Chương 10: Đây là lần thứ hai cảm thấy giọng của cậu ấy rất quen.
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Không khí sắp đến lễ Giáng sinh, có nghĩa là áp lực của vụ hình ảnh sắp đến, Nhạc Thiên Linh hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ đến trải qua lễ như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự lên án trên mạng của người chơi giống như một đám mây phiền muộn treo trên đầu tổ dự án, ép đến mức ai ai cũng không có thời gian để thở, giống như gặp phải số phận cả đội tan rã.
Nhưng chính bởi vì nguyên nhân này, không có ai quan tâm tại sao Nhạc Thiên Linh quyết định trở lại làm việc sau khi rời công việc hai ngày, cũng không ai nhắc đến việc nhóm trưởng truyền đạt lại ý kiến của bà chủ trong nhóm chat, chị ta hoàn toàn có thể tránh được cảnh xấu hổ trong dự đoán.
Hai ngày nay cũng là kinh nghiệm làm việc tuyệt vời nhất mà Nhạc Thiên Linh đã trải qua.
Cô chỉ cần phải ở vị trí làm việc nghiêm túc vẽ tranh, không ai tìm cô nói chuyện phiếm, không có lời mời đột ngột, ngay cả nhóm trưởng cũng không ép buộc mọi người đi ăn tập thể nữa.
Chỉ có trưởng nhóm mỹ thuật không giống dáng vẻ lúc bình thường trước khi tan làm mới đến xem tiến độ của những người thiết kế ý tưởng, bây giờ lúc nào chị ấy rảnh rỗi không có việc gì thì đều lướt qua chỗ Nhạc Thiên Linh.
Vào tối ngày 21, Nhạc Thiên Linh thuận lợi nộp hình ảnh sự kiện Giáng sinh của hai nhân vật nam chính cho trưởng nhóm mỹ thuật.
Song vẫn chưa đợi đến lúc trưởng nhóm mỹ thuật nộp nội dung cho bên phụ trách máy chủ, trưởng nhóm chiến lược đã vội vã chạy đến chỗ bọn họ với một chiếc laptop kẹp vào cánh tay.
Anh ta không có bất kỳ lời mở đầu nào, trực tiếp mở hình ảnh trong máy tính của trưởng nhóm mỹ thuật, sau khi tập trung xác nhận vài lần thì lập tức đi sắp xếp phát hành trailer hình ảnh một lần nữa.
Thấy thái độ của trưởng nhóm chiến lược chắc là không có vấn đề gì nữa, có thể coi là bắt kịp dịp ra mắt vào ngày mai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thành viên trong nhóm ít nhiều cũng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng mọi người đều không gấp gáp tan ca mà ở vị trí làm việc đợi sau khi công bố hình ảnh mới đã được chỉnh sửa trên trang chính thức trên Weibo xem phản ứng của người chơi để có sự yên tâm cuối cùng.
Chỉ có Nhạc Thiên Linh bởi vì cả ngày chưa ăn gì cả mà vừa nãy cầm điện thoại đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Giờ đây chỉ có nhóm trưởng mở máy tính lướt email, luôn nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ, trong mắt có chút rối rắm.
Mọi người ngồi ở đây đều hy vọng lần điều chỉnh này có thể dành được phản hồi tốt của người chơi, mà chị ta lại không thể nào mà lộ ra cái sự trông mong này.
Thậm chí còn mong sao người chơi tiếp tục chửi ầm lên.
Dẫu sao thì người chơi càng hài lòng với hình ảnh Nhạc Thiên Linh vẽ lại từ đầu thì họ sẽ vả mặt chị ta nhiều hơn.
Chị ta thà rằng nhận lỗi cho lần đổ bể này cũng không muốn chịu đựng sự nhục nhã này.
Vì vậy sau khi trang chính thức trên Weibo công bố lại hình ảnh mới đã được chỉnh sửa, chị ta lập tức mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vỏn vẹn chỉ vài phút thôi, khu bình luận đã xuất hiện rất nhiều dấu “?”.
Thấy tình trạng này, chị ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy viên đá đè trong lòng chị ta mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra, người chơi thực sự không hài lòng với hình ảnh hôm nay, thậm chí càng giận dữ nhiều hơn, vì vậy không muốn nói lời nào mà trực tiếp gửi dấu hỏi chấm.
Hướng đi của vấn đề này đúng chính xác là những điều chị ta mong muốn.
Vai của nhóm trưởng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, chụp màn hình bình luận lại rồi gửi vào trong nhóm công việc.
[Nhóm trưởng]: Ầy, chị đã nói mà, gọi Thiên Linh quay lại cũng không có ích gì.
[Nhóm trưởng]: Đây không phải là vấn đề về thẩm mỹ của chúng ta, ai biết người chơi ăn nhầm phải cái của gì.
[Nhóm trưởng]: Còn làm phiền em quay lại công ty một chuyến, lần này bà chủ có lẽ sẽ thất vọng về em rồi.
Nhạc Thiên Linh không kịp nhìn nội dung chị ta gửi trong nhóm cũng không biết tình hình dư luận trước mắt của người chơi.
Lúc này người trong cửa hàng tiện lợi rất đông, Nhạc Thiên Linh đang chăm chú quét các quầy hàng vơ vét đồ ăn mình thích.
Nhưng mà mấy món ăn nhanh quả thật là không khiến mọi người cảm thấy ngon miệng, cô chọn cả buổi trời quyết định trở về trường đi ăn ở quán cô thích.
Quay lại công ty chậm rì rì, lúc sắp đi vào khu văn phòng của tổ dự án, Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy điện thoại rung liên tục lúc này mới lấy ra xem.
Mười phút đã trôi qua kể từ lúc nhóm trưởng gửi những câu đó.
Tiếng rung liên tiếp vừa nãy là vì những đồng nghiệp khác cũng gửi ảnh chụp màn hình lên.
[Hoàng Tiệp]: Sự việc hình như không phải như chị nói đâu?
Trong ảnh, tình hình ở khu bình luận của trang chính thức trên Weibo đã đồng nhất.
Bức ảnh nhiều like 1: Để họa sĩ này vẽ từ đầu có phải tốt rồi không? Mấy người đúng là thèm ăn mắng! Đừng hợp tác với người họa sĩ lúc trước nữa, tôi mà nhìn thấy cái phong cách ý một lần nào nữa thì tôi dừng nạp tiền.
Ảnh đính kèm là một thẻ nạp hơn 200 nghìn tệ.
Bức ảnh nhiều like 2: Vậy là hai ngày trước mấy người ngứa ngáy nên đơn giản là muốn ăn mắng mới làm ra cái trò đó hả? ?
Ảnh đính kèm là một thẻ nạp hơn 100 nghìn tệ.
Bình luận phía sau hầu như toàn những lời bình luận như vậy.
Rõ ràng những dấu hỏi chấm người chơi gửi mấy phút trước chỉ đơn giản là bày tỏ hàm ý “Mấy người đã có những hình ảnh đỉnh như này vậy mấy ngày trước mấy người nổi điên cái gì?”
Sau đó có người gửi suy nghĩ chi tiết rồi kèm thẻ nạp của mình thì sẽ được đẩy lên đầu.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh lướt lên trên, thấy những lời nhóm trưởng nói, cô quả thật không thể giải thích được.
Hễ có chút đầu óc thì đều biết nếu mấy dân nạp thẻ thật sự muốn mắng thì sẽ không gửi mỗi dấu hỏi chấm đơn giản như vậy.
Cô vừa suy nghĩ đầu óc cái người nhóm trưởng này rốt cuộc có tật xấu gì vừa gửi một dấu “?” đơn giản qua.
Sau đó trong nhóm yên tĩnh như đã chết, không người nào nói chuyện nữa.
Cái dấu “?” cứ dừng ở cuối màn hình, giống như một dấu bạt tai in trên mặt của nhóm trưởng.
Vài phút sau, có người chú ý đến số thành viên trong nhóm ít đi.
Hoàng Tiệp lặng lẽ đến gần Nhạc Thiên Linh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấp giọng nói: “Doãn Cầm thoát nhóm rồi.”
Doãn Cầm chính là nhóm trưởng.
Thực ra nói về vị trí, chị ta, Nhạc Thiên Linh và Hoàng Tiệp đều coi như là thiết kế ý tưởng cùng cấp, chẳng qua là có thâm niên nhiều nhất, công ty vì tiện quản lý mới bố trí một người nhóm trưởng như vậy, bình thường chủ yếu thu thập sắp xếp thông tin, chia sẻ công việc vụn vặt.
