Đừng rung động với tôi

Chương 43: Cá giấm Hồ Tây
Editor: Pepsi
 
Tiểu Mạch vẫn chưa hiểu, cậu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mờ mịt nhìn Nhạc Thiên Linh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Rốt cuộc là sao thế?”
 
Cô im lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên cười đáp: “Không có gì, chắc tôi nhớ nhầm rồi, cứ nghĩ cậu ấy đã về chứ. Không phải sáng mai cậu có chuyến bay sao? Nhanh đi ngủ đi.”
 
Tiểu Mạch nửa mơ nửa tỉnh gật đầu, nói tiếp: “À... điện thoại di động của cậu phải làm sao, hay bây giờ tôi gọi điện thoại bảo cậu ta trả lại cho cậu?”
 
“Không cần, không cần đâu.”
 
Nhạc Thiên Linh từ chối xong, cảm thấy giọng điệu của mình nghe có vẻ hơi kích động nên vội bổ sung: “Vậy sẽ làm phiền anh ấy lắm... Cậu đi ngủ sớm đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
 
Sáng mai Tiểu Mạch phải thức dậy sớm, vốn đã ngủ được một giấc bất chợt lại bị tiếng chuông cửa đánh thức nên người vẫn còn đờ ra như khúc gỗ, đầu óc không quá tỉnh táo. Cậu mơ mơ màng màng gật đầu.
 
Trở về nằm lại lên giường, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dường như mọi thứ vừa xảy ra với cậu khi nãy chỉ là một cơn mộng du.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh về đến nhà, đóng cửa lại. Cô đứng dựa vào cánh cửa hồi lâu rồi mới chậm rãi về phòng.
 
Cô hầu như đã quên mình vốn đang chuẩn bị đi tắm, trái lại đầu ngã xuống giường rồi ôm gối lăn hai vòng.
 
Sau đó, nhìn trần nhà, cô thở ra một hơi thật dài.
 
Thế nên cảm giác của cô không hề nhầm.
 
Làm trưởng nhóm phát triển thì sao mỗi ngày Cố Tầm có thể là người đầu tiên tan việc mà không bị các đồng nghiệp khác phàn nàn được chứ.
 
Hóa ra mỗi tối anh đều sẽ đưa cô về đến tận nhà, thấy cô đóng kín cửa rồi mới quay lại công ty.
 
Ngẫm nghĩ chốc lát, Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy khắp người tê dại và yếu đuối đến nỗi phải cắn một góc của gối nằm.
 
Bây giờ phải làm gì đây.
 
Cô cảm thấy tự mình không thể giải tỏa hết những cảm xúc này, mà vô cùng mong muốn được bày tỏ nỗi lòng.
 
Cô phải tìm Ấn Tuyết trò chuyện thôi nhưng điện thoại lại không có ở đây.
 
À đúng rồi, điện thoại di động.
 
Vì hiện nay điện thoại di động đều có chức năng báo thức nên sau khi vào đại học, Nhạc Thiên Linh không còn mua đồng hồ báo thức nữa.
 
Bây giờ điều quan trọng hơn Cố Tầm chính là sáng mai cô có thể thức dậy đúng giờ không đây.
 
Nhạc Thiên Linh ngồi trên giường buồn bực một lúc lâu, khi sắp rơi vào tuyệt vọng thì cô mới nhớ ra hình như mình còn một chiếc điện thoại cũ chưa vứt đi.
 
Cô lập tức đứng lên lục lọi thử, cuối cùng tìm thấy được chiếc điện thoại cũ trong góc hộp đựng đồ.
 
Lúc ấy thay chiếc khác vì cái này không đủ bộ nhớ, thế nên nếu bây giờ cô sạc pin xong thì có thể tận dụng làm chuông báo thức rồi, chỉ không thể đăng nhập lên mạng tám chuyện mà thôi.
 
Làm xong mọi thứ, Nhạc Thiên Linh đi tắm rửa sạch sẽ rồi lại nằm dài trên giường, nhủ thầm phải ngủ sớm một chút.
 
