Tầm.

Bây giờ anh lại đưa ra ngay trước mặt Ấn Tuyết làm cô thấy hơi ngại.
Váy ngủ chẳng sao cả, nhưng nó lại khiến cô liên tưởng đến cảnh tối qua.

Nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt cô lập tức mất tự nhiên, nhận lại đồ rồi thì còn định giấu ra sau lưng.
Cô cất giọng nhỏ như tiếng muỗi bay, không nhìn vào anh: “Cảm ơn cậu.”
Vào nhà, điều đầu tiên cô làm là bỏ đồ vào máy giặt.

Nhạc Thiên Linh xoay người đi ra thì chợt bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Ấn Tuyết.
Chả hiểu kiểu gì mà cô lại bật thốt theo bản năng: “Ầy không phải đâu, cái hôm bị nhốt ở ngoài tao mặc bộ đó.”
“Ồ…”
Ấn Tuyết ngồi xuống ghế salon, “Khỏi giải thích, tao hiểu mà.”
“… Mày hiểu cái gì?”
Nhạc Thiên Linh xoay người lại tủ lạnh lấy cho cô ấy một chai nước suối lạnh.
Ấn Tuyết uống một ngụm nhỏ, đánh giá hoàn cảnh nhà bạn mình, thấy ngoài ban công có quần áo đàn ông thì mí mắt giật giật.
Một lúc sau, cô ấy lại hắng giọng nhỏ nhẹ nói: “Mày bảo xem có phải Cố Tầm bị chập mạch không.

Hồi lúc đầu cậu ta từ chối mày, bây giờ lại thế này thế kia với mày…”
“Gì mà thế này thế kia? Tao và cậu ấy…”
Nhạc Thiên Linh chối theo bản năng, nhưng lời nói ra vừa đến khóe môi thì não đã hiện lại hình ảnh tối qua, giọng nói từ từ thấp xuống, “Chẳng có này nọ gì hết.”
“Ầy.”
Ấn Tuyết than thở, “Danh ngôn nói đúng, đàn ông đê tiện vậy đó, người xưa không lừa chúng ta mà.”
Nhạc Thiên Linh nghẹn họng.
“… Mày đừng có nói cậu ấy thế chứ.”
“Đó đó mày coi, mày lại bênh người ta rồi kìa.”
Chẳng biết Ấn Tuyết nghĩ tới gì đó mà chợt liếc trộm qua cô, quan sát từ cổ đến chân, lèm bà lèm bèm, “Không lẽ trong hai ngày ngủ nhà người ta, cáo già này đã câu hết hồn vía của mày rồi à?”
Câu cái gì mà câu?
Nhạc Thiên Linh nghe là thấy hơi sai, vội vàng nói: “Ê không phải, hai tối này bọn tao —— ”
Cô chưa nói hết thì Ấn Tuyết đã làm bộ bịt lỗ tai, “Thôi thôi tao không dám nghe.”
“… Được rồi.”
Nhạc Thiên Linh liếc mắt, bước vào phòng mình.
“Tao đi lấy điện thoại, ăn cơm trước đi đã rồi tao kể với mày.”
“Không ăn đâu.”
Ấn Tuyết uống gần nửa chai nước, hết khát, cũng đứng lên, “Tao về với anh họ, trưa nay ảnh chờ tao đi ăn chung, tao về đây.”
Ấn Tuyết nói thế thì cô không ép ở lại.

Nhưng lúc đi ra cửa, cô ấy lại lén lút bám khung cửa, quay đầu lại.
“Thiên Linh, chú ý an toàn đấy.”
“Tao biết rồi.”
Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại ra, chỉ hai ngày thôi mà đã có một đống tin nhắn chưa đọc, cô bận trả lời nên không để ý lắm, “Cảnh sát lập hồ sơ rồi, ngày nào tao cũng kiểm tra cửa nẻo cẩn thận lắm.”
Ấn Tuyết khe khẽ lên tiếng.
“Ý tao không phải là chú ý an toàn cái này.”
“…”
Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bạn mình.
“Tao về nhá!”
Ấn Tuyết vội vàng đi ra.

Đi được mấy bước, cô chợt nhìn qua cánh cửa nhà đối diện, “chậc chậc” thở dài hai tiếng, lẩm bẩm bảo “cáo già”.
Bước vào thang máy rổi, Ấn Tuyết vẫn không yên lòng mà đánh giá xung quanh, lúc này điện thoại đột nhiên reo vang.
Từ cái hôm mà mua tai nghe của Tưởng Tuấn Nam, hai người cũng không liên lạc nữa.

Hôm nay lúc xuống máy bay, anh họ bảo rằng muốn mua một cái laptop để chơi game, nhờ cô đề cử thử.

Ấn Tuyết không biết nhiều về mảng này, muốn hỏi Nhạc Thiên Linh nhưng lại nhớ cô không có điện thoại, thế là tìm Tưởng Tuấn Nam.
Tới giờ cậu ta mới trả lời tin nhắn.
Tưởng Tuấn Nam: Hồi lúc còn ở trong kí túc xá bọn tôi chỉ xài máy tính bàn, mua laptop để chạy chương trình gõ code thôi, cũng không biết nhiều lắm.
Ấn Tuyết đã quên mất chuyện này rồi, bây giờ cậu ta nhắc lại cô cũng không quan tâm lắm.

định đi hỏi Nhạc Thiên Linh.

Ngay sau đó, Tưởng Tuấn Nam lại nhắn thêm tin nữa.
Tưởng Tuấn Nam: Đợi lát để tôi hỏi Cố Tầm xem sao, có lẽ cậu ấy khá rành cái này.
Nhắc tới Cố Tầm, Ấn Tuyết lại chợt nghĩ đến con bạn bùn nhão không thể trát tường của mình.
Mới cách đây không lâu Ấn Tuyết cũng vừa biết chuyện Nhạc Thiên Linh thất tình, cái vẻ ảm đạm u sầu còn trưng sờ sờ ra đó.

Cô ấy lại nghĩ đến tình huống bây giờ, chỉ cảm thấy hận sắt không rèn thành thép.
Thế là cô tức giận gõ bàn phím.
Ấn Tuyết: Đừng nhắc cái tên cáo già đó trước mặt tôi nữa.
Ấn Tuyết về rồi, Nhạc Thiên Linh tốn mười mấy phút mới trả lời hết đống tin nhắn hai ngày qua, lại gọi điện cho ba mẹ, giải thích sơ sơ tình huống.
Khi mở Wechat, Lạc Đà đã gửi mấy tin nhắn vào group.
Lạc Đà: Tiêu rồi, tiêu hết rồi.
Lạc Đà: Vợ anh nói tối qua cô ấy vừa mơ thấy sinh con gái.
Tiểu Mạch: Anh thích con gái lắm mà?
Lạc Đà: Mơ là trái ngược đó!!
Lạc Đà: Anh muốn là một người chủ nợ có hời cơ.
Tiểu Mạch: Ha ha ha vậy anh khỏi cần suy nghĩ tên con gái rồi, dù sao thì cái họ của anh khó mà đặt tên hay lắm.
Lạc Đà: Haizz không sao, con trai cũng được.

Bây giờ anh muốn nghĩ ra một cái tên thật vang danh!
Lạc Đà: Sau này con trai anh hành tẩu giang hồ, phải có một cái tên thật xứng đáng với con người.
Nhạc Thiên Linh vừa tốt nghiệp, xung quanh cô chưa có người bạn nào kết hôn sinh con cả, vậy nên khi thấy Lạc Đà kể chuyện con cái, tự nhiên cô lại cảm thấy vui vẻ khi mình sắp được làm dì.
Cô trở mình, cười cười gõ chữ.
Bánh Quai Chèo: Lạc Đà, anh họ gì?
Lạc Đà: Quách.
Lạc Đà: Ây, anh thấy em tương đối có văn hóa, em giúp anh nghĩ tên cho con đi, nghe sao mà đại hiệp phong độ như Quách Tĩnh vậy đó.
Tiểu Mạch: Ý anh là sao? Em không có văn hóa?
Nhạc Thiên Linh chỉ tò mò hỏi vậy thôi chứ nào dám gánh nổi trọng trách đặt tên con trai của người khác.
Bánh Quai Chèo: Ừ, con trai anh hành tẩu giang hồ, quan trọng là chinh phục người ta bằng đức hạnh của mình, mà cũng phải có sự thăng tiến.
Bánh Quai Chèo: Hay đặt tên là Quách Đức Cương đi.
Lạc Đà:?
Tiểu Mạch: Ha ha ha ha, tên rất hay.
Nhạc Thiên Linh bật cười, định nhắn tin tiếp thì bụng đột nhiên kêu ột ột.
Cô ngủ tới 11 giờ mới dậy, bây giờ vẫn chưa ăn gì cả.

Thế là cô mở app, chuẩn bị đặt cơm trưa.

Lúc này, có người tag cô trong group.
Hotboy Trường: @ Bánh Quai Chèo đi ra mở cửa cho tôi.
Tiểu Mạch:?
Tiểu Mạch: Hai người nhắn tin riêng không được hay sao mà cứ thể hiện hết trong đây vậy?
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô nhìn chằm chằm cái chữ “thể hiện” một hồi lâu rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
Cố Tầm đã thay đồ, anh đang khoanh tay dựa nghiêng vào tường, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt xuống phản chiếu đôi con ngươi sáng trong lạ thường.
Đuôi mắt anh cong lên, khóe môi nở một nụ cười đầu độc người khác, cứ nhìn chăm chăm vào cô như thế.
“Tại sao bạn cậu lại bảo tôi là cáo già?”
Nhạc Thiên Linh nghĩ ngay tới chuyện Ấn Tuyết nói Cố Tầm quyến rũ mình, sửng sốt.
Mà anh thì lại càng cười thâm sâu hơn.
“Tôi quyến rũ ai chứ?”
“Cậu à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui