Đừng rung động với tôi

Chương 13: “Chúc mừng năm mới.”
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Dòng người ở trung tâm thương mại vẫn chưa tan dần khi màn đêm buông xuống, thang cuốn chật cứng người, một hàng dài ở bên ngoài nhà hàng đã xếp hàng đến cửa thang máy rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhạc Thiên Linh uống xong ly trà thứ ba không làm gì mà đếm cụ thể đầu người đang xếp hàng. 
 
Sau khi được một con số tuyệt vọng, Nhạc Thiên Linh rũ lông mày xuống ngồi về chỗ.
 
Biết trước thì chẳng bằng ở lại trường, ăn cái gì chẳng là ăn.
 
“Hay là bọn mình đi xem tiệm khác đi?”
 
Nhạc Thiên Linh kéo tay áo Ấn Tuyết nói, “Giờ còn chưa đến 40 phút đó.”
 
Ấn Tuyết ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, cau mày nói: “Mình sợ bọn mình đi chỗ khác cũng không có chỗ ngồi, bên này lại qua số của bọn mình.”
 
Nói cũng phải.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh lôi điện thoại ra, thấy lời mời mười phút trước của Tiểu Mạch, nghĩ ngợi lúc rồi cúi đầu soạn tin.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Tôi đang xếp hàng, có lẽ vẫn phải đợi, nếu không chơi vài ván?
 
Tiểu Mạch không trả lời.
 
[Lạc Đà]: Em đang ở đâu?
 
[Lạc Đà]: Xếp hàng bao nhiêu người? Nếu không em đến chỗ bọn anh ăn cơm, người bên này không đông.
 
Nhạc Thiên Linh cho rằng Lạc Đà nhìn nhầm rồi.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Là em, không phải Tiểu Mạch!
 
[Lạc Đà]: Anh biết mà.
 
Giống như không biết mấy chữ bình thường này, Nhạc Thiên Linh xem lại câu này hai lần mới nắm bắt được rõ mối quan hệ trong đó.
 
Lâm Tầm biết cô ở Giang Thành vì thế nói cho Lạc Đà.
 
Mà Lạc Đà nói như vậy là bởi vì anh ấy cũng ở Giang Thành.
 
Vậy hồi trước――
 
Nhạc Thiên Linh nhớ lại cái lần cô hỏi Lâm Tầm có phải cũng ở Giang Thành không, hình như cậu ta không phủ nhận điều đó.
 
Nếu thật sự như vậy thì cũng quá trùng hợp.
 
Nhạc Thiên Linh không bỏ cuộc muốn xác nhận lại lần nữa.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Mấy anh ở Giang Thành?
 
Mấy giây sau.
 
[Nam thần]: Đúng.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ? ? ?
 
[Nam thần]: Thế nào, cậu kinh ngạc vui mừng vậy luôn?
 
“…”
 
Hóa ra thật sự là như vậy.
 
Tâm trạng đột nhiên nhớ lại cái hôm tuyết rơi đó, một cảm xúc không nói rõ ràng được đang lan tràn trong lòng của Nhạc Thiên Linh mà không giải thích được.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở bức ảnh vừa nãy ra, lần này không chỉ nhìn bàn tay đẹp đẽ kia, cô còn xem những món ăn trên bàn, quan sát cách trang trí của nhà hàng.
 
Cho rằng người xa tận chân trời vậy mà lại gần ngay trước mặt, thậm chí có khả năng một lúc nào đó từng đi ngang qua nhau.
 

Nghĩ kỹ lại vẫn khá là kỳ diệu.
 
Đã lâu cô không trả lời tin nhắn, Lạc Đà lại hỏi lần nữa.
 
[Lạc Đà]: Sao rồi? Bọn anh ở bên CBD (*)
 
(*) CBD: Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: Central Business District, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố. Về mặt địa lý, nó thường trùng với "trung tâm thành phố" (thuật ngữ tiếng Anh là "city center" hay "downtown"), nhưng hai khái niệm này tách biệt nhau: nhiều thành phố có một quận kinh doanh trung tâm nằm cách xa trung tâm thương mại hay văn hóa.
 
Ấn Tuyết đang ngồi cạnh Nhạc Thiên Linh, cô ấy tất nhiên không thể đi gặp bạn qua mạng được.
 
Với lại, cô nghĩ cho dù không phải hôm nay, không có Ấn Tuyết, chắc là cô sẽ… không đi đâu?
 
Nhưng trong lòng không có đáp án chắc chắn.
 
Bởi vì cô thấy bản thân hình như khá là tò mò về Lâm Tầm.
 
Nếu như thân thêm một chút…
 
Từ từ, dừng lại.
 
Tiếng người trong trung tâm thương mại ồn ào, vô số người lạ lướt qua cô.
 
Nhạc Thiên Linh rời ánh mắt đang chăm chú vào màn hình điện thoại ra, nhìn về phía khác.
 
Cho dù có thân hơn nữa, một cô gái hai mươi tuổi như cô đi gặp mặt bạn trên mạng là con trai, hình như vẫn có vẻ kỳ lạ.
 
Nếu là một cô gái thì còn được.
 
Một khi có hành vi “gặp mặt bạn trên mạng” với “người khác giới” thì dường như luôn thiếu đi sự trong sáng. 
 
Vì vậy Nhạc Thiên Linh nhanh chóng xua đi suy nghĩ đã qua.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Thôi vậy thôi vậy, em đang đi với bạn cùng phòng rồi. 
 
[Lạc Đà]: Được rồi.
 
Đặt điện thoại xuống, Lạc Đà nhún nhún vai với Cố Tầm.
 
“Ồ hố, người ta không đến gặp em.”
 
Từ sau khi Cố Tầm nói câu đó trên nhóm thì không xem điện thoại nữa, lúc này đang cúi đầu ăn đồ ăn.
 
Nghe thấy lời Lạc Đà nói, lông mày của anh hơi co lại, tốc độ nhai trở nên chậm hơn.
 
Một lúc sau anh mới ngẩng đầu.
 
“Cái giọng điệu này của anh là gì?” Anh ngước mắt lên, chậm rãi nói, “Sao thế, anh không hẹn được bạn con gái qua mạng thì rất thất vọng?”
 
Lạc Đà không hề để ý đến thái độ của Cố Tầm, cười hi hi vài tiếng tự nói chuyện, “Quán quân quật ngược lại người khác toàn quốc em đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.” 
 
Anh ấy lại nói: “Chẳng qua ý, người ta là một cô bé không ra ngoài gặp bạn trên mạng cũng là điều nên làm, tâm phòng bị người khác thì vẫn phải có, ai biết đằng sau Internet là người hay là chó chứ. Là chó còn được, ngộ nhỡ là một thằng đàn ông đểu có suy nghĩ quấy nhiễu cô bé, vậy mới nguy hiểm đó.”
 
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn anh ấy cũng không nói chuyện, đôi mắt lạnh lùng.
 
Lạc Đà cảm thấy Cố Tầm đã bị anh ấy chọc tức đến xù lông rồi, lại nhanh chóng nói, “Nhưng mà! Em ấy ở cùng bạn cùng phòng vào ngày đầu năm mới, cậu biết điều này nói lên điều gì không?”
 
Cố Tầm lạnh lùng nói: “Chứng tỏ tình bạn trên mạng của người ta sẽ không xuất hiện tình trạng đánh nhau với anh em hiện tại.”
 
Lạc Đà bĩu môi “Xùy” một tiếng, “Tại sao cậu lại thù ghét như vậy?”
 
Anh ấy gõ xương ngón tay xuống bàn, “Chứng tỏ tạm thời em ấy với người trong lòng của em ấy không có hy vọng gì cả đó!”
 
Ca sĩ chính của nhà hàng bước lên sân khấu, ánh đèn dần dần mờ đi.
 
Trong bóng tối chiếu lên bức tường nền, Cố Tầm nhếch khóe miệng khó mà nhận ra. 
 
“Anh có ăn không? Không ăn thì thanh toán rời khỏi đây.”
 
“Vội cái gì, anh hiếm khi được nghỉ phép.” Lạc Đà quan sát ca sĩ trên bục một cái, híp mắt ngâm nga vài câu lại hỏi, “Chốc nữa ăn xong chúng ta có hoạt động giải trí gì không?”
 

Cố Tầm nói một cái sắp xếp rõ ràng: “Em trở về trường học, anh trở về khách sạn.”
 
“Không phải chứ?” Lạc Đà bất mãn mà cau mày, “Cái bắn pháo hoa của công viên gì đó ở Giang Thành chẳng phải rất nổi tiếng hả?”
 
Anh ấy nghĩ đến hàng nghìn người tập trung lại một nơi, vừa đếm ngược năm mới đến, vừa ngắm pháo hoa, lộ ra ánh mắt khao khát, “Chẳng lẽ cậu không chuẩn bị dẫn anh đi xem sao?”
 
Cố Tầm ngước mắt nhìn anh ấy, mặt không biểu cảm.
 
“Quách Lạc, có phải anh cảm thấy anh rất lãng mạn không?”
 
-
 
Lý do tại sao Ấn Tuyết chọn nhà hàng đông nghịt này, bởi vì nó cách Công viên Hồ Tâm rất gần.
 
Hai người xếp hàng mất hơn một tiếng, ăn cơm chỉ mất chưa đến 40 phút.
 
Nhưng bọn cô đi ra trung tâm thương mại, thấy dòng xe ùn tắc trên cầu vượt cách đó không xa, cô đột nhiên cảm thấy đáng để chờ đợi hơn một tiếng.
 
Hai người đi bộ chưa đến 20 phút đã đến Công viên Hồ Tâm, các hàng rong lớn nhỏ ở cổng công viên treo đèn kết hoa, bán băng đô sáng bóng và các loại gậy tiên nữ. Ấn Tuyết kéo Nhạc Thiên Linh chen chúc vào đám đông, mất hơn nửa tiếng lựa mấy đồ phụ kiện, ăn mặc sặc sỡ cho bản thân.
 
Trong công viên đèn đuốc sáng trưng, sặc sỡ nhiều màu, khiến đêm đông trầm lặng trở nên muôn màu muôn vẻ.
 
Ngoại trừ pháo hoa lúc 0 giờ, biểu diễn cosplay ca hát và nhảy múa ở Công viên Hồ Tâm không khác gì những công viên khác.
 
Ấn Tuyết tìm một nơi có ánh sáng tốt, cầm điện thoại selfie trước rồi lại kéo Nhạc Thiên Linh chụp mấy chục tấm ảnh với các tư thế, góc độ khác nhau.
 
Sau đó, cả đoạn đường Nhạc Thiên Linh đi loanh quanh, Ấn Tuyết cúi đầu sửa ảnh.
 
Được một lúc, cuối cùng cô ấy cũng lựa ra được hai tấm hài lòng nhất, chuẩn bị đăng vòng bạn bè.
 
Trước khi đăng, cô ấy đưa điện thoại cho Nhạc Thiên Linh xem một cái: “Mình đăng hai bức ảnh á.”
 
Nhạc Thiên Linh liếc qua một cái, “Tùy cậu.”
 
Ấn Tuyết gật gật đầu lại hỏi: “Trong album ảnh còn rất nhiều tấm đó, cậu có chọn mấy tấm không?”
 
“Cậu chọn đại mấy tấm giúp mình đi, có chỉnh ảnh hay không chỉnh ảnh cũng không sao cả.”
 
Dù sao cô lấy mấy bức ảnh này chỉ vì lưu lại trong điện thoại làm kỷ niệm thôi, không nghĩ là sẽ đăng trên vòng bạn bè.
 
Mấy năm nay, bởi vì việc học, hoạt động ở trường cùng các mối liên hệ trong công việc sau khi thực tập, Nhạc Thiên Linh đã thêm không ít người không được tính là bạn bè trên Wechat.
 
Mỗi lần cô đăng 1 bức ảnh thì sẽ có mấy người con trai ngay cả mặt với tên cô cũng không thấy hợp đi nhắn tin riêng với cô.
 
Nói chuyện khó xử còn đỡ, nói lấy lệ vài ba câu còn có thể viện cớ chấm dứt cuộc trò chuyện.
 
Gặp phải cái loại mặt dày thì hầu như ngoài cách chặn liên lạc thì không còn cách nào khác.
 
Bạn tốt trên Wechat thì càng ngày càng tăng, thật phiền phức khi phải phân nhóm riêng, lâu ngày Nhạc Thiên Linh không có tâm trí nào mà đăng trên vòng bạn bè nữa.
 
Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ngày lễ mới có vài câu chúc mừng.
 
-
 
Sau khi Ấn Tuyết đăng lên dòng bạn bè thì bỏ điện thoại vào trong túi, kéo Nhạc Thiên Linh đi đến Hồ Tâm.
 
“Hình như năm nay còn có hội đèn lồng, đi xem thử đi.”
 
Lúc hai người tiến vào công viên đã gần 11 giờ rồi, lại đi loanh quanh thêm một lúc, pháo hoa năm mới đã sẵn sàng.
 
Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết không dồn hết tâm trí vào việc tìm đường, xuôi theo đám đông vô tình đã đứng vào chỗ xem pháo hoa.
 
Thân hình hai người bọn cô nhỏ nhắn xinh xắn, đứng trong một đám người khiến tầm nhìn bị che mất một nửa.
 
Hai người chen chúc trong đám người một hồi cuối cùng cũng tìm được một cái bậc thềm.
 
Vừa đứng lên trên, tầm nhìn đúng là rộng rãi hơn nhiều.

 
Ấn Tuyết kiễng chân nhìn ngó xung quanh không có mục đích, đột nhiên thấy được gì đó thì mạnh mẽ kéo tay Nhạc Thiên Linh.
 
“Nhìn kìa! Đó có phải Cố Tầm không? !”
 
Cái tên “Cố Tầm” này giống như một nút bấm thần kỳ, chỉ cần Nhạc Thiên Linh vừa nghe được thì tất cả sự chú ý đều tập trung vào đó.
 
Cô lập tức quay đầu, xuôi theo phương hướng mà Ấn Tuyết đang chỉ nhìn qua.
 
Màn đêm dày đặc và ánh đèn chói lọi.
 
Cố Tầm mặc áo khoác màu đen, đứng trong biển người mênh mông, cách nhau khoảng 20 mét, mặc dù mặt anh bị ánh sáng nhấp nháy chiếu vào nhìn mờ nhạt không rõ nhưng anh cao hơn hẳn những người xung quanh một cái đầu, đường nét khuôn mặt gọn gàng sắc nét là điểm nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể dễ dàng bắt gặp.
 
Khoảnh khắc đó, cảm xúc bình thường của Nhạc Thiên Linh như bị bốc cháy, có những ánh sáng đầy màu sắc trong mắt.
 
Cuối cùng cô cũng có cảm giác hưng phấn, không phải do ngày lễ đem lại cho cô, là Cố Tầm đem lại cho cô.
 
Chẳng qua tại sao anh ở đây nhỉ?
 
Nhạc Thiên Linh có một chút suy nghĩ, đột nhiên có một chút căng thẳng, không biết có phải anh đi cùng cô gái nào đến đây không.
 
Bằng không một người con trai như anh, sao có thể nhàn nhã đến đây xem pháo hoa năm mới.
 
“Chẳng lẽ là hẹn con gái ư?”
 
Rõ ràng Ấn Tuyết có chung cách nhìn với Nhạc Thiên Linh.
 
Vì vậy Nhạc Thiên Linh nhón chân lên và tìm kiếm chính xác một vòng, chắc chắn những cô gái bên cạnh Cố Tầm đều không phải bạn đồng hành của anh, đồng thời sau khi nhìn thấy người đàn ông mập mập hồi chiều gặp gỡ Nhạc Thiên Linh mới yên tâm. 
 
Cùng với thời gian sắp đến 0 giờ, nhóm người trên đài quan sát càng ngày càng đông đúc, bắt đầu di chuyển từ từ tiến đến vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
 
“Nếu không bọn mình chen qua đó?”
 
Nhạc Thiên Linh kéo lấy Ấn Tuyết, nóng lòng muốn thử xem sao. 
 
Ấn Tuyết nhìn con đường chật chội, vỗ tay vài cái: “Đi đi, Nhạc Thiên Linh cậu chen lên phía trước cho mình, nếu cậu chen được qua đó thì hôm nay mình, Ấn Tuyết, cho dù có liều mình mạo hiểm bị nhốt vào đồn cảnh sát cũng phải trói được Cố Tầm lên giường của cậu.”
 
“…”
 
Lời thô đạo lý lại không thô.
 
Nhạc Thiên Linh bỏ đi sự kích động, yên phận đứng ở bậc thềm.
 
Có điều lúc này tâm trạng của cô đã không trở về như lúc trước, cách nhau biển người, chỉ cần nhìn Cố Tầm một cái từ xa, niềm vui không cần sự cộng hưởng đó lan tràn trong tim cô.
 
Đúng lúc này, những chiếc loa hình đá nhân tạo ở khắp nơi trong công viên phát nhạc.
 
Nhạc nền vui vẻ đưa bầu không khí của ngày lễ lên cao trào, vốn là đám đông ồn ào dần bắt đầu sôi nổi.
 
Trong tiếng ngàn người đếm ngược, Nhạc Thiên Linh liếc nhìn Cố Tầm từ xa.
 
Tầm nhìn vẫn chưa kịp lấy lại thì “Bùm” một tiếng.
 
Pháo hoa đầu tiên của năm mới được bắn lên bầu trời với tiếng ồn lớn này nở thành một bầu trời sao rộng lớn trong màn đêm rực rỡ.
 
Vào lúc này tiếng hoan hô của mọi người lên đến đỉnh điểm, bầu không khí vẫn chưa thấy có chút hạ nhiệt, pháo hoa lại bắn lên nối tiếp trên bầu trời, đan xen thành một khoảng ánh sáng rực rỡ nhiều màu.
 
Mọi người gần như đều cầm điện thoại ghi lại khoảnh khắc này, nhưng Nhạc Thiên Linh thấy Cố Tầm chỉ ôm tay đứng đó, quay đầu cười với bạn đồng hành bên cạnh rồi ngẩng đầu tiếp tục ngắm pháo hoa, đường nét của sườn mặt càng rõ ràng hơn trong quầng sáng chiếu rọi đan xen vào nhau.
 
Nhạc Thiên Linh lập tức cầm điện thoại, mở máy ảnh ra ngắm chuẩn bầu trời.
 
Khoảnh khắc pháo hoa dừng lại đúng lúc rực rỡ nhất, cô nhấn nút chụp ảnh.
 
Phần trên của bức ảnh là ánh sáng rực rỡ.
 
Phần dưới bức ảnh là đám đông đông đúc.
 
Sau khi chụp ảnh xong, Nhạc Thiên Linh mở vòng bạn bè ra, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đăng lời chúc năm mới trong một phút này.
 
Cô cười mỉm, đăng bức ảnh này lên cùng bốn chữ.
 
“Chúc mừng năm mới.”
 
Dù sao không có ai phát hiện trong bức ảnh này, trong đám đông đông nghịt có bóng dáng mờ mờ của Cố Tầm.
 
Mà Cố Tầm sẽ không biết được cô lặng lẽ nói với anh lời chúc đơn giản.
 
  -
 
“Biển lớn á, toàn là nước. Năm mới á, trên chân toàn là chân.”
 
Trình diễn pháo hoa tiến hành được một nửa, Lạc Đà đã bị dẫm không dưới 10 lần, anh ấy cuối cùng cũng biết hai người đàn ông đến xem pháo hoa đêm giao thừa là một quyết định sai lầm.

 
May mà vị trí của bọn họ không ở trước lắm, muốn rút lui là một việc rất dễ dàng, chưa được mấy phút đã rời khỏi đám đông. 
 
“Anh vẫn về khách sạn chơi game thôi.”
 
Cố Tầm chế nhạo một tiếng, hỏi anh ấy: “Lãng mạn không?”
 
“Thích, lần sau vẫn muốn đi.”
 
Lạc Đà không biết xấu hổ mà chặc lưỡi, xoa đầu nhìn ngó xung quanh, tìm một cái nhà vệ sinh, “Anh sẽ về ngay.”
 
Cố Tầm không đi mà đứng ở chỗ cũ đợi anh ấy. Lúc này hầu hết mọi người đều đang xem pháo hoa, trên đường trái lại không có ai.
 
Cố Tầm dựa vào lan can của khu trò chơi, lôi điện thoại ra.
 
Pháo hoa trên đầu vẫn đang nở rộ, tiếng ồn lớn lấn át trái lại nơi này lại vô cùng yên tĩnh.
 
Trong điện thoại nhận được khá nhiều lời chúc năm mới, Cố Tầm trả lời vài lời chúc của người thân gửi đến, nhanh chóng mất kiên nhẫn, những lời chúc đằng sau không thèm cả nhìn.
 
Anh cuộn danh sách tin nhắn xuống rất lâu, cuối cùng tìm thấy Nhạc Thiên Linh.
 
Đối thoại của hai người vẫn dừng lại ngày hôm qua.
 
Cố Tầm mở khung soạn tin nhắn, gõ bốn chữ.
 
Nhưng khi tin nhắn được gửi đi trước một giây, anh nhìn vào avatar của cô, dừng lại một lúc sau đó nhấn vào vòng bạn bè của cô.
 
Mười phút trước cô cập nhật một bức ảnh kèm nội dung là 4 chữ đơn giản.
 
Cố Tầm quét qua, vốn định đóng lại, trên trời lại vang lên một loạt tiếng pháo hoa.
 
Anh đột nhiên nhăn mày rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh một cái, đột nhiên mắt anh đờ ra.
 
Bầu trời này, pháo hoa rực rỡ này, góc chụp này.
 
Mọi thứ đều chứng tỏ cô cũng ở nơi này.
 
Cùng với pháo hoa đang nở rộ từng đợt trên bầu trời, cảm xúc của Cố Tầm vào lúc này giống như không khí đang mở rộng nhanh chóng.
 
Anh tập trung một lúc, đột nhiên cất điện thoại, quay đầu đi về phía đài quan sát.
 
Nhưng mà vừa rời đi một lúc thôi, người ở đài quan sát đông hơn vừa nãy nhiều, hàng nghìn người chen lấn nhau, đông đúc, người bên trong không đi ra ngoài được, người bên ngoài không chen vào trong được.
 
Cố Tầm bị vây trong đám đông này, tiến lùi đều không được, dứt khoát cầm điện thoại gọi cuộc gọi thoại cho cô.
 
Mấy giây đợi bắt máy, trình diễn pháo hoa đã kết thúc, đúng lúc lấy đà cho chủ đề tiếp theo.
 
Không có tiếng ồn của pháo hoa, xung quanh yên lặng hơn nhiều, trong lòng Cố Tầm lại có cảm xúc khô khan không biết vì sao khiến tim anh ngứa ngáy.
 
Anh đột nhiên cảm thấy mình có hơi bị khùng.
 
Người ta đã không muốn đi ra gặp mặt anh, anh còn đang tìm kiếm điều gì đây?
 
-
 
Nếu không phải là Ấn Tuyết nhắc nhở, Nhạc Thiên Linh hoàn hoàn không chú ý đến điện thoại của mình đang rung.
 
Cô cho rằng trưởng nhóm mỹ thuật vẫn đang tăng ca có việc gì tìm cô, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, sửng sốt khi nhìn thấy tên người gọi đến. 
 
Sao lúc này cậu ấy gọi điện tới nhỉ?
 
Nhạc Thiên Linh sững người một lúc mới bắt điện thoại.
 
“Alo, sao vậy?”
 
Mà bên kia điện thoại lại không có người nói chuyện.
 
Bởi vì cách chỗ bắn pháo hoa rất gần, tiếng nổ vô cùng lớn, tiếng mọi người xung quanh cũng vô cùng ồn ào.
 
Nhạc Thiên Linh cho rằng đối phương không nghe rõ giọng của cô thì lại nói to hơn: “Có việc gì vậy? Mình ở bên ngoài rất ồn, không có chuyện gì thì mình cúp máy nha.”
 
Đối phương vẫn không nói gì.
 
Pháo hoa đang tiến hành đến khoảnh khắc quan trọng nhất, tiếng nói của mọi người bên tai như cơn sóng lấn át hết lớp này qua lớp khác.
 
Điện thoại vừa cách tai một milimet thôi, trong loa cuối cùng cũng có giọng nói truyền đến.
 
Hoàn cảnh của bên anh hình như cũng rất ồn ào nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn nghe rõ lời anh nói.
 
“Không có việc gì, chúc mừng năm mới.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận