Chương 19: Dạo này số đào hoa của cậu thật tốt
Editor: Sữa đậu nành ít đường
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Thật hả? ? ? ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc như vậy của cô, Cố Tầm sao chép địa chỉ lại.
“Số 89, đường Hoa An, khu Đồng Cảnh, thành phố Thanh An.”
Hàng chữ này giống với bức ảnh giơ cốc trà sữa hồi đó, vô hình trung đã kéo gần khoảng cách của bọn họ một chút.
Lúc trước ở cùng một thành phố thì không tính gặp mặt anh, bây giờ ít ra còn bằng lòng cho anh địa chỉ rồi.
Nụ cười trên mặt Cố Tầm lan tỏa đến cả đáy mắt, miệng cười tươi. Anh rửa tay, đang chuẩn bị gõ chữ thì đối phương lại gửi một tin nhắn.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Món thứ hai giảm nửa giá thật này! ! !
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: .
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thiên Linh quả thật là lên TB xem xem có phải món thứ hai giảm nửa giá thật không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy ghi chú đỏ to đùng, cô vui sướng trong lòng, nhanh chóng quyết định, nếu mà mua chung hai cái cùng nhau được coi là giảm giá, vậy hai bên cùng có lợi rồi.
Nhưng một cái bàn phím gần 3000 tệ, cái thứ hai giảm nửa giá, quy ra một cái cũng phải mất hơn 2000 tệ đó, hình như cũng chẳng rẻ đi mấy.
Nhạc Thiên Linh cắn ngón tay, dần dần từ bỏ ý định.
Đổi là trước đây, cô tìm ba mẹ đưa tiền, bỏ hơn hai nghìn tệ mua một cái bàn phím không thèm chớp mắt luôn.
Nhưng từ sau khi thực tập, mỗi ngày cô đều cảm khái kiếm tiền thật khó, tốn không biết bao nhiêu tiền để nuôi sống bản thân mình, chẳng bao giờ biết rốt cuộc tiền lương đã tiêu vào đâu nữa.
Đồng thời cũng thấy trước kia mình ăn xài phung phí đến độ nào, nghĩ mà thấy nhồi máu cơ tim thay ba mẹ.
Do đó cô bắt đầu có ý giảm bớt những khoản chi tiêu không cần thiết, bây giờ bàn phím đang dùng vẫn là cái màu đen mua đợt khai giảng năm ba đại học, card đồ họa càng mạnh hơn vẫn chưa thay thế.
Chẳng qua cái bàn phím này…
Cô thật sự rất thích đó.
Nhạc Thiên Linh lại nhìn thẻ lương của mình, thất vọng vô cùng.
[Quẩy nếp nhỏ]: Ba xin nhận tấm lòng của con, quà thì không cần.
[Quẩy nếp nhỏ]: Giữ lại tiền tốt cho bản thân hơn.
[Quẩy nếp nhỏ]: Ba yêu con =3=
[Nam thần]: Im miệng, đi ngủ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Ok
[Nam thần]: Ngủ ngon.
-
Bắt đầu từ ngày 29, Nhạc Thiên Linh bị bố mẹ dẫn đi chúc Tết khắp nơi, nếu không thì là ở nhà tiếp khách, lúc nào cũng bị sai đi dọn dẹp vệ sinh, cảm thấy bận hơn cả lúc đi làm.
Như vậy cũng được, cô gần như không có thời giờ nào để ngồi một mình ngẩn người, buổi sáng bận rộn, buổi tối ra ngoài tụ tập ăn uống hát hò với bạn cấp ba, bên tai luôn là tiếng ồn ào náo nhiệt.
Chỉ cần không nghĩ đến cái việc bạn gái của Cố Tầm cô còn rất vui vẻ.
Nháy mắt đã đến trưa mùng 6.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán theo luật định đã qua, Nhạc Thiên Linh đi vé tàu cao tốc buổi chiều trở về Giang Thành, lúc này đang thu dọn hành lý.
Nhưng vừa nghĩ đến mình lại phải trở lại Giang Thành, bất kể là công ty hay trường học, mọi nơi đều có bóng dáng của Cố Tầm, tâm trạng bỗng nhiên tụt dốc không phanh.
