Nhạc Thiên Linh nhắn tin cho Cố Tầm không phải vì kiếm để nói chuyện khơi khơi.
Cô được Vệ Hàn và Túc Chính cho phép nhận nhiệm vụ vẽ bản thảo về Sigrid này, trong cái áp lực, đồng thời cô cũng ôm một xíu tham vọng cố gắng đuổi theo tiến độ của bọn họ.
Phần phác thảo đã được thông qua thuận lợi, nhưng một tháng nay, Nhạc Thiên Linh cứ xóa đi rồi làm lại bản vẽ chi tiết, việc này từ từ ăn mòn sự tự tin trong cô.
Đến lúc này cô mới biết tại sao người ta nói công việc đầu tiên trong đời rất quan trọng.
Năm thứ ba đại học, Nhạc Thiên Linh bắt đầu vào giải trí HC để thực tập, tham gia vào tổ phát triển game Otome, lúc ấy cô còn nhận được không ít ánh mắt hâm mộ từ bạn học.
Lúc đó cô cũng thấy rất hài lòng, đặc biệt là sau khi thành nhân viên chính thức, hiệu suất làm việc của cô vượt qua những người tiền bối là Hoàng Tiệp và Doãn Cầm, là tổ viên có số lần được cấp trên thông qua bản vẽ nhiều nhất nhóm.
Công việc này làm cô muốn gì được nấy, dù là một lòng muốn từ chức nhưng không phải vì chuyện công việc.
Bây giờ cô mới nhận ra rằng, chỉ có đi xuống dốc thì người ta mới cảm thấy không tốn sức.
Phần việc khiến bản phác thảo trở nên dễ hình dung cần phải trích xuất các đường nét thiết kế chính xác để tiện cho công việc tô màu sau này, đồng thời thêm các chú thích và hướng dẫn cần thiết để đảm bảo việc tạo và dựng hình 3D, kỹ thuật viên có thể hiểu chính xác ý định của người thiết kế.
Lúc Nhạc Thiên Linh vẽ nhân vật Otome, cô làm rất thành thạo, tô màu rồi điều chỉnh, không cần nghĩ quá nhiều.
Vậy nên cô không ngờ mình sẽ dậm chân lâu như vậy ở bản phác thảo nhân vật Sigrid.
Mà bên dựng mô hình 3D thì lại hối thúc, Nhạc Thiên Linh cảm giác như tóc mình muốn rụng trọc hết luôn.
Áp lực đè nén trong lòng không có nơi xả ra, cô cảm thấy mình là một đứa vô dụng nên mới gửi cho Cố Tầm một loạt những tin nhắn như vậy.
Nhưng không ngờ anh lại trả lời như thế.
Đống áp lực như bị núi Thái Sơn đè nhẹ nhàng bị gạt ra, Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, không biết là nên vui khi nghe những lời anh nói hay nên an ủi anh trước đây.
Ra là quan hệ giữa hai ba con là như thế.
Hèn gì sau khi đi thăm ba mình bị thương về, anh lại phản ứng như vậy.
Còn cái câu mà anh nói là “mặc dù mẹ anh không giống ba anh, nhưng việc cho đi của bà ấy lại khiến anh cảm thấy rất suy sụp”, Nhạc Thiên Linh không hiểu lắm.
Mấy hôm nay Cố Vận Bình thường xuyên sang đây thăm con trai, mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, làm bữa tối phong phú, còn giúp anh quét dọn nhà cửa.
Đa số các bà mẹ đều làm như vậy, hôm trước lúc mẹ của cô tới, bà cũng làm y như dì Cố vậy.
Nhạc Thiên Linh đã quen rồi, không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào cả.
Nhưng mà cô có thể cảm giác được rằng quan hệ của Cố Tầm và mẹ anh không khắng khít như những cặp mẹ con bình thường, vậy nên Nhạc Thiên Linh cũng tự quy nó về lý do rằng đó là tính cách của anh.
Dù sao thì lúc cô và Cố Tầm ở cạnh bên nhau, không phải lúc nào anh cũng sến súa thể hiện tình cảm, chỉ có ở chỗ không người thì anh mới hơi phóng khoáng tự do.
Nhưng Nhạc Thiên Linh chợt nhớ lại cú điện thoại ban trưa, có vẻ như cô đã cảm giác được chút gì đó.
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, nếu mẹ cô mà thấy mấy tin tức trái chiều này chắc cũng sẽ lo lắng, nhưng không đến nỗi mong cô đổi công việc.
Cô không biết rằng Cố Vận Bình đã đặt áp lực thế nào lên anh, nhưng khi nhớ Tết rồi anh không về nhà, ở Giang Thành ăn Tết một mình, Nhạc Thiên Linh đoán nó có liên quan đến những chuyện này.
Sau một hồi im lâng, cô không biết trả lời gì, chỉ gõ năm chữ.
Bánh Quai Chèo: Chúng ta về nhà thôi.
Hotboy Trường: Ừ.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Nhạc Thiên Linh xách túi vội vàng chạy về phía cửa thang máy.
Chuyến thang máy đầu tiên trờ xuống, ngừng trước mặt Nhạc Thiên Linh, cô ngó vào trong, không thấy Cố Tầm thì bỏ qua chuyến này.
Trùng hợp là ở trong đó có một nhân viên của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, thấy cô không vào thì hỏi: “Cô không vào à?”
Nhạc Thiên Linh cười lắc đầu: “Tôi đi chuyến sau.”
Đồng nghiệp hiểu ý, cười nói: “Chờ Cố Tầm hả?”
Nhạc Thiên Linh gật đầu.
Từ hôm bị Hoàng Tiệp và Dịch Hồng phanh phui quan hệ, Nhạc Thiên Linh vẫn duy trì khoảng cách với Cố Tầm ở công ty giống như những người đồng nghiệp bình thường.
Mặc dù công ty không cấm nhân viên yêu đương, thậm chí còn khích lệ nhân viên yêu đương cùng công ty, nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn cảm thấy show ân ái trong môi trường làm việc thì không tốt lắm.
Nhưng mà bọn họ nào tránh được ánh mắt của các đồng nghiệp, thỉnh thoảng hai người ăn cơm trưa hoặc cùng lúc tan ca, mọi người đều biết rõ.
Khi những người đồng nghiệp bình thường không hay tám chuyện nghe thấy chuyện này thì đều không kinh ngạc lắm, cảm thấy có vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
“Ồ, tôi vừa thấy cậu ấy xong việc, chắc là sắp xuống rồi đó.”
Đồng nghiệp nói xong thì ấn nút đóng cửa thang máy.
Nhạc Thiên Linh lại cúi đầu, lấy điện thoại ra định hỏi xem Cố Tầm xuống chưa.
Nhưng cô vừa mở khung chat thì tầm mắt lại dán vào câu “Nếu như lúc ấy ba mẹ không sinh anh ra, có khi nào vậy mới tốt cho cả hai không”.
Cô nhớ lại thật lâu trước đây, khi mình nhắc về anh với Ấn Tuyết, lúc ấy cô còn phóng đại bảo anh là “Gen hàng hiếm, tuyệt kỹ Nữ Oa”.
Mặc dù Ấn Tuyết không phóng đại như cô nhưng cũng không bác bỏ ý kiến này.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Cố Tầm như được trời cao ban ân huệ tốt nhất, vẻ ngoài vượt trội, chỉ số IQ xuất sắc và cả điều kiện gia đình đầy đủ sung túc nữa.
Chỉ cần có một trong ba là đủ để mọi người hâm mộ, nhưng Nhạc Thiên Linh không ngờ anh lại cảm thấy sự xuất hiện của mình trên đời này là sai lầm.
Sao anh lại nghĩ như vậy chứ?
Nhạc Thiên Linh thở dài, trong lồng ngực tràn đầy nỗi buồn chua xót.
Lúc này, thang máy kêu một cái “ting”, cô ngẩng đầu là thấy Cố Tầm đang đứng trong đó.
Thân hình mảnh khảnh chiếm cứ toàn bộ sự chú ý của Nhạc Thiên Linh, cô không nói gì, đi thẳng vào thang máy, đưa tay vòng qua eo anh, đầu tựa sát vào trước ngực anh.
“…”
Một hồi sau, Cố Tầm giơ tay sờ đầu cô.
“Sao thế?”
“Không sao hết.”
Thang máy ngừng ở tầng nào Nhạc Thiên Linh cũng chẳng để ý, chỉ hơi siết chặt bàn tay hơn xíu, buồn buồn nói, “Muốn ôm anh một cái mà cũng không được à?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Được thì được đó, nhưng hai người không coi tôi là người ngoài hả?”
“…?”
Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn lại, sững sốt.
Nãy giờ trong mắt cô toàn là Cố Tầm nên chẳng để ý thấy thang máy đã dừng lại ở một tầng nào đó, lúc này bà chủ đang đứng khoanh tay ngoài cửa, nhìn chòng chọc hai người.
Bên cạnh còn mấy người nữa đang đứng, cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhưng môi lại kìm nén nụ cười.
Một giây sau, Nhạc Thiên Linh rụt tay lại, mặt không thay đổi xoay người nhìn cửa thang máy.
Đã hiếm khi nào làm nũng mà mới làm lần đầu tiên đã bị người ta nhìn thấy, lại còn là boss lớn nữa, bây giờ Nhạc Thiên Linh chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chôn mình vào thôi.
Nhưng trong thang máy thì đâu có đào lỗ được, cô chỉ đành bắt mình bình tĩnh, thản nhiên nhéo nhéo lưng của Cố Tầm ý bảo anh nói gì đó dời đề tài đi.
Tiếp nhận được mong muốn của Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm giơ tay lên nắm bả vai cô, nghiêng đầu nói với bà chủ: “Công ty là nhà, đương nhiên là bà chủ không phải người ngoài rồi.”
“…”
Nhờ Cố Tầm giải vây, Nhạc Thiên Linh im lặng suốt hai mươi phút.
Cho tới khi bước vào thang máy của khu nhà cô mới thở dài một cái.
“Sao thế? Em vẫn còn nghĩ về chuyện bản vẽ à?”
“Ừm.”
Nhạc Thiên Linh cụp mặt, uể oải nói, “Hồi nãy mình bị bà chủ bắt gặp, có khi nào chị ấy sẽ nghĩ rằng em làm trễ nãi tiến độ là vì yêu đương không anh?”
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn cô, bỗng bật cười.
“Nếu như em nói vậy thì anh là nguồn tai họa hả?”
Nhạc Thiên Linh liếc anh một cái, không lên tiếng.
“Dù sao anh cũng bị chụp cái mũ này lên đầu rồi, có phải anh nên làm cái gì đó cho xứng với hiện thực không?”
“Em không đùa với anh đâu nhé.”
Nhạc Thiên Linh giơ tay lên, nhìn chằm chằm mười ngón tay mình, “Có vẻ là em đã quá tự kiêu rồi, đây chỉ là một đôi bàn tay bình thường thôi, không thể nào gánh vác được nhiệm vụ này.”
Cô dừng một chút rồi chậm rãi thả tay xuống.
“Haizz, thôi vậy, em cảm giác như mình đang làm trễ nãi tiến độ của bên dựng 3D vậy.”
Ngay giây sau, bàn tay của cô đột nhiên bị Cố Tầm nắm lấy.
“Gì mà có lẽ?” Những ngón tay anh luồn vào kẽ tay cô, siết thật chặt vào, “Em có biết tại sao nhóm của Vệ Hàn lại chọn ra bức vẽ của em từ cả mấy trăm tấm hình không?”
Nhạc Thiên Linh sững sốt, nói: “Bởi vì trùng hợp em cũng là nhân viên của công ty, thế thì tiện hơn nhiều?”
“Không phải.”
Thang máy đến tầng 13, Cố Tầm dẫn Nhạc Thiên Linh đi ra ngoài, khi đứng trước cửa nhà cô, anh nói từng chữ, “Tài năng và nỗ lực đều có thể làm ra kết quả không khác nhau bao nhiêu, nhưng chúng được tạo nên bởi hai năng lực hoàn toàn khác nhau.
Chứ không em nghĩ sao bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 là nơi có nhiều họa sĩ có kinh nghiệm phong phú lại cần em giúp bọn họ thoát khỏi mê cung?”
Nhạc Thiên Linh trừng mắt nhìn một lúc lâu, sau đó cô mới trầm giọng nói: “Nhưng em sợ em làm ảnh hưởng —— ”
“Đừng lo.” Cố Tầm đột nhiên dùng lực kéo cô vào ngực mình, thủ thỉ bên tai cô, “Anh nguyện ý đi cùng em trên con đường mà em lo sợ phía trước.”
Nhạc Thiên Linh vẫn là một người có nỗi buồn đến nhanh đi cũng nhanh.
Cô cũng hiểu rất rõ mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, vậy nên cô cũng không mong đợi rằng Cố Tầm có thể giúp mình một việc cụ thể gì đó.
Nhưng câu nói kia của anh giống như là một cái giường mềm mại, khiến trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay có thêm sức mạnh, quét sạch nỗi rầu rĩ, từ từ chìm đắm vào cảm giác an toàn.
Sáng hôm sau, cô lại chăm chỉ như một con kiến, lên tận lầu cao nhất của công ty.
Ở bên kia, Cố Tầm vừa ngồi yên vị ở chỗ làm thì lập tức nhận được điện thoại của Cố Vận Bình.
“Sáng mai mẹ sẽ bay về, tối nay mẹ con mình ăn cơm chung nhé?”
Cố Tầm “ừm” một tiếng, Cố Vận Bình còn nói: “Mẹ có xem rồi, nhà hàng tối nay ăn rất gần công ty con.
Lát nữa mẹ nhắn địa chỉ cho con, con có thể đến lúc 6h30 không?”
Cố Vận Bình nói chuyện rất bình thường, nhưng Cố Tầm vẫn nhận ra được sự khác thường trong đó.
Đúng lúc này Nhạc Thiên Linh lại ôm laptop, đi chung với Vệ Hàn, Cố Tầm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi lên tiếng: “Chỉ hai người chúng ta ăn cơm thôi sao?”
Cố Vận Bình: “Vậy con gọi Thiên Linh đi chung nha.”
Câu trả lời này hơi mơ hồ, Cố Tầm định hỏi gì nữa nhưng Túc Chính lại đến tìm anh.
Anh trả lời hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Đến 6 giờ chiều, Cố Vận Bình nhắn tin hối thúc, Cố Tầm đành tạm gác chuyện đang làm lại, dẫn Nhạc Thiên Linh tới nhà hàng mà mẹ mình đã đặt chỗ trước.
Nhạc Thiên Linh cứ nghĩ là sẽ ăn cơm đại ở một nhà hàng nào đó, không ngờ chỗ này lại trông khá cao cấp, trong hành lang còn trang trí hoa, đèn gắn trên vách tường được thiết kế theo phong cách cổ xưa tao nhã, ngay cả phục vụ dẫn đường cũng ăn mặc trang trọng, có phong thái, nhìn sao cũng không giống như là chỗ để ăn một bữa cơm bình thường.
Trong đầu cô đặt ra nhiều câu hỏi, chưa kịp nói ra khỏi miệng thì bọn họ đã đứng trước phòng bao rồi.
Phục vụ đẩy cửa ra, làm động tác “mời”.
Hai người nhìn vào bên trong, thấy ngoại trừ Cố Vận Bình ra thì còn một người đàn ông trung niên xa lạ.
Nhạc Thiên Linh không biết đó là ai, muốn hỏi Cố Tầm thử.
Nhưng cô ngẩng đầu lên thì lại thấy trong ánh mắt anh chứa đầy sự phiền não.
“Hai đứa đến rồi à? Mau lại đây nào, mẹ giới thiệu chú này với hai đứa.”
Cố Vận Bình cười đứng dậy, ngoắc ngoắc tay, “Đây là chú Phùng, hôm qua mẹ có nhắc đến chú ấy với con đó.”
Nói xong bà lại xoay người qua phía Phùng Triển Siêu, “Đây là con trai tôi, cô bé đó là bạn gái nó.”
Phùng Triển Siêu cười gật đầu với hai người, “Hai đứa vừa tan làm à? Mau ngồi xuống đi, để tôi gọi phục vụ dọn thức ăn lên, đừng để hai đứa nhỏ đói bụng.”
Nhạc Thiên Linh vẫn không hiểu tình huống bây giờ lắm, cô thấy biểu cảm trên mặt Cố Tầm không được tự nhiên, trong đầu chợt xuất hiện một cảnh rất cẩu huyết.
Chẳng lẽ đó là bạn trai của dì Cố, bố dượng tương lai của Cố Tầm?
Trong lúc cô mất hồn, Cố Vận Bình hưng phấn ngẩng cao nói với Phùng Triển Siêu: “Cậu thấy cô bé này có quen mặt không?”
Phùng Triển Siêu lại đưa mắt nhìn qua cô, như có điều suy nghĩ.
“Cậu nói thế làm tôi cũng thấy quen quen.”
“Cô bé là con gái của Cúc Vân Trân học lớp mình hồi trước đó!”
“Ồ giống thật luôn, y như đúc từ một khuôn vậy! Năm đó Cúc Vân Trân là người đẹp trứ danh ở trường mình mà, không ngờ chỉ chớp mắt một cái mà con gái đã lớn vậy rồi.” Ông ấy nói xong thì quay đầu nhìn về phía Cố Vận Bình, “Mọi người có duyên với nhau quá đó chứ.”
Cố Vận Bình cười không nói gì, tỏ ý bảo phục vụ rót nước cho Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm, sau đó nói: “Chú Phùng là bạn đại học của mẹ, cũng học IT giống con vậy, sau đó chú đi du học Nhật Bản chuyên về trí tuệ nhân tạo, bây giờ về nước gây dựng sự nghiệp, có rất nhiều sản phẩm độc quyền, công ty đã tiến vào vòng tài trợ thứ hai.”
Phùng Triển Siêu nói tiếp: “Chú có nghe mẹ cháu kể chuyện về cháu, chú còn xem bài luận văn đại học của cháu nữa, cháu giỏi hơn chú ban đầu nhiều.”
Đề tài hướng về phía Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh không tiện chen vào, còn nhân vật chính chỉ cười một tiếng mà không nói gì.
Cố Vận Bình biết tính cách của con mình, lập tức nói thay: “Bây giờ nó đang làm về mảng phát triển game.”
“Tôi biết mà, cậu có nói rồi.”
Phùng Triển Siêu gật đầu liên tục, “Mảng phát triển game bây giờ lợi hại lắm, ngoại trừ lĩnh vực AI và tương tác với robot, nó còn liên quan đến công nghệ chụp chuyển động và chụp khuôn mặt, không thể nói là đơn giản hơn trí tuệ nhân tạo của bọn chú.
Từ lúc nghe mẹ cháu kể xong, chú cứ muốn được làm quen với cháu, nhưng đợt trước bận rộn nhiều việc quá, tới hôm nay mới rảnh.”
Ồ, ra là vậy.
Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm.
Không phải con nhận bố dượng là tốt rồi.
Sau đó, Phùng Triển siêu lại hỏi Cố Tầm mấy câu về chuyên môn nữa, Nhạc Thiên Linh là người ngoài nghề cũng biết ông có hàng trong bụng, đúng là tay to trong ngành kỹ thuật.
Nhưng tâm trạng của Cố Tầm có vẻ không vui mấy, mặc dù anh trả lời từng câu hỏi một của Phùng Triển Siêu nhưng lại không chủ động khơi mào câu chuyện.
Nhạc Thiên Linh cảm giác được là nếu chú Phùng không hỏi thì chắc toàn bộ phòng bao sẽ ảm đạm lắm.
Tình huống này có vẻ hơi quen.
Nhạc Thiên Linh nhớ lại hồi năm ba đại học, lúc cô đi ăn cơm chung với Cố Tầm và dì Cố, lúc đó anh cũng như vậy.
Thế là nhân lúc phục vụ đưa thức ăn lên, Nhạc Thiên Linh len lén gửi tin nhắn cho anh.
Bánh Quai Chèo: Anh không vui hả?
Điện thoại đặt trên bàn chợt rung lên, Cố Tầm cầm lên xem thử, mặt không thay đổi biểu càm, gõ chữ
Hotboy Trường: Ừ.
Hotboy Trường: Nếu không có em ở đây thì anh đã đi về từ lúc mở cửa rồi.
Bánh Quai Chèo: Anh không thích chú Phùng hả?
Hotboy Trường: Không phải anh không thích chú ấy mà là không thích cách làm của mẹ anh.
Nhạc Thiên Linh ngẩn ra, định hỏi tiếp nhưng cảm thấy mình cứ ngồi bấm điện thoại trước mặt người lớn thì không lễ phép, thế là cô lại ngẩng đầu lên.
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ, lúc sau thì Phùng Triển Siêu không còn gì để nói, là một người đàn ông đến tuổi trung niên rồi, đương nhiên là ông cảm nhận được rằng Cố Tầm không hề thấy hứng thú, lấy cớ có công chuyện khác để kết thúc buổi gặp mặt lần này.
Cố Tầm cũng lễ phép, ôn hòa tiễn ông ra ngoài, anh vừa quay đầu lại là đối mặt ngay với khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vận Bình.
Hai mẹ con không nói gì, đi thẳng ra bãi đậu xe.
“Con chở mẹ về khách sạn nhé?” Cố Tầm hỏi.
“Khỏi, con chở Thiên Linh về nhà đi.”
Cố Vận Bình kéo cửa xe bên ghế phụ, nói với Cố Tầm, “Mẹ vào nhà ngồi một chút.”
Ý của bà vô cùng rõ ràng, thế là vừa lên lầu, Nhạc Thiên Linh tạm biệt bà rồi về nhà mình.
Khi cô vừa đóng cửa thì Cố Vận Bình gỡ bỏ biểu cảm nãy giờ, xoay người mở cửa nhà con trai mình.
Sau khi vào nhà, bà không ngồi xuống mà đứng thẳng ngay đó hất càm nhìn anh.
“Ý con hôm nay là sao?”
“Con không có ý gì cả.”
Cố Tầm cúi thấp đầu, bỏ chìa khóa xe xuống rồi đi tới tủ lạnh lấy nước.
Cố Vận Bình dõi mắt nhìn theo bóng lưng của con trai, hít sâu một hơi kìm nén tâm trạng của mình.
“Mẹ chỉ giới thiệu để con và chú Phùng biết nhau, con cần gì trưng ra cái thái độ đó hả?”
Anh chống tay lên cửa tủ lạnh, môi mím thành một đường thẳng, anh cứ đứng như thế mà không có cử động gì nữa.
Một hồi sau anh mới mở miệng: “Con đã nói với mẹ là công việc của con bây giờ rất tốt, không muốn làm trí tuệ nhân tạo gì đó.”
“Mẹ biết chứ!”
Cố Vận Bình đi hai ba bước tới sau lưng anh, “Hôm qua mẹ và Thiên Linh đã nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ, con bé nói với mẹ rất nhiều chuyện liên quan đến công việc của con, mẹ hiểu hết, mẹ còn bảo là con cứ làm những gì con muốn làm.
Nhưng lĩnh vực chú Phùng đang làm bây giờ có liên quan tới ngành của con, lỡ sau này con muốn thử một công việc khác, có quan hệ thì có gì xấu đâu?”
“Không có gì xấu cả.”
Cố Tầm nói giọng lạnh như băng, “Nhưng sao mẹ không nói trước với con một tiếng?”
Cố Vận Bình: “Mẹ nói với con thì con có đến không?”
“Vậy là mẹ cũng biết con không thích.”
Cố Tầm quay đầu nhìn thẳng vào mẹ mình, trong mắt chứa đầy ưu tư phức tạp, “Sao mẹ không thể tôn trọng suy nghĩ của con chút nào vậy?”
Khi nghe thấy hai chữ “tôn trọng”, Cố Vận Bình nặng nề nhíu hàng chân mày.
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, con có cần phải suy nghĩ nghiêm trọng vậy không?”
Cố Tầm muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không có gì đáng nói.
Nhịp thở của anh nặng nề mà dồn dập, một hồi sau anh mới âm trầm nói: “Mẹ, con 22 tuổi, không phải 12 tuổi, mẹ đừng xen vào nhiều chuyện như vậy được không? Mẹ như thế làm con rất mệt mỏi.”
Khoảnh khắc khi nghe được câu này, bà chợt cảm thấy tâm trạng sụp đổ, máu như đông cứng lại, cả người phát run.
Rất mệt mỏi?
Bà quan tâm và tính chuyện lâu dài, cuối cùng chỉ mang lại ba chữ “rất mệt mỏi”?
Cố Tầm đã trưởng thành rồi, hoàn toàn không cần bà nữa phải không?
Lúc vào nhà hai người chưa kịp mở đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng lúc này là ánh hoàng hôn mờ ảo bên ngoài cửa sổ.
Trời mờ tối, Cố Vận Bình cúi đầu lau mặt, thở dài một hơi.
“Được, mẹ biết rồi, mẹ không có gì cần nói nữa, con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ về khách sạn đây.”
*******
Sau khi về nhà, Nhạc Thiên Linh dành hơn một tiếng đồng hồ để tắm rửa, thay drap giường, còn quét dọn nhà cửa một vòng nữa.
Chỉ cần rảnh rỗi là suy nghĩ của cô lại trôi qua phía bên Cố Tầm.
Không biết bọn họ trò chuyện xong chưa, có ổn không.
Đi lòng vòng trong phòng mấy phút mà Nhạc Thiên Linh vẫn không nhận được tin nhắn từ Cố Tầm, cô càng thấy lo âu.
Không lẽ là cãi nhau?
Nghĩ đến việc này, Nhạc Thiên Linh lập tức chạy vào bếp cắt một đĩa trái cây, sau đó bưng cái đĩa ra ngoài.
Lúc cắt trái cây cô còn suy nghĩ, lát nữa nếu thấy hai người cùng xụ mặt ra, mình phải nói gì để hòa hoãn không khí.
Nhưng khi mở cửa ra, cô lại thấy dì Cố đứng trước cửa nhà Cố Tầm, dựa lưng vào tường, rũ đầu, hai tay bụm mặt.
Nhạc Thiên Linh chần chừ mở miệng: “Dì ơi?”
Đèn cảm ứng ngoài hành lang vẫn không bật sáng, trong sự mờ tối, Cố Vận Bình lên tiếng đáp lại, ngẩng đầu lên, Nhạc Thiên Linh chợt thấy hai hàng nước mắt đang lăn trên mặt bà..