Nhưng vừa nhắm mắt thì gương mặt Cố Tầm bất chợt hiện lên trong đầu cô.
 
Từng chuyện một xảy ra trong khoảng thời gian này liên tục tua lại trước mắt cô đến mức cô không thể xua tan nó đi được.
 
Như quay ngược lại mấy tháng trước, khi nhắm mắt cô sẽ nhớ tới anh, đồng thời trong lòng còn trào dâng đủ mọi loại cảm xúc hệt như thế này.
 
Vui sướng, hồi hộp, khát khao...
 
Điều khiến cô cảm thấy tồi tệ đó là, ngoài việc cảm xúc bắt đầu trở về thì lúc này cô nhận thấy thêm một nỗi niềm mà trước đây cô chưa từng nảy sinh với Cố Tầm.
 
―― Đau lòng.
 
-
 

Sáng hôm sau, chuông báo thức của điện thoại cũ hoạt động bình thường.
 
Nhạc Thiên Linh không biết tối hôm qua mình ngủ lúc mấy giờ, mà khi tỉnh lại chỉ cảm thấy mí mắt nặng như đeo chì.
 
Cô soi gương chốc lát, không biết có phải vì gần đây quá mệt mỏi không mà cô cảm thấy mình trông hơi tiều tụy, trên trán còn mọc một nốt mụn nhỏ.
 
Rõ ràng Cố Tầm ngủ còn ít hơn cô nhưng sao không thấy bị nổi mụn, trái lại da anh còn đẹp hơn nhiều cô gái khác nữa.
 
Nhạc Thiên Linh lẩm bẩm, đôi mắt khẽ lướt nhìn đồ trang điểm trên bàn.
 
Sau đó, cô lấy phấn lót đã lâu mình chưa dùng ra, phủ một lớp mỏng lên mặt, định thoa thêm chút son môi màu bưởi để trông mình có tinh thần hơn.
 
Cô mới vừa vặn nắp son môi thì chợt có tiếng chuông cửa vang lên.
 
Ngón tay Nhạc Thiên Linh run lên, cô khựng lại chốc lát rồi mới vội vàng thoa son.
 
Cửa vừa được mở ra, quả nhiên Cố Tầm đã đứng bên ngoài.
 
Anh đút một tay vào túi quần, nghiêng đầu dựa vào tường, thấy cô mở cửa thì làm ra vẻ lười nhác trêu ghẹo: “Sao lâu vậy ta ơi.”
 
Vừa dứt lời, mắt anh đột nhiên dán chặt vào gương mặt của Nhạc Thiên Linh.
 
Nhận ra Cố Tầm cứ nhìn mình, Nhạc Thiên Linh mất tự nhiên quay mặt đi, sải bước ra ngoài, định bụng sẽ đi lướt qua anh.
 
Tuy vậy Cố Tầm vẫn dõi theo gương mặt cô, nhìn cô một cách chẳng kiêng dè.
 
“Hôm nay là ngày mấy?”
 
Trong giây phút cửa đóng lại, Nhạc Thiên Linh nghe Cố Tầm hỏi: “Sao lại trang điểm vậy?”
 
Chỉ dùng chút phấn lót và son môi mà cũng bị anh nhìn ra, chẳng lẽ nó đậm quá sao?
 
Nhạc Thiên Linh không khỏi đưa tay sờ lên mặt.
 
“Anh mà cũng nhìn ra, anh có còn là trai thẳng không thế?”
 
“Tôi có phải trai thẳng không…” Cố Tầm cười khẽ rồi nhìn thẳng vào cô, sau đó kéo dài âm cuối: “Không phải em biết tỏng rồi sao?”
 
Ý của anh rõ mồn một, không phải Nhạc Thiên Linh không cảm nhận được.
 
Thế nhưng vì che giấu khoảnh khắc hốt hoảng đó, Nhạc Thiên Linh đành cố gượng cười.
 
“Đương nhiên tôi biết rồi.”
 
Cô đi ngang qua Cố Tầm đến chỗ thang máy: “Dù gì anh và Tiểu Mạch cũng cùng giường chung gối nhiều ngày qua, chỉ số xứng đôi tận 90 điểm cơ mà.”
 
“...”
 
-
 
Lên xe, Nhạc Thiên Linh nhìn lướt qua ghế phó lái nhưng không thấy điện thoại của mình đâu, sau đó cô lại nghiêng đầu qua vị trí điều khiển trung tâm.
 
Trong đó ngoài hai chai nước suối ra thì không thấy vật dụng gì khác.
 
“Em tìm gì vậy?”
 
Cố Tầm đột nhiên hỏi.
 
Hóa ra anh không biết ư. Nhạc Thiên Linh bình tĩnh ho khan: “Không có gì.”
 
Sau khi ngồi xuống, cô lặng lẽ đưa tay sờ vào khe hở giữa cửa và chỗ ngồi, quả nhiên lần mò được điện thoại di động của cô.
 
Lặng lẽ lấy ra, Nhạc Thiên Linh nhấn màn hình thì phát hiện máy hết pin nên tự động tắt nguồn rồi.
 
Vì vậy cô bỏ di động vào trong túi xách, đồng thời thử nhìn sang Cố Tầm.
 
“À này... Tiểu Mạch đi rồi hả?”
 

“Ừ.”
 
Cố Tầm gật đầu: “Đi lúc sáu giờ sáng.”
 
“Sáu giờ?!” Nhạc Thiên Linh bỗng chốc mở to mắt: “Vậy không phải mới sáu giờ là anh đã dậy rồi sao?”
 
Có lẽ giọng nói của cô quá kinh ngạc khiến Cố Tầm phải nhướng mày, quay sang nhìn cô.
 
“Sáu giờ rất sớm à?”
 
Nhạc Thiên Linh hé môi nhưng cuối cùng không nói gì cả.
 
-
 
Trước khi khởi động xe, Cố Tầm khẽ nhìn vào điện thoại di động chợt thấy tin nhắn Tiểu Mạch đã gửi cho anh từ hai mươi phút trước.
 
[Tiểu Mạch]: A đúng rồi, buổi sáng đi gấp, quên nói cho cậu biết tối hôm qua Quẩy nhỏ đến tìm cậu, cậu ấy có nói đã để quên điện thoại di động trên xe cậu đấy.
 
“...”
 
Cố Tầm lập tức nhìn sang Nhạc Thiên Linh.
 
Không biết cô đang nghĩ gì, mà chỉ mải mê cúi đầu nhìn ngón tay ra chiều suy tư.
 
Sau khi do dự chốc lát, Cố Tầm lái xe ra khỏi bãi đậu và không nói gì.
 
Trên đường đến công ty, trong lòng Nhạc Thiên Linh cứ loanh quanh mãi một chuyện.
 
Chuyện bị theo dõi đã qua lâu rồi, vả lại trong cuộc sống của cô không còn xuất hiện điều gì khác thường nữa.
 
Hơn nữa cảnh sát từng lập hồ sơ còn gọi điện thoại đến thăm hỏi cô, đôi lúc khi ra ngoài, bảo vệ sẽ chào hỏi cô vài câu.
 
Tuy vậy Nhạc Thiên Linh vẫn sợ hãi đến nỗi luôn thấy không yên tâm vào ban đêm.
 
Mặt khác, cô lại nghĩ không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được, cứ đề phòng suốt như thế thì còn sống bình thường kiểu gì?
 
Hai suy nghĩ này giao chiến rất lâu trong lòng Nhạc Thiên Linh nhưng cuối cùng chẳng có kết quả gì cả.
 
Cho đến tối hôm qua, khi biết mỗi đêm Cố Tầm đưa cô về nhà rồi phải quay lại công ty thì cô vô thức thầm đưa ra một quyết định.
 
“Cố Tầm, tôi muốn nói với anh chuyện này.”
 
“Sao?”
 
“Tôi biết gần đây các anh đang chạy theo tiến độ nên rất vất vả, bây giờ tôi cảm thấy không có nguy hiểm gì nữa rồi nên sau này anh không cần phải thường xuyên...”
 
Lúc nói chuyện, ngón tay cô liên tục gõ nhẹ vào đầu gối: “Chờ tôi, tôi có thể tự về nhà.”
 
Cố Tầm không trả lời ngay.
 
Đến khi dừng đèn xanh đèn đỏ, anh mới từ từ nghiêng đầu nhìn sâu vào Nhạc Thiên Linh.
 
“Tôi ――”
 
“Em đừng suy nghĩ nhiều.”
 
Nhạc Thiên Linh thấy đôi mắt anh dần ảm đạm thì vội vàng nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh làm thế rất cực, mỗi ngày đã đủ thứ chuyện rồi.”
 
Cố Tầm chăm chú nhìn vào mắt Nhạc Thiên Linh, dường như đang đợi cô chốt lại một câu cuối cùng.
 
Chốc lát sau, thấy cô không định nói tiếp thì Cố Tầm mới từ từ thôi không nhìn nữa rồi quay thẳng về phía trước, đoạn anh khẽ mỉm cười.
 
“Ừ, biết rồi. Vậy tối về đến nhà em nhớ báo cho tôi biết nhé.”
 
“Ừm.”

 
“Còn nữa.”
 
“Hả?”
 
Nhạc Thiên Linh vốn đã thở phào nhẹ nhõm, nghe anh nói vậy chợt giật thót.
 
“Sao thế?”
 
Cố Tầm không nhìn cô, thay vào đó vẫn nhìn thẳng con đường trước mặt, nói như thể đang bảo hôm nay thời tiết thật đẹp: “Hôm nay màu son môi của em trông tươi lắm.”
 
-
 
Cuối cùng, bản thiết kế Sigrid đã đi đến giai đoạn kết thúc.
 
Ngay cả luận văn tốt nghiệp, Nhạc Thiên Linh cũng chưa từng đầu tư nhiều thời gian và tinh lực đến thế.
 
Tuy vậy, hiệu suất của các anh chị mỹ thuật ở bộ phận thứ chín rất nhanh, trước giai đoạn hậu kỳ thiết kế Sigrid, họ đã dành thêm thời gian để phác thảo bản vẽ rồi.
 
Dù thế nhưng Nhạc Thiên Linh không dám khinh thường. Tuy ba giờ chiều cô đã hoàn thành xong hết công việc nhưng không vội nộp lên mà kiểm tra kỹ lại các chi tiết một lượt.
 
Cô ngồi một mình trong phòng họp nhỏ của bộ phận thứ chín, ngón tay kẹp bút, kiểm tra lại độ tin cậy và tính xác thực của sáu mẫu Sigrid, đồng thời trong đầu còn trình diễn lại hình thức vận động của nó vô số lần.
 
Ba tiếng sau, trong khả năng của mình, Nhạc Thiên Linh chắc chắn rằng bản thảo này đã là tốt nhất thì mới giao thành phẩm cho trưởng nhóm chương trình.
 
Vừa định gửi đi, cô chợt nghe có người gõ nhẹ vào cửa sổ thủy tinh sát đất.
 
Nhạc Thiên Linh quay lại thấy Túc Chính đang đứng ở bên ngoài, dùng khẩu hình hỏi cô: “Xong chưa?”
 
Cô gật đầu, tiện thể bảo anh ta đi vào.
 
“Lát nữa em mới nộp cho trưởng nhóm chương trình, không biết khi nào trưởng nhóm mỹ thuật mới có thời gian xem xét nữa, thế anh có muốn xem trước không?”
 
“Được chứ.”
 
Túc Chính đi tới bên cạnh cô nhưng không ngồi xuống, thay vào đó một tay anh ta chống lên ghế của cô, tay còn lại chống xuống bàn.
 
Sau khi quan sát cẩn thận một hồi lâu, chắc rằng nó không sai lệch với ý tưởng thiết kế mà họ đã bàn bạc thì Túc Chính gật đầu liên tục: “Chỗ anh thông qua rồi đấy, chúng ta cùng chờ xem ý kiến của Vệ Hàn trong cuộc họp lần tới thôi, nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ tiến hành bản đồ họa này.”
 
Nói xong, anh ta lại gõ nhẹ xuống mặt bàn.
 
“Vất vả cho em rồi, mấy ngày nay em toàn về nhà rất khuya, hôm nay về sớm một chút đi, nhớ nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy.”
 
“Được ạ!”
 
Đương nhiên Nhạc Thiên Linh chẳng mong gì hơn, lập tức đóng máy tính lại rồi ôm máy chuẩn bị xuống lầu.
 
“Khoan đã!”
 
Lúc cô đẩy cửa phòng họp ra thì Túc Chính đột nhiên gọi cô lại: “Ăn bánh kem rồi hẵng đi.”
 
Nhạc Thiên Linh ra ngoài nhìn thử, quả nhiên thấy trên bàn trống ở đại sảnh được đặt một cái bánh kem rất lớn, vài đồng nghiệp nam đang bày đĩa giấy ở đó.
 
“Không phải chứ?” Nhạc Thiên Linh ôm máy tính, nhìn cái bánh kem khổng lồ đó một cách khó tin: “Chỉ hoàn thành một bản phác thảo thôi mà, nghi thức trong ngành của các anh chị mãnh liệt đến vậy sao?”
 
Túc Chính nghĩ ngợi chốc lát, mới hiểu ra ý của Nhạc Thiên Linh. Anh ta lập tức cười đến híp cả mắt.
 
“Không phải đâu, em nghĩ gì thế, hôm nay là sinh nhật của anh.”
 
“... Ối, sinh nhật anh á.”
 
Nhạc Thiên Linh tưởng bở, á khẩu không trả lời được bèn gãi gãi mũi. Sau đó cô đi theo Túc Chính ra ngoài.
 
Mọi người bày bánh kem ra xong, Túc Chính cầm dao nhựa, quơ lên giữa không trung rồi la lớn: “Ai rảnh thì tới đây ăn bánh kem nè!”
 
Tiếng nói vừa dứt, cả khu làm việc cũng náo nhiệt, có khoảng hơn mười người lục tục đi đến bàn.
 
Túc Chính là nhân vật chính, ngay khi mọi người vây quanh lại thì anh ta mới bắt đầu cắt bánh kem.
 
Anh ta nhìn chằm chằm vào họa tiết trên bánh, ngẫm nghĩ một lát rồi nhanh tay cắt cả miếng có từ “Vui” xuống, đoạn bỏ vào một cái dĩa và quay sang đưa cho Nhạc Thiên Linh.
 
“Này, em trước tiên.”
 
Nhạc Thiên Linh vốn hơi đói, thấy bánh kem xinh xắn đẹp mắt, trông khá ngon miệng thì nhanh chóng cười chúc anh ta “Sinh nhật vui vẻ” vừa nhận lấy bánh kem, định tìm một cái ghế ngồi xuống từ từ ăn.
 
Nhưng cô mới vừa lùi một bước thì lưng chợt đụng vào một người.
 
Trong lòng bỗng trào dâng lên một cảm giác khó tả, Nhạc Thiên Linh lập tức quay lại thì phát hiện quả nhiên mình đã đụng phải Cố Tầm.
 

Còn anh đang cúi xuống nhìn cô.
 
“Từ từ thôi.”
 
Nhạc Thiên Linh ngây ra như phỗng quên mất phải di chuyển, cứ đứng dựa vào lòng Cố Tầm như thế.
 
Trong tiếng la hét ầm ĩ của mọi người, đôi mắt của hai người vô tình bắt gặp nhau khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên lỡ một nhịp.
 
Chưa đến hai giây, cô lập tức dời bước rồi bưng bánh kem đi sang bên cạnh.
 
Chẳng mấy chốc, bánh kem được chia xong. Túc Chính cầm phần bánh của mình đi đến chỗ Nhạc Thiên Linh.
 
“Tối nay anh ――”
 
Nhạc Thiên Linh đang ăn bánh kem, vừa ngẩng đầu thì Túc Chính đột nhiên im bặt.
 
Anh ta nhìn Nhạc Thiên Linh rồi chợt mỉm cười, sau đó quay người nhìn một lượt, khi thấy Cố Tầm đang đứng gần họ thì anh ta vội nói: “Cố Tầm, phiền cậu lấy hộ tôi khăn giấy đằng sau cậu với.”
 
Nhạc Thiên Linh còn chưa hiểu gì, chỉ thấy Cố Tầm cũng đang nhìn vào mặt cô, môi khẽ mỉm cười, tiếp đó anh cầm một tờ khăn giấy đi tới.
 
“Lau mặt của em đi nè.”
 
“... Ồ.”
 
Lần này không cần nhiều lời, Nhạc Thiên Linh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Cô nhận lấy khăn giấy, lau miệng qua loa rồi vò khăn giấy thành một cục.
 
Cố Tầm nhìn chằm chằm vào mặt cô, định nói thêm gì, bất chợt anh thấy Túc Chính đứng cạnh đó đã đưa tay lên dùng ngón cái xoa nhẹ lên cằm của Nhạc Thiên Linh.
 
“Ở đây còn nè.”
 
Sự đụng chạm đột ngột ấy khiến đôi mắt Nhạc Thiên Linh khựng lại trong chốc lát.
 
Ngay sau đó, cô lập tức nói cảm ơn rồi vô thức liếc nhìn qua Cố Tầm.
 
Quả nhiên đã chạm phải ánh mắt của anh.
 
Mặc dù Cố Tầm không tỏ vẻ gì nhưng Nhạc Thiên Linh bỗng nhiên cảm thấy như kiểu có tật giật mình.
 
Cô hắng giọng định nói thì Túc Chính lại mở lời tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Tối nay anh sẽ giải thích và ghi chú rõ thiết kế của đường vẽ trong bản thảo rồi gửi cho em. Em cứ thoải mái xem thử phần quy cách là được, đừng quan tâm đến những thứ khác.”
 
“Vâng.” Nhạc Thiên Linh gật đầu lia lịa: “Em hiểu rồi ạ.”
 
Trong khi hai người đang nói chuyện, Cố Tầm bưng bánh kem xoay người bỏ đi.
 
Nhạc Thiên Linh nhìn bóng lưng của anh, vừa liếm liếm bơ ở khóe môi.
 
Đột nhiên cô cảm thấy nó không ngọt ngào gì cho lắm.
 
-
 
Nhạc Thiên Linh vốn ăn khá ít, cộng thêm hôm nay không quá bận rộn nên một miếng bánh kem cũng đủ cho cô bỏ ý định ăn tối rồi.
 
Đến chín giờ đêm, cô quét dọn nhà cửa rồi tắm rửa thay đồ, sau cùng mới cảm thấy đói bụng.
 
Ngẫm nghĩ giờ còn chưa muộn lắm, Nhạc Thiên Linh lập tức quyết định gọi đồ ăn khuya.
 
Trong lúc mở phần mềm đặt thức ăn bên ngoài lên, cô dừng một lát, bỗng dưng nhớ ra điều gì, ngón tay cô chuyển sang WeChat rồi nhấp mở khung chat của Cố Tầm.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Tối nay anh đã ăn gì vậy?
 
[Nam thần]: ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Để tôi tham khảo thử thôi.
 
Vài giây sau, anh mới nhắn trả lời.
 
[Nam thần]: Cá giấm Hồ Tây.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không phải anh không thích ăn cá sao?
 
[Nam thần]: Đúng vậy.
 
[Nam thần]: Bây giờ tôi cũng không còn ở Hồ Tây.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận