Chương 1: Đánh chết cũng không rời đi nữa! …
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Mùa đông ở Giang Thành luôn lạnh giá, tầng tầng lớp lớp mây mù không thể nhìn thấy bầu trời, thời tiết âm u khiến mọi người không có tinh thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh đứng ở lối đi đông đúc, nhìn cái máy in, xung quanh chỉ có tiếng máy móc hoạt động nặng nề, mà trong mắt cô lại lộ ra một chút kích động.
Vài giây sau, cô nhìn tờ đơn xin nghỉ việc từ từ được in ra từ máy in, thở phào nhẹ nhõm.
Một tuần trước, Nhạc Thiên Linh đề xuất nghỉ việc.
Hôm nay thứ ba, cô đã gửi email, đi đến từng bộ phận để hoàn tất quy trình là có thể chính thức nghỉ việc rồi.
Vì vậy, cô nói một tiếng trong nhóm chat của tổ cô.
Nhạc Thiên Linh: Mọi người, em nghỉ việc rồi, hôm nay làm tất cả thủ tục, tuần sau không đến nữa. Cảm ơn mọi người đã quan tâm em trong thời gian qua!
Môi trường văn phòng của công ty game không nghiêm túc lắm, vừa nói ra câu này, đồng nghiệp khắp phòng không trả lời tin nhắn trên nhóm, một vài ánh mắt trực tiếp tập trung ở bàn làm việc của cô.
“Cái gì? Em nghỉ việc rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đang yên đang lành sao lại nghỉ việc chứ?”
“Sắp hết năm rồi sao lại nghỉ việc vào lúc này?”
“Không phải sắp đến sự kiện Giáng sinh hả? Hình ảnh của em còn chưa vẽ xong sao lại nghỉ việc rồi?”
Có quá nhiều người đặt câu hỏi, Nhạc Thiên Linh không thể giải đáp, chỉ đành nói chung chung: “Em phải về trường làm nốt bài thiết kế tốt nghiệp, sau đó sẽ xem xét đến việc về quê làm việc.”
“Về quê làm việc” có thể là vấn đề mà mọi người ngồi ở đây đều từng xem xét, vì vậy cũng không hỏi tiếp nữa, nhiều nhất chính là tỏ vẻ kinh ngạc với việc Nhạc Thiên Linh đột ngột đề xuất nghỉ việc.
Quả thật việc này Nhạc Thiên Linh chưa nói trước với đồng nghiệp khác.
Nhóm trưởng của cô là người duy nhất biết trước việc cô muốn nghỉ, suy cho cùng người phê duyệt đầu tiên phải để chị ta ký tên.
Nhưng mà với tính cách của nhóm trưởng, không nói việc này ra, Nhạc Thiên Linh cũng vẫn hơi bất ngờ.
“Chị nghĩ cũng không phải việc lớn gì.” Nhóm trưởng chỉnh lại tóc mái, bình tĩnh nói, “Vậy tối nay cùng tụ tập ăn uống nha? Xem như bữa tiệc chia tay.”
Nhạc Thiên Linh nghe thấy lời này, không lập tức nói gì. Muốn nói nguyên nhân nghỉ việc của cô, cầm đầu chính là người trưởng nhóm này.
Cũng không biết một người ăn cơm thì không tiêu hóa nổi hay sao, động một tí lại đề nghị cả tổ tụ tập ăn uống. Bạn không đi thì lấy tư tưởng hợp tác đoàn đội ép bạn, làm như không tụ tập ăn uống là không phù hợp với nhóm, sẽ phải chịu đựng giáo dục tư tưởng vài tiếng đồng hồ.
Bình thường Nhạc Thiên Linh nghĩ bản thân chỉ là một sinh viên năm tư vẫn chưa tốt nghiệp, phải tôn trọng người đi trước, không được gây ra một vài phiền phức không cần thiết, thêm nữa từng người đồng nghiệp đều đến chào hỏi, cô chỉ có thể hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân đi tụ tập ăn uống.
Nhưng hiện tại thì...
Nhạc Thiên Linh cười cười, “Không cần đâu, em cảm ơn.”
Cô tháo thẻ nhân viên xuống, đặt vào túi xách, nhìn thẳng vào nhóm trưởng.
Đôi mắt sâu và đen như mực, lông mi dày, cho dù không có phấn mắt cũng giống như mang hàm ý, rất thích hợp để truyền tải ý lòng-- Đã nghỉ việc rồi, tha cho tôi đi.
Nhưng người nhóm trưởng này giống như chưa nghe ra ý của cô vậy, vẫn lấy điện thoại ra bắt đầu chọn nhà hàng: “Cái nhà hàng cá nướng dưới lầu thì sao? Cái nhà phải xếp hàng rất hot đó, chị đặt chỗ trước nhé.”
Ngón tay nhẹ nhàng nhấn vài cái, mới ngẩng đầu cười híp mắt nói với Nhạc Thiên Linh: “Nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng mà tổ chúng ta ăn cùng nhau, sau này liên lạc thường xuyên nha.”
Nhạc Thiên Linh không nói gì.
Cô không thèm để ý cái người nhóm trưởng này nữa.
Cầm đơn xin nghỉ việc, Nhạc Thiên Linh rời khỏi bàn làm việc.
Công ty Giải trí Tương tác HC là một công ty trò chơi thành lập được ba năm, nói lớn cũng không lớn, mỗi quy trình cũng không rắc rối lắm, không cần ký cả thỏa thuận cạnh tranh.
Bây giờ cô chỉ cần dựa theo bảng danh sách trên tờ đơn xin nghỉ việc đi đến các phòng ban ký tên, cuối cùng để bên nhân sự ký tên đóng dấu là được.
Bây giờ mới ba bốn giờ chiều, Nhạc Thiên Linh ung dung đi đến phòng trà nước rót một cốc cà phê, ngồi bên cửa sổ, tâm trạng khó che giấu được sự kích động.
Cô mở điện thoại, la hét trong nhóm ký túc xá đại học.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cuối cùng cũng thoát khỏi rồi! ! ! ! ! Mình muốn về ký túc nằm ba ngày ba đêm! ! ! Chơi game ba ngày ba đêm! ! !
[Quẩy nếp nhỏ]: Mình muốn ăn đồ ship về ba ngày! ! ! Đừng ai nghĩ đến việc rủ mình ra ngoài tụ tập ăn uống! ! !
Không lâu sau, bạn cùng ký túc Ấn Tuyết trả lời tin nhắn của cô.
[Ấn Tuyết]: Cười nhỏ tiếng thôi, mình ở Trung tâm Thương Mại cũng nghe được tiếng cười của cậu.
[Ấn Tuyết]: Nhưng mà cậu quyết định thật rồi? Không xem xét thêm hả?
[Ấn Tuyết]: HC tốt vậy mà, đãi ngộ cao như vậy, bao nhiêu người bọn mình muốn vào cũng không vào được này, năm nay trong mấy chục người trường bọn mình đi phỏng vấn chỉ có tuyển một mình cậu thôi đó.
[Ấn Tuyết]: Mình thấy cái ý kiến nhỏ của cậu, hoàn toàn có thể nể mặt đồng tiền mà nhẫn nhịn.
Nói đi cũng phải nói lại, ý kiến của Nhạc Thiên Linh với công ty HC này không nhỏ chút nào.
Nhóm trưởng luôn chiếm dụng thời gian tan làm tụ tập ăn uống, chính sách thẩm mỹ kỳ dị, đồng nghiệp trong nhóm có tay mà lại đi nhờ vả người khác giúp đỡ, còn có cái điều hòa mùa hè bật tận mười lăm độ đến mùa đông bật ba mươi độ.
Không ở trong cuộc, vĩnh viễn không hiểu được một vài “chuyện nhỏ” nó tàn phá con người đến mức nào.
Thực ra Nhạc Thiên Linh là một nữ sinh viên tinh tế, nhưng từ khi đến công ty này làm việc, có lúc cô còn không muốn cả gội đầu.
Dự đoán được sự mờ mịt của cuộc sống trong tương lai, Nhạc Thiên Linh quyết định kịp thời chặn đứng tổn thất.
Dù sao cũng không cần nuôi sống người nhà, cần gì phải tự làm mình tủi thân chứ.
Hơn nữa mặc dù đôi khi Nhạc Thiên Linh là một người lười, nhưng cũng là một người lười có mơ ước.
Cô học mỹ thuật nhiều năm như vậy, lại có tình cảm đặc biệt với ngành trò chơi, tất nhiên là muốn có một không khí làm việc tích cực vươn lên.
Mà Giải trí Tương tác HC thì, lợi nhuận rất nhiều, nhưng mà tiền kiếm được đều là tiền kiếm nhanh.
Nghiên cứu mỗi loại trò chơi di động đều dựa vào khung trò chơi và cách chơi của người khác sao chép thành một bản, sau đó nhanh chóng đưa ra thị trường, nhanh chóng thất bại, hạng mục nào may mắn còn có thể kiên trì được hai ba năm. Tiền vào tài khoản như nước chảy, nhưng Nhạc Thiên Linh luôn mờ mịt, bản thân học mỹ thuật nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc đang làm những gì đây?
Trong Wechat, một người bạn cùng phòng ký túc xá khác cũng trả lời tin nhắn.
[Phương Thanh Thanh]: Haiz, thật ra có công ty nào khác biệt đâu chứ? Chỉ cần là đi làm thuê, thì đều mệnh khổ như nhau, dù sao lương ở HC vẫn cao.
[Quẩy nếp nhỏ]: Đừng khuyên mình nữa, cái công ty rách nát này, tăng lương cho mình thêm gấp mười lần đi nữa mình cũng không ở lại!
Trả lời xong tin nhắn này, Nhạc Thiên Linh sảng khoái bước vào thang máy.
Bộ phận đầu tiên phải đi ký tên là bộ phận hành chính.
Cửa thang máy mở ra, nụ cười trên mặt Nhạc Thiên Linh vẫn còn chưa kìm lại được thì nghe thấy trong phòng làm việc của tổng giám sát bộ phận hành chính nhân sự phía đối diện truyền đến một tiếng gào thét.
“Muốn ông đây nhường vị trí?! Mấy người điên rồi! Còn làm trò chơi nữa không?!”
“Thằng nhãi thối nào còn chưa dứt sữa! Bằng tốt nghiệp đại học còn cmn chưa lấy cũng dám lên ngồi vào vị trí của ông đây?!”
“Cm bọn mày đang làm nhục ai vậy? Ông đây không làm nữa! ! ! !”
Rất nhanh, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đẩy cửa bước ra, bước về phía thang máy lửa giận bừng bừng.
Tổng giám sát hành chính nhân sự bước ra theo, cố gắng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ mở miệng, không nói một câu nào, quay đầu đóng cửa văn phòng lại.
Nhạc Thiên Linh nhìn đến đơ rồi.
Không ngờ từ chức thôi— còn có thể oách như vậy?
Khoảnh khắc cô sững sờ, Trần Nhân bộ phận nhân sự phụ trách quy trình nghỉ việc của cô từ bên cạnh bước đến, gọi một tiếng.
“Nhạc Thiên Linh? Xin xong quy trình rồi hả?”
“Chưa chị, em đang muốn đi phòng hành chính.”
Nhạc Thiên Linh lại quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái, hỏi, “Đây là bộ phận nào vậy chị?”
Bây giờ Trần Nhân không có việc gì, vừa mua một ly cà phê lên, đứng một bên tám chuyện với Nhạc Thiên Linh.
“Không phải bên bộ phận trò chơi di động của em đâu, là bên bộ phận thứ chín đó.”
“Hả?”
Nhạc Thiên Linh ngạc nhiên mở to mắt, “Người bên bộ phận thứ chín, tại sao lại làm loạn đến mức xấu hổ như vậy chứ?”
Không phải Nhạc Thiên Linh ngạc nhiên, mà cái “Bộ phận thứ chín” này là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt của HC.
Nói đến bộ phận này, không thể không đề cập đến lịch sử phát triển của Giải trí Tương tác HC.
Bà chủ là một người phụ nữ trẻ hơn 30 tuổi, kinh nghiệm khá là huyền thoại.
Thời kỳ học cấp hai từng có một bận thôi học vì nghiện chơi game, người nhà đánh gãy ba cái mắc áo cuối cùng kéo bà chủ lại con đường đúng đắn.
Không dễ gì mới tốt nghiệp xong đại học, người nhà nghĩ không cần phải lo lắng nữa, không nghĩ đến chị ấy trực tiếp từ chối tất cả đề nghị, nói với người nhà đi làm trò chơi điện tử.
Lúc này làm bố mẹ giận đến mức tim sắp ngừng đập rồi, lại đánh gãy ba cái mắc quần áo nữa cũng không có ích gì, cuối cùng trực tiếp cắt đứt quan hệ.
Sau đó hướng đi của câu chuyện không được chuyên tâm cho lắm.
Chị ấy đầy nhiệt huyết muốn sáng tạo ra trò chơi 3A thế hệ tiếp theo của Trung Quốc, lại phát hiện ông chủ bên A chỉ thanh toán cho những người đào vàng.
Sau khi trải qua bao nhiêu lần thất vọng suýt chút nữa ngủ trên cầu vượt, chị ấy nghĩ ra một cách đi đường vòng.
-- Làm trò chơi di động, kiếm tiền nhanh, nuôi ước mơ.
Mà đồ vận chuyển ước mơ của chị ấy, tất nhiên là “Bộ phận thứ chín” huyền thoại đó của công ty.
Không giống bộ phận khác, ngay cả tên cũng tiết lộ sự quan tâm.
“Bộ phận thứ chín” không phải là bộ phận xếp vị trí thứ chín của HC.
Như chúng ta đều biết, 8 loại hình nghệ thuật truyền thống là chỉ hội họa, kiến trúc, điêu khắc, âm nhạc, văn học, kịch, điện ảnh, vũ đạo.
Mà trò chơi điện tử, tách rời khỏi biên giới không được người đời công nhận, được dâng tặng thành kính là “Nghệ thuật thứ chín”.
-- “Bộ phận thứ chín” đến từ đây.
Nó đã thành lập được ba năm rồi, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà Giải trí Tương tác HC.
Bọn họ giống một tổ chức thần bí, mặc dù tất cả các tiện ích của tòa nhà văn phòng dùng chung, nhưng kết cấu lại tách rời khỏi Giải trí Tương tác HC, có hệ thống làm việc độc lập, bình thường cũng không thấy xuất hiện ở các hoạt động tập thể của công ty bao giờ.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ chưa có từng có bất kỳ kế hoạch nào cho việc ra mắt sản phẩm.
Nói cách khác, họ không hề có bất kỳ áp! lực! thành! tích! nào.
Mặc dù Nhạc Thiên Linh không quen biết người nào ở bộ phận thứ chín, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô ghen tị.
Đó chính là một nhóm thiên tài trong ngành, được bà chủ tuyển dụng với giá cao, dốc hết sức lực của cả công ty để nuôi bọn họ, để họ đốt từng cục từng cục tiền vào việc phát triển trò chơi thế hệ tiếp theo thực sự.
Đơn giản chính là một nhóm người được bà chủ quan tâm hết mực.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh không hiểu, sao cái anh đó lại cãi nhau thành ra như vậy với tổng giám sát bộ phận hành chính nhân sự.
“Em nghĩ bộ phận thứ chín thật sự ăn không ngồi rồi à?” Trần Nhân uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói, “Bên nghiên cứu phát triển đã bảy tháng chưa có tiến triển gì, đổi lại là công ty khác thì đã cuốn gói ra đi rồi.”
Đang nói, chị ấy quay đầu lại liếc nhìn Nhạc Thiên Linh với ánh mắt đầy ẩn ý, “Nhưng mà bà chủ của chúng ta có quan hệ mà, cũng không có đuổi người đi, chỉ là tốn sức tìm một người phát triển chính về.”
Nhạc Thiên Linh nhướng mày, tỏ vẻ cô không muốn nghe tiếp nữa, Trần Nhân tất nhiên cũng vui lòng, “Tuổi của người phát triển chính còn nhỏ, hình như tầm tuổi của em thôi…”
Đỉnh đầu Nhạc Thiên Linh tê tê.
Tầm tuổi của cô, há chẳng phải vừa tốt nghiệp đại học ư, thậm chí chưa tốt nghiệp đại học.
Như vậy mà muốn đến nhậm chức trưởng nhóm phát triển của trò chơi 3A, chẳng trách trưởng nhóm phát triển trước tức giận như vậy.
Còn không phải là đang sỉ nhục người à.
Trừ phi người đó là thiên tài.
Nhưng người của bộ phận thứ chín, có ai không phải là thiên tài trong lĩnh vực này đâu?
“Vì vậy ấy…” Trần Nhân đột nhiên vỗ vào vai Nhạc Thiên Linh, “Em xem thế giới tàn khốc như vậy, người vừa nãy từng là nhân vật nổi tiếng trong ngành trò chơi đó, làm việc mười mấy năm tạo ra bao nhiêu thành tích, nhưng vì một hạng mục không làm được, lập tức bị người mới đánh bại. Vì vậy chị vẫn cứ khuyên em, tốt nhất là suy nghĩ lại cho kỹ, đừng dùng thời gian nhảy việc làm lỡ dở cơ hội trưởng thành của bản thân.”
“Được ạ, cảm ơn chị Nhân Nhân, em đi đóng dấu trước đây.”
“...”
Toàn bộ quy trình nghỉ việc khá thuận lợi, mỗi một chỗ trên tờ đơn xin nghỉ việc đều được ký xong rồi.
Nhạc Thiên Linh hít sâu một ngụm không khí tự do, khuôn mặt tươi cười đi tìm Trần Nhân đóng dấu mộc cuối cùng.
Trần Nhân thấy cô vui vẻ như vậy, thực ra cảm thấy khá đáng tiếc.
Dù gì làm về nghệ thuật, phong cách vẽ của Nhạc Thiên Linh được bà chủ rất yêu thích, tỉ lệ đầu ra được duyệt tốt nhất trong số những nhân viên mỹ thuật của cả công ty. Nếu cô ấy rời đi rồi, một thời gian sau bà chủ muốn bọn cô tìm người dựa theo tiêu chuẩn của Nhạc Thiên Linh, vậy mới phiền phức đó.
Với lại xuất phát từ lòng riêng, cô cũng khá thích Nhạc Thiên Linh.
Vì vậy, trước khi đóng dấu, cô hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không xem xét thêm nữa? Một khi từ chức, trong vòng ba tháng không được quay lại ứng tuyển nữa, nếu em không tìm được công việc nào tốt hơn thì sao? Nếu bây giờ em hối hận, chị còn có thể giúp em rút lại đơn.”
Hối hận?
Nhạc Thiên Linh cười lắc đầu, “Không đâu chị, em đã nghĩ kỹ rồi.”
Lời cũng đã nói như vậy rồi, Trần Nhân cũng không cố giữ lại, mở ngăn kéo ra tìm con dấu.
Lúc này, Nhạc Thiên Linh đột nhiên thấy bên cạnh cô bao phủ bởi một bóng đen.
Cô vừa quay đầu, lúc ánh mắt chạm đến người bên cạnh, tất cả mọi suy nghĩ như dừng lại lúc này, chỉ có nhịp tim đang đập nhanh hơn.
Không biết Cố Tầm đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
Anh mặc chiếc áo khoác phi công màu đen, càng nổi bật dáng người cao to thẳng tắp, cái bóng lại bị ánh sáng chiếu dài ra, vì vậy khoảnh khắc anh xuất hiện đem đến cho Nhạc Thiên Linh một cảm giác kỳ diệu.
Ánh đèn sáng rực làm cô hơi chói mắt.
Nhạc Thiên Linh bình bĩnh nhìn góc mặt của anh.
Anh lại không hề để ý đến người bên cạnh, chỉ khi nhân viên tiếp tân phía đối diện hỏi anh đến để làm gì, anh giơ tay lấy một tờ giấy A4 ra.
“Đến nhận việc, bộ phận thứ chín.”
Câu nói vừa phát ra, mấy người bộ phận hành chính nhân sự đều ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, ánh mắt tập trung lên người Cố Tầm.
Có người như thế, thậm chí cúi đầu, giấu mặt nơi ngược sáng, không nhìn thấy khuôn mặt tinh tế như được chạm khắc này, nhưng khí chất toàn thân cũng có thể khiến người đó kết nối bền chặt với ba từ “Sức hấp dẫn”.
Ánh mắt của mọi người ở đây có thể chứng minh kết luận này.
Hơn nữa, lúc này anh nói “Bộ phận thứ chín”.
Hôm nay người muốn đến bộ phận thứ chín nhận việc, chỉ có người nhậm chức trưởng nhóm phát triển “cả bằng tốt nghiệp đại học cũng chưa lấy” đó thôi.
Người nhân viên nữ duy nhất đối diện với Cố Tầm sau một lúc không tập trung tinh thần, chắc chắn bản thân không nghe nhầm, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra tờ thông tin.
Lúc này, Cố Tầm mới chú ý đến một ánh mắt luôn dán lên người mình ở bên cạnh.
Anh nghiêng đầu, khoảnh khắc nhìn xuống thấy Nhạc Thiên Linh, có hơi bất ngờ.
Nhưng không có chút kinh ngạc nào, chỉ là nhướng mày.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nhạc Thiên Linh đột nhiên tỉnh táo lại.
Lúc cô đang muốn nói chuyện, Cố Tầm đã không nhìn nữa, giơ tay nhận lấy tờ đơn nhân sự đưa cho anh.
Rõ ràng, anh không có chút hứng thú nào với việc tại sao Nhạc Thiên Linh lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà anh không biết, khi anh xuất hiện một phút ngắn ngủi, thế giới nội tâm của Nhạc Thiên Linh đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hóa ra Cố Tầm chính là sự tồn tại nhục nhã trong miệng ông anh kia.
Vậy Công ty Giải trí Tương tác HC này cũng thật là một nơi tốt!
Không rời khỏi nữa!
Có đánh chết cô cũng không rời khỏi!
Nhưng mà -----
Đợi khi cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng nhớ ra tại sao mình lại đứng ở đây, lúc vừa quay đầu nhìn lên mặt bàn, Trần Nhân đã đóng một con dấu đỏ tươi lên tờ đơn xin nghỉ việc của cô.