Lúc trước cầu được đến gần một chút cũng không được, bây giờ lại trở thành ràng buộc của cô.
Nghĩ đến đây, động tác thu dọn hành lý của Nhạc Thiên Linh càng chậm hơn.
Bây giờ cô không muốn trở lại Giang Thành tí nào.
20 phút sau, Nhạc Thiên Linh đặt hành lý vào góc phòng thở dài một hơi, chuẩn bị ra phòng bếp cắt ít trái cây.
TV trong phòng khách phát lại Đêm hội mùa xuân làm nhạc nền, mà Cúc Vân Trân ngồi trên sô pha trò chuyện trên Wechat.
Nhạc Thiên Linh thò đầu ra hét: “Mẹ! Mẹ muốn ăn táo hay chuối? Muốn ép nước không?”
Câu này đúng lúc bị lọt vào trong tin nhắn thoại bà vừa gửi đi, bà quay đầu nhìn Nhạc Thiên Linh một cái: “Lấy hai quả quýt là đủ rồi.”
Nhạc Thiên Linh chốc lát đã cắt xong táo, rồi tiện tay bóc hai quả quýt ra.
Lúc ngang qua mặt Cúc Vân Trân, đúng lúc bà mở một tin nhắn thoại trên Wechat ra.
“Con gái tốt thật đó, thật thân thiết, không giống con trai mình, aiz…”
Mấy mẹ dùng Wechat thì không thích gõ chữ, tin nhắn thoại cũng chủ yếu là mở loa ngoài, Nhạc Thiên Linh về mấy ngày nay đã nghe được không ít tin đồn chuyện phiếm từ trong Wechat của Cúc Vân Trân.
Mà giọng nói của dì này có hơi lạ, Nhạc Thiên Linh bóc vỏ quýt đưa cho bà cũng tiện thể hỏi: “Ai vậy ạ?”
Cúc Vân Trân nhận lấy quýt, chậm rãi nói “Mẹ Cố Tầm”, sau đó lại ấn nút ghi thoại.
Cả người Nhạc Thiên Linh sợ hãi, táo trong miệng cũng quên nhai, dựng thẳng tai nghe mẹ cô nói.
“Thân thiết cái gì chứ, con trai con gái đều phiền phức như nhau.”
Cúc Vân Trân vừa ăn quýt do con gái phiền phức bóc vừa nói, “Con trai cậu xuất sắc như vậy mà, tuấn tú lịch sự, thành tích còn tốt, Linh Linh nhà mình học tập nếu bằng một nửa con nhà cậu thì lúc đầu cũng chẳng cần tiêu nhiều tiền đưa nó đi học mỹ thuật như vậy rồi.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô nhăn mày, lẩm bẩm không vừa lòng, “Cũng chẳng phải vì con học không giỏi mới đi học mỹ thuật, là con thích mỹ thuật, mẹ đừng nói bừa.”
Cúc Vân Trân nghiêng mắt một cái, không thèm để ý, ấn mở một cuộc gọi thoại khác.
“Đó là chị không biết thôi, thành tích tốt có tác dụng gì, từ nhỏ đã thích chơi game, đi làm rồi cũng không làm công ty nào nghiêm túc, nay cả Tết cũng không về nha.”
Tết Cố Tầm không về nhà? !
Thần kinh vốn đã yên lặng của Nhạc Thiên Linh lại bị tác động, cô lại gần mẹ cô theo bản năng, giống như nghe vậy thì sẽ nghe được nhiều thông tin hơn đó.
Lại không nghĩ tới, Cúc Vân Trân vừa mở miệng đã cắm một dao vào trái tim của con gái mình.
“Làm gì có công ty nào Tết đến không nghỉ chứ, có phải con trai cậu yêu đương rồi không?”
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Cũng không nghe nó nói gì, mình phải đi hỏi xem, nếu thật sự yêu đương rồi có đến mức cả nhà cũng không thèm về.”
Da đầu Nhạc Thiên Linh căng ra, trong đầu ù ù, vậy mà Cúc Vân Trân nghe xong câu này thì đặt điện thoại xuống đi vào nhà vệ sinh.
Mặc dù đã biết từ chính miệng Cố Tầm rằng anh có bạn gái nhưng lại nghe mẹ anh nói như vậy, Nhạc Thiên Linh giống như đang đọc hiểu, thử tìm hiểu cả vạn khả năng trong đó, khiến cô ngồi trên ghế sô pha không dám động đậy cả chân.
Điện thoại trên bàn rung một cái.
Cúc Vân Trân lề mề mãi không ra khỏi phòng vệ sinh, Nhạc Thiên Linh nhìn điện thoại của bà, đã mấy lần muốn vuốt màn hình để nghe thử mẹ Cố Tầm nói gì.
Mấy phút này bị tách thành từng giây từng giây, khó khăn như trải qua mấy thế kỷ.
Cho đến khi Cúc Vân Trân ra khỏi nhà vệ sinh, Nhạc Thiên Linh mong ngóng nhìn mẹ mình, đợi bà mở tin nhắn thoại ra.
Nhưng Cúc Vân Trân lại cầm điện thoại lên đi về phòng và nói: “Mẹ đi thay đồ, con dọn bàn đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đến trạm tàu điện ngầm.”
“Ồ, được ạ…”
Mẹ cô với mẹ Cố Tầm sau khi tốt nghiệp đại học thì cách nhau hai thành phố, số lần gặp mặt mấy năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, liên lạc cũng không nhiều, ngẫu nhiên trò chuyện hỏi thăm sức khỏe, chủ đề cũng không thể duy trì quá lâu.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh rất muốn kéo bà lại, nghe xong đối phương nói gì nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.
-
Ngồi trên tàu cao tốc trở lại Giang Thành, hô hấp của Nhạc Thiên Linh càng ngày càng nặng nề.
Sớm biết như vậy cô đã không đi cắt quả táo đó, thì sẽ không nghe thấy tin tức Cố Tầm vì ở cùng bạn gái đến Tết cũng không về nhà.
Cái này phải ngọt ngào thế nào mới có thể làm ra những sự việc như này ta.
Mất hơn nửa tháng để điều chỉnh tâm trạng lại bị hủy mất trong chốc lát.
Buổi tối trở lại trường, Nhạc Thiên Linh uể oải kéo vali mở cửa ký túc xá ra, Ấn Tuyết đang ở trong phơi quần áo.
“Sao cậu muộn như vậy mới đến?”
“Trên đường kẹt xe.”
Nhạc Thiên Linh đặt vali xuống, thấy bên bàn Ấn Tuyết đặt một thùng giấy, bên trong đựng các loại đồ đạc linh tinh, “Cậu đang làm gì thế này?”
“Chẳng phải sắp tốt nghiệp hả?”
Ấn Tuyết nói, “Mình thêm một nhóm đồ secondhand của trường, tính bán hết mấy đồ không tiện mang đi.”
Nhạc Thiên Linh “Ồ” một tiếng, rửa tay ngồi trước bàn tính nghỉ ngơi lướt Weibo một lúc.
Cũng không biết có phải điện thoại bị giám sát không, cô vừa cập nhật thì lại nhảy ra một blog quảng cáo mua hàng theo nhóm của một tiệm thiết bị ngoại vi.
Cô nhìn trúng cái bàn phím đó có trong hoạt động.
Nhạc Thiên Linh ấn vào để xem chi tiết, nếu lập nhóm mua hàng thì có thể rẻ hơn một nghìn tệ, chẳng qua còn thiếu bảy người mới thành một nhóm.
Thêm vào đó cô không ngờ được Tết năm nay cô lại có thể được nhận tiền mừng tuổi, vậy là những mong muốn mua sắm bị kìm nén bấy lâu nay lập tức hiện ra.
Cô lập tức gửi đường link vào nhóm game bốn người.
[Quẩy nếp nhỏ]: Có ai muốn mua bàn phím không? ! Nhanh ghép nhóm với mình này!
[Quẩy nếp nhỏ]: @Lạc Đà Vợ anh chơi game không? Có muốn tặng chị ấy một cái không?
[Nam thần]: ?
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
[Nam thần]: Chẳng phải mình tặng cậu một cái rồi hả?
[Quẩy nếp nhỏ]: ? ? ? ?
Nhạc Thiên Linh trợn trừng mắt, nhìn màn hình điện thoại mà không thể tin được.
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu mua cho mình thật hả? ? ?
[Nam thần]: Không thì sao nữa?
[Nam thần]: Nhiều ngày như vậy, cậu vẫn chưa nhận được?
[Nam thần]: Địa chỉ không đúng?
[Quẩy nếp nhỏ]: ? ? ?
Nhạc Thiên Linh cạn lời hồi lâu, muốn nói điều gì đó vài lần thì lại thấy có gì đó sai sai.
Lúc này Ấn Tuyết đi qua đi lại trong phòng, trong miệng còn hát ngâm nga.
“Yêu đương ing~ happy~ ing~ tâm trạng giống như ngồi trên một chiếc máy bay phản lực~”
Nhạc Thiên Linh nhìn điện thoại một lời khó nói hết.
Quả thật bây giờ cô giống như đang ngồi trên một chiếc máy bay phản lực.
“Ấn Tuyết, đừng hát nữa, hỏi cậu chuyện này.”
Ấn Tuyết chỉnh lại quần áo, không quay đầu, “Nói.”
Nhạc Thiên Linh liếm khóe miệng, do dự mở miệng: “Vẫn là câu chuyện của người bạn trên mạng đó, thì là nếu cậu ta đột nhiên tặng cậu một món quà rất đắt, cậu thấy anh ta có ý gì?”
“Hả?”
Ấn Tuyết quay mạnh đầu, “Đắt bao nhiêu?”
Nhạc Thiên Linh nói một cách đau đớn: “Gần ba nghìn tệ đó.”
“…”
Ấn Tuyết im lặng hồi lâu, không nói chuyện, nhưng ánh mắt đã hiện rõ tất cả.
Nhạc Thiên Linh thở dài: “Cậu cũng thấy… đúng không?”
“Cái này chắc là vậy đó.”
Thực ra cái lúc lần đầu tiên Nhạc Thiên Linh hỏi Ấn Tuyết vấn đề này, Ấn Tuyết thật sự cảm thấy chẳng có gì, dù sao chỉ là gọi điện thoại chúc mừng năm mới thôi.
Nhưng sau khi biết được vụ quà tặng này, cách nghĩ của cô đã bắt đầu thay đổi rồi.
Cái thời đại này, chơi game thời gian dài thật sự rất dễ nảy sinh tình cảm.
Bản thân Ấn Tuyết trước kia cũng có chơi game online, trong một bang hai mươi ba mươi người thì có thể có năm sáu đôi.
Vả lại, giọng Nhạc Thiên Linh quả thật rất hay, người khác dựa vào giọng nói liên tưởng cô là một người đẹp cũng là chuyện bình thường.
“Xùy.”
Ấn Tuyết lắc lắc đầu, “Dạo này số đào hoa của cậu thật tốt.”
-
Thấy đối phương sau khi gửi nhiều dấu hỏi chấm như vậy thì không có động tĩnh gì, Cố Tầm nhận ra được có chỗ nào đó sai sai.
Anh nghĩ một lúc, sao chép địa chỉ đối phương gửi dán lên Gaode Map(*).
(*) Gaode Map: Một phần mềm tra bản đồ của Trung Quốc
Sau một giây dấu đỏ nhỏ hiển thị vị trí xuất hiện trên bản đồ.
Cố Tầm phóng to, phóng to lại phóng to bản đồ ra.
Cho đến khi phía trên hiện rõ―― Đồn cảnh sát thành phố Thanh An.
Cố Tầm: “…?”
Cmmn…
Đang muốn gõ chữ nói gì đó, Nhạc Thiên Linh lại gửi hai tin nhắn riêng cho anh.
Cố Tầm mở ra vừa nhìn, trực tiếp tức đến buồn cười.
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay chuyển khoản 2888 tệ cho bạn]
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Cậu… biết mình có người mình thích rồi nhỉ?