Lúc trước mọi người coi chị ta là người đi trước, gọi một tiếng “nhóm trưởng” là để tôn trọng, không có nghĩa là thực sự nghe theo chị ta.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh được biết rằng chị ta thoát nhóm rồi cũng không có cảm nghĩ gì, vốn dĩ cô cũng không thích bị thêm vào mấy nhóm kiểu này.
“Ồ, thoát rồi cũng tốt.” Cô thu dọn đồ đạc xong, vừa ngước đầu lên lại đối diện với ánh mắt của nhóm trưởng, chị ta không thể duy trì biểu cảm của mình, tức giận xách cái túi nhìn chằm chằm vào cô một cái lập tức quay người rời đi.
Cái tật xấu gì vậy.
Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại lên, nói với Hoàng Tiệp: “Vậy em về trường học trước đây.”
“Vẫn sớm mà.” Hoàng Tiệp kéo cô lại rồi nói, “Chị mời em đi ăn tối, xem như chúc mừng em quay lại làm việc, thế nào?”
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, cười nói được.
Cô phát hiện chỉ cần không có Doãn Cầm ép buộc tụ tập nhóm thì cô vẫn vui vẻ đi ăn cùng mấy người đồng nghiệp nữ này.
Hoàng Tiệp lại gọi mấy người đồng nghiệp lôi nhau xuống tầng dưới.
Nhà hàng ở tầng dưới không nhiều lại đúng thời điểm công ty mạng xung quanh tan làm, bọn họ liên tục tìm mấy tiệm mới gặp được một tiệm còn chỗ ngồi.
Nhà hàng này kết hợp Trung - Tây trang trí trẻ trung, không khí thoải mái, trong sảnh lớn có mấy bàn dài có thể ngồi hai mươi người, là nơi tụ tập ăn uống được dân văn phòng hoan nghênh nhất khu vực này.
Bây giờ chỉ còn dư lại một bàn chưa có người kế chỗ cửa, bọn họ vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng chào đón ở cửa.
Nhạc Thiên Linh ngồi đối diện với cửa, không quay đầu lại, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Hoàng Tiệp ngồi đối diện cô đột nhiên vẫy tay.
“Dịch Hồng! Mấy anh cũng đến đây ăn cơm hả?”
“Đúng, bọn anh tìm cả buổi đều hết bàn, bộ phận các em tụ tập ăn uống hả?”
“Không tính là tụ tập ăn uống, chỉ có vài người đồng nghiệp đi ăn với nhau thôi, mấy anh thì sao?”
“Bọn anh cũng thế.”
“Ấy, hay là mấy anh qua đây ngồi cùng đi?” Hoàng Tiệp nhìn xung quanh, “Cũng không còn bàn trống nào khác rồi.”
“Ờ…” Dịch Hồng hỏi ý kiến mấy người đi cùng, mọi người đều gật đầu, anh lại nói, “Vậy làm phiền mấy em rồi.”
“Đều là đồng nghiệp, khách sáo cái gì chứ.”
Nhạc Thiên Linh không biết “Dịch Hồng” trong miệng của Hoàng Tiệp là ai, nghe giọng chắc là một người đồng nghiệp nào đó cô không quen.
Nghe thấy bước chân của mấy người đến gần, mặc dù Nhạc Thiên Linh không quen mấy người này nhưng cô vẫn định chào một cách lịch sự.
Cô vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Tầm ở cùng nhóm người này.
Dưới ánh đèn mờ mờ của nhà hàng, anh rũ mắt, xuyên qua mấy cái ghế trống, duỗi chân kéo ghế dịch ra khỏi bàn ăn một đoạn ở vị trí đối diện Nhạc Thiên Linh.
Khoảnh khắc anh ngồi xuống, trái tim Nhạc Thiên Linh lại treo lên cao.
Đợi anh ngồi xong, ngước mắt lên, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Cố Tầm nhướng mày, trong mắt có một chút kinh ngạc nhưng chưa đến mức cần thiết phải hỏi chuyện.
Anh chỉ gật đầu rồi quay đầu nhìn cuốn thực đơn trên bàn.
