Chương 18: Bạn gái tôi
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Người ở ghế lái không nghe thấy gì cả, nghiêm túc lái xe, cả đường chạy ổn định đến điểm đích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể là bị năm câu hỏi chí mạng trong điện thoại làm kinh hãi, sự im lặng vi diệu đó duy trì được một lúc, Đường Tín mới cười trừ vài tiếng.
“Bạn trai em cũng khá thú vị đó.”
Anh ấy vừa cất lời, hai người ngồi hàng trước đều kinh ngạc quay đầu lại, không hề che giấu sự hóng hớt của mình.
“Thiên Linh, cậu có bạn trai rồi hả?”
Nhạc Thiên Linh muốn vỗ trán, tay giơ đến không trung rồi thì cứng đờ lại, sửa thành động tác vẫy tay.
“Cậu chú ý nhìn đường đi.”
Bây giờ tất cả mọi người trong xe đều đợi câu trả lời của Nhạc Thiên Linh, cô hoàn toàn không trốn nổi, chỉ đành lộ ra một nụ cười gượng gạo.
“Tí nữa mấy người không uống rượu chứ hả? Mình vẫn chưa có bằng lái đâu đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sự né tránh không trả lời của cô hoàn toàn không thể xua tan đi được ham muốn truy hỏi của những người này.
“Bạn học đại học hả?”
“Người ở đâu vậy? Điều kiện thế nào?
“Có ảnh không cho bọn mình xem cái nào?”
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ thấy mười mấy phút hành trình đi xe nó khó khăn đến vậy.
“Là bạn học.”
“Người Giang Thành, điều kiện bình thường.”
“Lớn lên không ra làm sao cả, không đưa nổi ảnh.”
Cô vừa đánh lừa vấn đề của bạn bè, vừa cầm điện thoại ra, nhấn vào khung trò chuyện của Lâm Tầm, nghiến răng nghiến lợi chọt vài từ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu đợi đấy cho mình.
-
Ăn khuya được một nửa, chủ đề của cả bàn vẫn luôn quanh quẩn trên người “bạn trai” của Nhạc Thiên Linh.
Mọi người đều tỏ ý kinh ngạc với việc Nhạc Thiên Linh tìm một người bạn trai xấu trai điều kiện bình thường, thời đại này hoa nhài sao lại thích cắm bãi phân trâu vậy.
Chỉ có Đường Tín uống chút rượu rồi hỏi: “Vậy cậu ấy có đối xử tốt với em không?”
Nhạc Thiên Linh tê liệt với những câu hỏi dò của mọi người, tràn đầy sự căm giận với Lâm Tầm, cười nhạo một cái, buột miệng nói ra: “Rất tốt đó.”
“…”
Bốn người trên bàn đều có một cái ánh mắt “Cậu có vẻ như không vui vẻ với mối tình này” rồi nhìn vào cô.
Đường Tín cúi đầu cười cười, nói: “Đối xử tốt với em thì được.”
Một cô gái khác không bằng lòng lập tức tiếp lời: “Đối xử tốt với cậu thì có ích gì hả, tìm bạn trai vẫn phải tìm một người có điều kiện tốt, nếu không cũng phải đẹp trai, đối xử tốt với cậu là tình yêu rẻ mạt nhất, bằng không thì tìm một bảo mẫu chẳng phải bớt lo hơn sao?”
Nhạc Thiên Linh: “Cậu nói đúng, trở về thì chia tay.”
“…”
Yêu đương thời đại học mà, vốn dĩ không đáng tin cậy lắm, chủ đề này đã kết thúc với sự bất hợp tác của Nhạc Thiên Linh, mọi người đều nói đến đời sống tình cảm của mình.
Hơn 30 phút sau, một nhóm người cuối cùng cũng về nhà.
Vừa về đến nhà, Nhạc Thiên Linh vội vàng chia tay, cũng chẳng chào hỏi bố mẹ một tiếng, trực tiếp xông vào phòng đóng cửa lại, gọi một cuộc gọi thoại cho Lâm Tầm.
Một cuộc không bắt máy cô lại gọi cuộc thứ hai.
Gọi liên tiếp bốn cuộc vẫn chưa bắt máy Nhạc Thiên Linh gọi cuộc thứ năm.
Lúc chờ đợi nối được điện thoại, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vài tiếng.
Nhạc Thiên Linh vẫn chưa kịp nói “Mời vào”, mới quay đầu được một nửa cánh cửa đã mở ra vội vã, một giọng nói chói tai vang lên cùng lúc.
“Nghe nói con tìm một người bạn trai vừa xấu lại không có bản lĩnh gì hả? !”
Theo sau đó, ba cô cũng chạy chậm qua chỗ cô: “Nghe nói còn rất nghèo? ! Cũng không đối xử tốt với con? !”
“…”
Nhạc Thiên Linh kiên quyết quay đầu lại, không ngoài dự đoán của cô, thấy ông Nhạc Văn Bân và bà Cúc Vân Trân với hai khuôn mặt đầy nôn nóng.
Cô không cần phải hỏi, chắc chắn một người nào đó tối nay cùng nhau ăn khuya về nhà nói cho ba mẹ, ngoảnh đi ngoảnh lại một chú một dì nào đó nói với ba mẹ Nhạc Thiên Linh.
Chẳng qua thông tin này đã qua mấy lượt chế biến rồi, truyền vào trong tai của ba mẹ cô không biết đã trở thành cái kiểu gì rồi.
Lúc bạn bè tán phét cô còn có thể chém gió mà không đổi sắc mặt, đến lượt ba mẹ chất vấn, quả thật Nhạc Thiên Linh không biết đánh lừa thế nào.
Thấy cô câm nín, Cúc Vân Trân coi như cô đã ngầm thừa nhận, vô cùng đau đớn mà véo Nhạc Văn Bân vài cái, “Ông nhìn xem ông nhìn xem, lúc đầu tôi bảo nghỉ đông nghỉ hè cho con tham gia mấy cái trại hè gì đó, nâng cao kiến thức, tránh việc sau này bị con trai lừa gạt dễ như trở bàn tay, lúc đầu ông chê phiền phức không hài lòng, ông xem bây giờ tốt lắm chắc? !”
Nhạc Văn Bân chẳng muốn gánh cái họa này, lập tức phản bác lại nói: “Đó là tôi chê phiền phức sao? Là con gái rượu của chúng ta không muốn đi, muốn ở nhà chơi trò chơi, nói không chừng còn phải trách bà, bà nằng nặc chiều con bé cho nó mua laptop gaming đắt như vậy, nếu không nó có thể ở nhà suốt ngày cái gì cũng không hiểu không hả?”
Cúc Vân Trân: “Con bé thích chơi game có gì sai? Một cái máy tính thì có thể đắt được đến bao nhiêu? Chẳng lẽ còn để nó cả ngày chạy ra ngoài quán điện tử? Với lại cũng chẳng phải cái gì tôi cũng mua cho con bé, lần trước con bé về nói muốn cái bàn phím cơ gì gì đó tôi có đồng ý đâu, trái lại ông nói xem có phải ông lén lút mua cho con bé không?”
“Bà đừng có mà đổ oan cho tôi nhé, tôi nào có mua!” Về mặt cãi nhau Nhạc Văn Bân trước nay đâu phải đối thủ của vợ, không có lô-gic gì cả, nghĩ ra cái gì thì nói cái ý, “Thích chơi game không sai, mắt nhìn đàn ông không ổn mới sai!”
Cúc Vân Trân cười lạnh khoanh tay: “Vậy cũng hết cách, con gái theo tôi, mắt nhìn đàn ông không ổn!”
Nhạc Văn Bân: “Nói con gái thì nói nó đi, bà lôi tôi vào làm gì?”
Vốn dĩ Nhạc Thiên Linh đang suy nghĩ xem đối phó với ba mẹ thế nào, không ngờ bản thân bọn họ đi cãi nhau trước.
Quả thật cô không nghe nổi nữa, nhanh chóng cắt ngang lời bọn họ.
“Ba mẹ, hay là hai người cãi nhau cho xong đi rồi hẵng nghe con giải thích?”
Cúc Vân Trân liếc trong phòng một cái, thấy Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại gọi cuộc gọi thoại, thu lại vẻ mặt nói: “Con có việc hả? Vậy mẹ với ba con ra ngoài trước, tí nữa con ra ngoài nói chuyện với ba mẹ.”
Cửa phòng đóng lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ánh mắt của Nhạc Thiên Linh trở lại màn hình điện thoại, phát hiện điện thoại đã được kết nối 56 giây rồi.
“…”
Đầu lông mày Nhạc Thiên Linh bỗng nhiên nhảy nhảy, nói không có giọng điệu gì: “Cậu bắt đầu nghe từ khi nào vậy?”
“Chắc là…”
Giọng nói của Lâm Tầm vang lên một cách bình tĩnh, “Từ lúc ba mẹ cậu nói mình vừa xấu vừa nghèo còn đối xử không tốt với cậu.”
Được.
Nhạc Thiên Linh tính chặt đứt sai lầm một lần cho xong.
“Cậu đã nghe thấy hết rồi vậy mình cũng nói thẳng luôn. Ba mẹ mình không đồng ý, chúng ta chia tay đi.”
“Hay là cậu xem xét thêm nhé?”
Lâm Tầm ăn nói nghiêm túc, “Thực ra mình không nghèo.”
Cậu ấy dừng một lúc, giọng nói trầm hơi cười, “Cũng khá đẹp trai.”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe, nói ra lời như vậy có một cảm giác mê mẩn không thể giải thích được.
Trong tâm trí Nhạc Thiên Linh không kiểm soát được mà bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu ấy, và cũng vì một bàn tay từng lộ ra, hình tượng của cậu ấy lại có thêm những đường nét chính.
Đợi đã――
Nhạc Thiên Linh vỗ vỗ trán.
Nghĩ cái gì thế.
“Bây giờ cậu mở Zhihu(*) ra, thử tìm ‘Đàn ông lớn lên đẹp trai là trải nghiệm gì’, xem xem mấy người đàn ông mà thấy mình đẹp trai rốt cuộc trông như nào.”
(*) Zhihu: là một trang web hỏi đáp của Trung Quốc, nơi các câu hỏi được tạo, trả lời, chỉnh sửa và tổ chức bởi cộng đồng người dùng. Trang web của nó, zhihu.com, được ra mắt vào ngày 26 tháng 1 năm 2011
“…”
Nhạc Thiên Linh tiếp tục nói không chút biểu cảm: “Cậu không cần níu giữ nữa, bây giờ trước mắt cậu có hai lựa chọn, hoặc là chia tay, hoặc là ăn đấm.”
“Có lựa chọn thứ ba không?”
“Có đó, ăn đấm trước rồi chia tay.”
“Một mực phải chia tay?” Giọng điệu của Lâm Tầm bình tĩnh trước sau như một, còn mang theo một chút âm đuôi lười biếng, “Hay là cậu nói thử xem mình làm sai chỗ nào, lần sau mình sửa.”
Nhạc Thiên Linh chỉ muốn chế nhạo: “Không cần thiết, kiếp sau nhớ sửa là được.”
Đang nói chuyện, cửa phòng Nhạc Thiên Linh đột nhiên bị đẩy ra.
Cô khó chịu cau mày. Quay đầu nói: “Mẹ, không thể gõ cửa sao?”
“Mẹ quên mất, lần sau chắc chắn.”
Cúc Vân Trân xin lỗi không có tí chân thành nào cả, ánh mắt lại không quên liếc vào màn hình điện thoại của Nhạc Thiên Linh.
Tự Nhạc Thiên Linh cho rằng việc làm người phải ngay thẳng thật thà, cũng không giấu diếm, hào phóng cho bà xem.
Chẳng qua khoảng cách này của Cúc Vân Trân cũng không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy mơ hồ đó là avatar của đàn ông, vì vậy bỏ đồ trong tay xuống, nói: “Thịt chiên giòn chú Đường làm, để đây cho con, tí nữa gọi điện thoại xong ra ngoài xem TV.”
“Ồ được, con biết rồi.”
Cúc Vân Trân vừa quay người, Nhạc Thiên Linh lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó lại hỏi, “Mẹ, ai đưa thịt chiên giòn này qua vậy?”
“Tất nhiên là Đường Tín, nếu không còn có thể là ai?” Cúc Vân Trân lại liếc điện thoại của cô một cái, “Hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì… Mẹ ra ngoài trước đi, tí nữa rồi con ra.”
Cúc Vân Trân ra khỏi phòng lần nữa, Nhạc Thiên Linh lại khôi phục khuôn mặt thờ ơ.
Cô vừa muốn nói chuyện, giọng nói của Lâm Tầm đã truyền đến trước: “Đường Tín là người con trai đó hả?”
Nhạc Thiên Linh không cần nghĩ ngợi gì đã “Ừ” một tiếng.
Lập tức cô nghe thấy tiếng cười nhạo của Lâm Tầm, cuộc gọi lại rơi vào yên tĩnh.
Sau một lúc, Nhạc Thiên Linh gãi gãi đầu: “Chắc không phải đâu, anh ấy đã nói anh ấy đang theo đuổi một người bạn học rồi.”
Vừa nói câu này ra, bản thân Nhạc Thiên Linh không có tí sức lực nào, chứ đừng nói đến Lâm Tầm.
“Nếu mà cậu cảm thấy không thể, thế vì sao lúc nãy phải hỏi là ai đưa đến hả?”
“…”
Ý đồ nho nhỏ đã bị người qua Internet trực tiếp chọc thủng, Nhạc Thiên Linh khá là xấu hổ, câm lặng một lúc mới nhớ ra mục đích mình gọi điện thoại là để hỏi tội.
Cô nhanh chóng nâng cao giọng.
“Cậu im miệng đi! Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, tí nữa mình phải đi giải thích với ba mẹ mình chuyện cậu, cái người bạn trai này là như thế nào đây. Nói đi, cậu muốn chết kiểu gì?”
“Còn không dễ giải thích à?”
Trong giọng nói của Lâm Tầm không có tí áy náy nào cả. “Giải thích đúng sự thật, tất cả là hiểu nhầm.”
Nhạc Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói tất nhiên cô sẽ giải thích đúng sự thật thì nghe thấy cậu ấy nói: “Nói với họ bạn trai cậu không xấu tí nào, cũng không nghèo, đối xử với cậu cũng tốt.”
“…”
“Cút!”
Nhạc Thiên Linh trực tiếp cúp điện thoại, tự suy nghĩ công việc một hồi sau đó đẩy cửa ra.
Trong phòng khách, ba mẹ cô đang ngồi ở hai đầu ghế sofa, vừa nhìn thấy cô ra ngoài, hai người đều cười giơ tay vỗ vỗ vào chỗ giữa ghế sofa.
Có đôi lúc Nhạc Thiên Linh không hiểu tại sao ba mẹ cô luôn có thể cãi nhau trong vòng một hai câu sau đó lại nhanh chóng hòa giải.
Cô đi qua chậm rì rì, mông vẫn chưa chạm xuống sàn, Cúc Vân Trân đã vội vàng mở lời: “Linh Linh à, không phải ba mẹ phản đối con yêu đương, con cũng trưởng thành rồi, nhưng con nói xem sao con phải tìm một người con trai đã không có bản lĩnh lại còn xấu lại còn không đối xử tốt với con vậy?”