Chỉ có Nhạc Thiên Linh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui thầm kín riêng tư của mình, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên, chỉ đành cúi đầu nhìn thực đơn.
“Đây là mấy người thiết kế ý tưởng của tổ dự án bọn em.”
Hoàng Tiệp ngồi bên cạnh Cố Tầm, giới thiệu với Dịch Hồng ngồi cách anh, “Chắc bình thường cũng từng gặp nhau rồi nhỉ?”
Thực ra thì hầu như chưa gặp qua, bộ phận thứ chín bọn họ giống như ở một công ty khác, Dịch Hồng và Hoàng Tiệp còn là quen nhau lúc ăn mì gói ở cửa hàng tiện lợi mấy ngày trước.
Nhưng mà anh có ấn tượng với Nhạc Thiên Linh thì gật đầu lia lịa: “Từng gặp từng gặp.”
Sau đó anh ấy chỉ mấy người đi cùng, “Bên này là mấy người phát triển của bộ phận bọn anh.”
Mọi người đều ngẩng đầu chào nhau, Nhạc Thiên Linh phát hiện mấy người đồng nghiệp nữ của mình đều nhìn chằm chằm vào Cố Tầm, trong lòng hơi khó chịu, có chút ngồi không yên.
Nhưng ngoài việc ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ đó thì cô không thể làm gì khác.
May mà Cố Tầm luôn cúi đầu, chỉ ngẫu nhiên nói vài câu với Dịch Hồng ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy một dãy con gái ngồi đối diện vậy.
Không gian dưới bàn chật hẹp không đủ để vừa chân anh, gọi món xong anh lại tựa vào ghế, gập chân rồi đặt lên thanh ngang dưới bàn.
Mọi người đều đang nhìn anh, luật pháp không trách quần chúng, Nhạc Thiên Linh cũng đường đường chính chính mà ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng mà Cố Tầm như không hề chú ý đến ánh mắt của mấy người con gái xung quanh, anh đang chăm chú nhìn màn hình di động, đầu còn hơi hơi nghiêng, ánh đèn trên đỉnh đầu đúng lúc làm cho góc cạnh khuôn mặt anh được phác họa kỹ hơn.
Khoảng cách và góc độ này, Nhạc Thiên Linh có thể nhìn rõ ràng bóng mờ do cặp mi dày của anh phủ lên hàng mi dưới.
Anh giống một trang truyện tranh được khảm trong một khung cảnh ồn ào, đẹp đẽ mà có chút không chân thực.
Không biết nhìn bao lâu đột nhiên anh đột ngột ngước mắt lên.
Ánh mắt hai người lại bất ngờ chạm nhau lần nữa.
Ánh mắt Cố Tầm vẫn bình tĩnh mà Nhạc Thiên Linh lại có chút hoang mang khi bị bắt gặp, cuống quýt dịch chuyển tầm mắt, cầm điện thoại lên ấn bừa tính che giấu đi việc mình nhìn lén.
Trong hoàn cảnh tiếng nhạc ồn ào, Nhạc Thiên Linh vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập.
Đập gì mà đập? !
Chẳng qua là nhìn lén bị bắt gặp thôi có gì to tát đâu chứ? !
Hăng hái lên một chút! Dừng lại cho chị!
Được một lúc, cô nghe thấy Dịch Hồng và Cố Tầm đang nói nhỏ chuyện gì đó mới yên tâm bước ra khỏi hố.
Đi ngược chiều gió nhìn lại lần nữa, thấy ánh mắt của anh như bình thường, cuối cùng Nhạc Thiên Linh thở phào một hơi.
Ngoài sự hoảng sợ thì hạnh phúc vẫn nhiều hơn.
Cô chọn quay lại làm việc quả nhiên là lựa chọn chính xác, mới có mấy ngày đã ngồi chung bàn ăn cơm.
Thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ đi xem phim tập thể, đến lúc đó cô nhất định phải giành được vị trí ghế bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhạc Thiên Linh quanh quẩn trên người Dịch Hồng và Hoàng Tiệp dường như đang nghĩ điều gì đó.
Điện thoại đột nhiên rung lên, trong nhóm có người nói chuyện.
[Lạc Đà]: Cuối cùng cũng về nhà rồi, chơi PUBG không?
[Tiểu Mạch]: Em đang đọc sách này, đợi em chút.
[Lạc Đà]: @Quẩy nếp nhỏ @Nam thần Hai người thì sao?
[Nam thần]: Bây giờ không rảnh.
[Quẩy nếp nhỏ]: Em cũng không rảnh, đồng nghiệp thân thiết đang tụ tập ăn uống nà (*^▽^*)
[Nam thần]: Cậu tụ tập ăn uống thì tụ tập ăn uống, nà gì mà nà.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu quản được sao nà (*^▽^*)
[Tiểu Mạch]: Đúng vậy đúng vậy, cậu quản nhiều vậy làm gì, cậu cũng không phải bạn trai người ta.
[Nam thần]: ?
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Lạc Đà]: @Quẩy nếp nhỏ Không phải em nghỉ việc rồi à?
[Quẩy nếp nhỏ]: Lại mới vào làm rồi nà!
[Lạc Đà]: Ồ, đồng nghiệp mời thì nên tụ tập ăn uống nhiều chút. Được rồi, vậy anh đi sắp xếp lại hành lý trước, tí nữa chơi PUBG nhắn anh.
Nhạc Thiên Linh đặt điện thoại xuống, vô tình ngước mắt lên thấy Cố Tầm cũng đang nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm vào màn hình vẻ mặt không vui lắm.
Đồng nghiệp mới.
Cố Tầm nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, lâu lâu lại nhăn mày lại.
Mà ánh mắt Nhạc Thiên Linh vừa quay đi, nhìn Dịch Hồng bên cạnh Cố Tầm một cái, đột nhiên trở nên sáng dạ.
Tiếng chào đón ở phía sau vang lên, cùng lúc những người khách khác tiến vào thì một cơn gió chui vào.
Nhạc Thiên Linh lập tức che miệng ho khan hai tiếng.
Chưa được vài giây, cửa lại bị khách hàng rời đi mở ra, Nhạc Thiên Linh lại ho lên.
Hoàng Tiệp vốn đang nói chuyện cùng người khác, để ý thấy cơn ho của Nhạc Thiên Linh thì lập tức quan tâm hỏi: “Em sao vậy? Cảm cúm sao?”
“Có hơi hơi ạ.” Nhạc Thiên Linh lại nhăn mày ho hai tiếng, “Người ra người vào, gió thổi vào người em có hơi không chịu nổi.”
Giọng nói truyền vào tai một cách rõ ràng, ánh mắt của Cố Tầm đột nhiên tập trung trong giây lát rồi lập tức ngước mắt nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Linh.
Đây đã là lần thứ hai cảm thấy giọng nói của cô rất quen.
Quen thuộc đến nỗi không thể là hai người.
Một vài mẩu ký ức vụn vặt hiện ra trong đầu, gần như có thể phù hợp hết.
Ví dụ, đang tụ tập ăn uống cùng đồng nghiệp, Giang Thành, bạn cùng trường, giọng nói tựa tựa nhau,…
Anh híp híp mắt, ngón tay ung dung siết chặt điện thoại.
Một bên, Hoàng Tiệp thấy Nhạc Thiên Linh đang muốn nói gì đó, một bên Dịch Hồng đã đứng lên.
“Nếu không thì em ngồi bên này đi.” Anh ta kéo ghế ra, nâng cằm với Nhạc Thiên Linh, “Anh mặc nhiều.”
Nhạc Thiên Linh lắc tay liên tục, “Vậy thì xấu hổ làm sao.”
“Đều là đồng nghiệp mà.” Dịch Hồng đã đi đến chỗ cô, “Đi qua đây đi, anh ngồi đâu cũng như nhau.”
Ngoài miệng Nhạc Thiên Linh nói xấu hổ mà người đã đứng dậy nhanh như bay, đi đến chỗ của anh ấy.
Bỗng nhiên dưới ánh đèn, Nhạc Thiên Linh tập trung chú ý phản ứng của Cố Tầm, chỉ sợ anh sẽ không chịu ngồi cạnh mình.
Nhưng anh lại không nói gì ngược lại nhìn thẳng vào mặt của Nhạc Thiên Linh, cho dù ánh mắt hai người đối diện nhau, anh cũng không có ý định thu lại ánh mắt.
Nhạc Thiên Linh đỏ mặt.
May mà ánh đèn của nhà hàng mờ mờ che đi được sơ hở của cô.
Cuối cùng Cố Tầm cũng rời mắt đi.
Lúc này nhạc nền mới chuyển sang phần độc tấu violin lãng mạn.
Nhưng người đối diện lại là Cố Tầm, căn bản Nhạc Thiên Linh sẽ không vì việc đối diện nhau mà nghĩ rằng anh vừa nhìn đã nhìn thấy cô.
Chẳng lẽ…
Vô số những suy nghĩ lướt qua tâm trí của Nhạc Thiên Linh.
Anh phát hiện ra mục đích thực sự của mình khi đổi vị trí rồi sao?
Không thể nào, vừa nãy cô giả bộ rất giống mà.
Chẳng lẽ có chỗ nào bị lộ ra sơ hở sao?
…
Ôm trong lòng mọi sự lo lắng, Nhạc Thiên Linh dè dặt ngồi xuống bên cạnh Cố Tầm, giả vờ mất tự nhiên không nhìn vào anh. Trong ánh mắt lại chú ý đến từng cử chỉ của anh.
Tầm nhìn hạn chế khiến Nhạc Thiên Linh không cách nào nhìn rõ Cố Tầm đang làm gì, chỉ biết anh rũ mắt nhìn mặt trước điện thoại, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn giống như đang trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó.
Gọi món xong cuối cùng cũng bắt đầu lần lượt bưng lên, đồng nghiệp xung quanh đã nói chuyện rất sôi nổi rồi.
Hoàng Tiệp luôn luôn biết chăm sóc người khác, phát hiện Nhạc Thiên Linh không gọi gì uống thì lập tức hỏi: “Em có muốn uống ít rượu không vậy?”
Tay của chị ấy vòng qua người Cố Tầm, đưa một ly rượu qua, “Mấy ngày nay em khá mệt rồi, uống chút rượu thư giãn chút nha?”
Nhạc Thiên Linh liếc mắt nhìn mấy cô gái đối diện trước mặt để ly nước ép, vội vàng khua tay nói: “Em không uống rượu đâu chị.”
Hoàng Tiệp: “Vậy đổi thành rượu gạo nha, rượu gạo không có độ đâu.”
“Thôi không cần đâu chị.” Nhạc Thiên Linh vẫn lắc đầu, “Em dị ứng với cồn, một giọt rượu cũng không thể đụng vào.”
Hoàng Tiệp cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó, chẳng lẽ người năm ngoái cùng nhau uống rượu không phải Nhạc Thiên Linh? Cô nhớ nhầm hả?
“Vậy được rồi, em uống nước ép đi.”
Hoàng Tiệp cuối cùng cũng ngồi về chỗ.
Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm nhìn trộm Cố Tầm một cái muốn xem thử phản ứng của anh.
Không ngờ anh đột nhiên xoay sang, nhìn Nhạc Thiên Linh hỏi: “Vậy cậu có chơi game không?”
“Có chơi chứ.” Nhạc Thiên Linh tiếp tục mỉm cười, “Người của công ty game sao có thể không chơi game chứ.”
Con ngươi Cố Tầm sâu lại một chút.
“Chơi game gì?”
“Trò chơi trên thị trường đều có thể chơi.”
Cái này thì đúng là sự thật, nhắc đến trò chơi, Nhạc Thiên Linh thuộc nằm lòng, “Mấy trò chơi của những công ty như Ubisoft này, Blizzard này, Konami thì về cơ bản đều có thể chơi.”
Nhưng Cố Tầm không hề lộ ra biểu cảm tán thưởng như trong tưởng tượng của Nhạc Thiên Linh, anh ngồi thẳng lên, tư thế nhìn qua có vẻ không uể oải lắm.
“Vậy,” anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi, “Game di động thì sao?”
“Game di động?”
Tâm trí của Nhạc Thiên Linh lướt trở lại cái câu “Mấy người của bộ phận thứ chín rất xem thường game di động” Trần Nhân nói mấy hôm trước.
Vì vậy cô nói từng từ một: “Từ trước đến giờ mình không chơi game di động, không có tí trình độ kỹ thuật nào cả.”