“Nếu không phải mẹ Đại Kim nói là tự miệng con nói ra, có đánh chết thì mẹ cũng không tin mắt nhìn của con lại kém như vậy.”
“Con nghĩ sao vậy hả? Chẳng lẽ cái thằng con trai đó, cái gì ý nhỉ… Trên mạng nói như nào ta, PUA(*)? Nói như vậy đúng không?”
(*) PUA: Nghệ sĩ tán gái hay Pick-up Artist, là những người bình thường, nhưng trải qua một quá trình... luyện tập tán tỉnh phụ nữ và đạt đến trình độ thượng thừa, thuộc về nghệ thuật bắt chuyện và làm quen, từ đó tạo mối quan hệ mới.
Vốn dĩ Nhạc Thiên Linh cúi gằm mặt xuống, âm thầm nghe mẹ nói chuyện, nghe câu hỏi như vậy cô vô thức trả lời: “Đúng vậy.”
“Cái gì? !” Nhạc Văn Bân suýt chút nữa nhảy cả lên, “Cái thằng nhóc thối đó thật sự PUA con hả? !”
“Không, không phải!”
Nhạc Thiên Linh lắc tay liên tục, “Nãy con chỉ đang trả lời vấn đề của mẹ thôi! Anh ta không có PUA con!”
Vừa nói xong, Nhạc Thiên Linh suýt chút muốn vả mình một bạt tai, “Không đúng, PUA cái gì mà PUA, con hoàn toàn không có bạn trai!”
Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại.
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân thay nhau quan sát Nhạc Thiên Linh, cuối cùng vẫn là mẹ nói chuyện trước.
“Linh Linh, có vấn đề chúng ta đi giải quyết, nếu như con nói rõ chuyện bạn trai ra, ba mẹ cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng nói dối thì không được đâu.”
Nhạc Thiên Linh bất lực nói không nên lời, khóc không ra nước mắt.
Thực ra cô không muốn kể việc của Đường Tín cho bố mẹ nghe một tí nào, sợ họ nói lại cho bố mẹ Đường Tín, nhưng chuyện đã đến nước này, không còn cách nào giấu diếm nữa.
Sau khi giải thích mọi việc với những từ ngữ chọn lọc rất cẩn thận, Nhạc Thiên Linh sợ ba mẹ không tin. Cô còn đưa cho họ xem nhật ký trò chuyện của cô với Lâm Tầm lúc này mới đập tan được sự hoài nghi của ba mẹ.
“Sự việc là như vậy đó. Con hoàn toàn không có bạn trai, chỉ là một màn kịch thôi.”
Nói xong, mặc dù lúc này Nhạc Thiên Linh hoài nghi Đường Tín vẫn thích cô, nhưng để tránh gây thêm phiền toái, cô chắp hai tay trước ngực cầu khẩn ba mẹ, “Tất cả là hiểu lầm, Đường Tín cũng là hiểu lầm, là con nghĩ nhiều, vốn dĩ người ta không thích con, hai người nhất thiết đừng nói chuyện này ra nha, không thì về sau con sao đối mặt với người ta được.”
Hai vợ chồng Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân rõ ràng không hiểu những năm này sao mấy người trẻ có nhiều những thứ phức tạp như vậy, gật đầu đờ đẫn, đảm bảo sẽ không nói ra.
“Được rồi, biết rồi, không tìm bạn trai kiểu đó thì tốt.”
Cúc vân Trân vỗ vỗ vai cô, “Có điều con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn trai rồi, đã 21 tuổi rồi còn gì.”
Nhạc Thiên Linh bĩu môi: “Không vội, Bạch Tố Trinh hơn 1700 tuổi mới gả đi kìa.”
“Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh nhanh chóng nhảy lên trốn khỏi hiện trường: “Con đi tắm rồi đi ngủ trước đây!”
-
Ngày đầu tiên nghỉ lễ đã xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, không mệt người lại khá là mệt lòng.
Có điều cô tắm rửa xong, nằm lên giường mới phát hiện cả tối nay mình không có tâm trí nào đi nghĩ đến chuyện bạn gái của Cố Tầm, trái lại không khó chịu đến vậy.
Nhưng mà bây giờ đã nghĩ ra rồi, trong lòng cô không tránh khỏi lại bắt đầu hốt hoảng.
Ý nghĩ của con người thật kỳ lạ, điều không thể chịu nổi là so sánh. Vốn dĩ cho rằng Cố Tầm đều thờ ơ với tất cả con gái, kết quả người ta lại dành cả một đợt nghỉ Tết để ở cùng bạn gái, so sánh thì sự khó chịu này còn tồi tệ hơn sự thờ ơ và lạnh nhạt của anh.
Nhạc Thiên Linh trở người mấy lần cũng không ngủ được, dứt khoát lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Thanh An của tối hôm nay trăng thanh gió mát, khung cảnh trong lành, thậm chí tiếng gió thổi “xào xạc” qua lá cũng dịu nhẹ lạ thường.
-
Giang Thành cách Thanh An không xa thì mây mù dày đặc, cơn mưa liên tục không ngớt kìm nén cả ngày cuối cùng cũng dừng lại, thêm một chút giá lạnh cho thành phố vốn đã lạnh lẽo.
Cả tòa nhà ký túc xá chỉ có vài ngọn đèn đang sáng, giống như những đốm sáng rải rác, làm cho đêm mưa càng thêm ảm đạm.
Tết mọi năm đều có sinh viên ở lại trường qua Tết, hoặc là đóng chốt dự án thí nghiệm, hoặc là chuẩn bị cho kỳ thi mang tính giai đoạn.
Thuần túy không muốn về nhà chắc chỉ có một mình Cố Tầm.
Trong kỳ nghỉ lễ trường học yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng gió cũng không có.
Cố Tầm tắm xong ngồi trước bàn, vừa chuẩn bị gõ mấy dòng code, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cầm điện thoại lên, chuyển cho mẹ anh 50.000 tệ.
Đặt điện thoại xuống chưa được mấy giây, chuông cuộc gọi đến đột ngột vang lên.
Cố Tầm xem tên người gọi, ánh đèn phản chiếu lên con mắt đột nhiên tối đi một ít.
Anh nghe điện.
“Mẹ, vẫn chưa ngủ?”
Giọng người phụ nữ đầu dây bên kia rất nghiêm túc, “Đột nhiên con chuyển tiền cho mẹ làm gì?”
“Tết rồi.” Cố Tầm bình tĩnh nói, “Một chút tấm lòng.”
“Tấm lòng? Con đang khoe khoang với mẹ bây giờ con kiếm nhiều tiền hả?” Giọng nói của người phụ nữ có chút chói tai, “Mẹ không thiếu chút tiền đó của con, mẹ chỉ thiếu một người con trai làm những việc nghiêm túc.”
Cố Tầm đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Anh chợp mắt, vứt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài lên, vừa nói chuyện vừa gõ gõ bàn phím.
“Vậy tùy mẹ định đoạt số tiền đó. Con viết luận văn tốt nghiệp một lúc, mẹ ngủ sớm đi.”
Điện thoại bị cúp sau 5 giây yên lặng.
Sau nửa tiếng, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, phát hiện khoản tiền đó vẫn chưa được nhận.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, mã code trước mắt biến thành chữ số vô nghĩa, vì vậy anh lại cầm điện thoại lên, ấn vào khung trò chuyện của Nhạc Thiên Linh.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Bạn gái, ngủ chưa?
Cô trả lời rất nhanh, xem ra vẫn chưa ngủ.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Ai là bạn gái của cậu.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Bọn mình đã là quan hệ này rồi, gọi một tiếng bạn gái chẳng phải khá là thân thiết hả?
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vậy cậu gọi mình là ba chẳng phải thân hơn hả?
Khóe miệng Cố Tầm đột nhiên cong lên, giơ tay khép laptop lại, đi về phía ban công.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Có chuyện mau nói, mình phải đi ngủ.
Cố Tầm nhìn ánh đèn nơi xa một cái, nghĩ nghĩ, bình tĩnh gõ chữ.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Giúp mình nghĩ một món quà tặng người khác đi.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: ?
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Ngày của ba vẫn còn mấy tháng nữa, không vội.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: ?
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: (#^.^#)
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Quà phải tự mình chọn mới có lòng thành.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Nếu mà mình biết rõ sở thích của con gái, còn đi hỏi cậu?
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Ồ, con gái à.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Tặng cho người con gái cậu thích hả?
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: .
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Không phải.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vậy có gì để chọn đâu, trực tiếp bắn tiền chẳng phải càng bớt phiền hả?
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Đừng phí lời nữa, nói mau.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vậy cậu cũng phải nói cho mình cô ấy có sở thích gì chứ!
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Thích trang điểm à?
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Bình thường, kiểu không thích trang điểm lắm.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vậy thích mấy đồ trang sức không?
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Chắc là không thích.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Cô gái này khá là thoát tục hề.
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Bình thường thôi.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vậy thích chơi game không?
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Khá là thích đó.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Ồ! Vậy mình biết rồi!
Cố Tầm cười cười, đang muốn hỏi cô biết cái gì rồi, lại thấy cô gửi một đường link tới.
-
Một tháng trước, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy một kiểu bàn phím cơ nhãn hiệu nổi tiếng, xúc cảm là mức độ nhất quán của thương hiệu đó, có điều đèn màu macaron của mẫu mới rất đẹp, kết hợp với keycap tinh xảo, tuy Nhạc Thiên Linh là kiểu người không có theo đuổi gì với vẻ ngoài của bàn phím cũng rung động.
Khuyết điểm duy nhất chính là có hơi đắt.
Nói cho cùng cô cũng không thiếu bàn phím cơ, đúng khoảng thời gian đó tiêu tiền hơi quá tay thì không nỡ mua. Trong lòng lại có chút nhớ nhung, vì vậy tìm cơ hội ám chỉ với mẹ một tí, đề nghị cũng bị gạt bỏ.
Kiểu bàn phím đó luôn nằm trong danh sách yêu thích của cô, cho đến vừa nãy, cô không ngủ được còn nhấn vào đó nhìn một cái, vẫn chưa quyết định được muốn mua hay không.
Vì vậy lúc Lâm Tầm hỏi cô, phản ứng đầu tiên của cô lại nhớ đến cái bàn phím này.
Sau khi sao chép đường link cho cậu ấy, Nhạc Thiên Linh không nhịn được mà thổi phồng thẩm mỹ của mình.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu tìm mình là tìm đúng người rồi đó, kiểu bàn phím này, không một cô gái nào chơi Esport không thích.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu cứ việc tặng, nếu mà đối phương không thích mình lấy đầu mình làm ghế ngồi đó.
[Nam thần]: Ok
[Quẩy nếp nhỏ]: Vậy mình ngủ đây.
[Nam thần]: Đợi chút.
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Nam thần]: Địa chỉ và số điện thoại của cậu?
[Quẩy nếp nhỏ]: Làm gì?
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu muốn đánh nhau ngoài đời hả?
[Nam thần]: …
[Nam thần]: Cậu không dám đưa?
Nhạc Thiên Linh ném một địa chỉ qua dễ như chơi.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu mang mấy người đến? Để mình chuẩn bị sẵn.
[Nam thần]: Mình đưa ba mẹ đến?
[Quẩy nếp nhỏ]: Bây giờ thịnh hành đưa ba mẹ đến đánh nhau hả?
[Nam thần]: Im miệng.
[Nam thần]: Nãy nhấn mở đường link xem rồi, món thứ hai nửa giá.
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Nam thần]: Vậy thì tiện thể cũng tặng một phần quà Tết cho bạn gái mình.