Chương 46: Đừng cười nữa
Editor: Pepsi
Đã qua rạng sáng, giờ này mà thông báo với đồng nghiệp hình như chỉ mất công thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chừng còn quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi, thế nên cô quyết định để qua ngày mai rồi hẵng nói.
Nhạc Thiên Linh nghĩ vậy nhưng không thể nào ngủ yên ổn được.
Tuy đã nhắm mắt lại nhưng ý thức trong đầu cô cực kỳ rõ ràng.
―― Giờ phút này, cô đang nằm trên giường Cố Tầm.
Ga giường bên dưới, cái chăn trên người, ngay cả gối đầu đều có hơi thở thuộc về riêng anh, như thể đang được anh ôm lấy vậy.
Đến bây giờ Nhạc Thiên Linh chưa từng nghĩ rằng nằm ngủ một mình cũng có thể mất bình tĩnh thế này.
Nhắm mắt hồi lâu nhưng không ngủ được, cô quyết định mở mắt ra, bật đèn giường rồi quan sát kỹ phòng anh một phen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác với căn phòng chật chội với mớ đồ chất thành đống của cô, nhà anh trông như không có thứ gì.
Ngay cả trên bàn cũng chỉ có hai chiếc máy vi tính và một đống sách chuyên ngành.
...
Bấy giờ, trong phòng khách, Cố Tầm cũng không ngủ được.
Anh thấy ánh sáng lọt qua khe cửa thì mở to mắt, chợt nghĩ sẽ đến và nói gì đó với cô.
Lúc này, điện thoại trên bàn lại rung lên.
Lần này có hiển thị tên người gọi, là Túc Chính.
Nhưng anh ta gọi vào giờ này thì có chuyện gì được chứ?
Đôi lúc giác quan thứ sáu của Cố Tầm rất mạnh.
Anh nhìn thoáng cửa phòng rồi cầm điện thoại di động đi ra ban công.
Vừa được kết nối, Túc Chính hỏi ngay: “Chưa ngủ à?”
“Ừ, có gì không?”
“Ừm, cậu và Nhạc Thiên Linh là hàng xóm đúng không?”
Túc Chính nói: “Hôm nay cô ấy chưa nhắn tin lại cho tôi, gọi điện thoại cũng không bắt máy nên tôi hơi lo không biết cô ấy có chuyện gì không. Cậu biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Quả nhiên là về Nhạc Thiên Linh.
Cố Tầm nhìn xuống đèn đường ở lầu dưới, đáp lại với vẻ nhạt nhẽo: “Cô ấy không sao.”
Dứt lời, đầu dây bên kia chợt im lặng hồi lâu.
“Vậy...”
Cố Tầm quay lại nhìn cửa phòng, ung dung nói tiếp: “Điện thoại di động của cô ấy bị khóa trái trong nhà không lấy được, bây giờ cô ấy đang ngủ ở nhà tôi.”
Có vẻ như Túc Chính phải mất vài giây để tiêu hóa hết mớ thông tin này.
Lúc cất lời thì giọng nói nghe rất nặng nề.
“Hai người... đang yêu nhau sao?”
Cố Tầm im lặng chốc lát, rồi mới đáp.
“Vẫn chưa đâu.”
Vẫn, chưa, đâu.
Lượng thông tin của ba từ này còn khổng lồ hơn câu nói vừa nãy.
Đầu dây bên kia, Túc Chính im lặng một lát rồi đột nhiên mỉm cười, đoạn anh ta nhảy vọt qua chủ đề này.
“À, cô ấy không sao là tốt rồi, vậy lúc nào cô ấy lấy lại điện thoại được nhỉ?”
“Không chắc, nhanh nhất cũng phải chiều chủ nhật.”
“Vậy à...” Túc Chính thở dài: “Vậy làm phiền cậu hỏi cô ấy, ngày mai có thể đến công ty một chuyến được không?”
“Ngày mai?”
Cố Tầm nhíu mày: “Ngày mai không phải là cuối tuần sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi định sẽ gửi bản thảo chi tiết cho cô ấy, nhưng khi Vệ Hàn xem bản thảo thì cảm thấy cần sửa thêm vài chỗ.”
Túc Chính dừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu biết bộ phận mỹ thuật đang chạy tiến độ mà. Tôi đã nghĩ sẽ cho cô ấy ở nhà chỉnh sửa trong hai ngày này nhưng bây giờ cô ấy không có điện thoại, vậy rất khó làm nên đành phiền cô ấy đến công ty một chuyến thôi.”
Cố Tầm quay lại thấy ánh đèn ở cửa phòng còn chưa tắt thì mới đáp: “Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Nói xong, anh định cúp máy.
“Khoan đã!”
Túc Chính gọi anh lại: “Không phải cô ấy không có điện thoại sao, đi đường không tiện, vậy cậu cho tôi địa chỉ đi, buổi trưa tôi sẽ đến đón cô ấy.”
“... Không cần.”
Cố Tầm đi đến cửa phòng: “Cô ấy không có điện thoại chứ đâu phải không có chân.”
Cúp điện thoại, Cố Tầm thấy phòng còn sáng nên giơ tay gõ cửa.
“Ngủ chưa vậy?”
Một giây sau, ánh sáng dưới khe cửa phụt tắt.
Trên giường, Nhạc Thiên Linh theo bản năng kéo chăn đắp lên nửa đầu, đáp vọng ra ngoài: “Ngủ rồi!”
“...”
Cố Tầm lại gõ hai cái: “Tôi có bảo muốn ngủ với em đâu, có chuyện nghiêm túc cần nói với em đây.”
Một lúc lâu, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Nhạc Thiên Linh mở cửa he hé, ló đầu ra ngoài: “Chuyện gì?”
“Túc Chính nói bản thảo của em cần chỉnh sửa, hỏi trưa mai em có thể đến công ty không.”
Nhạc Thiên Linh không hề tỏ ra chán ghét mà gật đầu gần như ngay tức thì: “Đi chứ, không thành vấn đề.”
Cố Tầm thấy ánh mắt lấp lánh của cô, bèn thở dài thật khẽ.
“Được rồi.”
“Nhưng mà...”
Nhạc Thiên Linh cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình: “Tôi đột nhiên nhớ ra, nếu ngày mai đi thì tôi phải mặc gì đây?”
“Cái này em không cần lo.”
Cố Tầm đột nhiên đưa tay đẩy trán cô: “Đi ngủ đi, buổi sáng tôi sẽ gọi em.”
-
Không biết vì dư âm của phim kinh dị tối nay quá lớn hay khắp căn phòng đều đong đầy hơi thở của Cố Tầm.
Mà Nhạc Thiên Linh tự nhiên bị mất ngủ.
Không có điện thoại bên cạnh, cô không biết mình ngủ lúc mấy giờ nhưng cô nhớ mang máng mình đã thấy ánh nắng ban mai yếu ớt len lỏi qua rèm cửa sổ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Nhạc Thiên Linh mơ màng ngồi dậy, xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, thấy mặt trời đã lên cao thì cơn buồn ngủ đột nhiên bay biến mất.
Cô lập tức quay người đi ra ngoài.
Lúc mở cửa ra, thấy Cố Tầm đang ngồi ở phòng khách, Nhạc Thiên Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tầm vẫn còn đây, vậy chứng tỏ cô không ngủ quên.
Ngẩng đầu nhìn vào đồng hồ báo thức, đã mười một giờ rồi cơ à.
“Dậy rồi à?”
Trên bàn có bày một ít thức ăn còn đang bốc hơi nóng, đương nhiên anh mới vừa mua về.
Cố Tầm dùng cằm ra hiệu: “Ăn cơm rồi tôi đưa em đến công ty.”
Nhạc Thiên Linh gật đầu, sau đó đi tới chỗ anh.
Lúc đi qua ghế sofa, cô thấy bên trên có một cái túi đồ mới mua.
Rõ là tối qua không có.
Cô dừng bước, khom lưng nhìn thử.
Không cần lôi ra ngoài xem kỹ thì cô cũng biết đó là gì.
“Buổi sáng anh ra ngoài mua cho tôi à?”
“Ừm.”
Cố Tầm nhìn cô: “Thử đi?”
“Có gì đâu mà thử, hợp hay không cũng phải mặc nó thôi, không phải sao.”
Tuy nói vậy nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn cầm quần áo vào phòng.
Buổi sáng không nhiều cửa hàng mở cửa, Cố Tầm phải đến khu thương mại gần đây, vả lại anh không có thời gian để chọn lựa, đành phải mua một cái áo ngắn tay, quần dài và một đôi giày chơi bóng.
Nhưng điều đáng nói là kích cỡ lại rất vừa vặn với cô.
“Anh đoán được size của tôi luôn cơ á?”
Nhạc Thiên Linh chỉnh lại ống quần, hỏi một cách khó tin: “Size vòng eo cũng vừa khít luôn này.”
Cố Tầm đang uống sữa đậu nành, chỉ thờ ơ nói: “Đâu phải mua áo lót, có gì mà chẳng tính được bằng mắt chứ.”
“...”
Nhạc Thiên Linh từ từ ngẩng đầu rồi nhìn anh một cách lạnh lùng.
Cảm nhận được ánh mắt như dao của Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm chợt nuốt nước bọt, sau đó không biến sắc nói tiếp: “Em cứ nghĩ tôi đang nổ đi ha.”
Vì ăn nhờ ở đậu, Nhạc Thiên Linh quyết định không so đo với anh.
-
Hai người đến công ty lúc mười một giờ bốn mươi.
Dù là cuối tuần nhưng trong công ty vẫn có không ít người đang tăng ca.
Túc Chính đang trò chuyện với Dịch Hồng ở khu làm việc chung, nghe có người chào Nhạc Thiên Linh thì quay đầu lại, đoạn anh ta thấy Cố Tầm cũng tới đây.
Anh ta cúi nhìn xuống, che giấu vẻ khác lạ trong đôi mắt mình, ngay sau đó ngẩng đầu cười và chào Nhạc Thiên Linh.
“Đến rồi à? Vệ Hàn đang chờ em trong phòng làm việc đấy, em qua đó tìm cậu ấy đi.”
Nhạc Thiên Linh gật đầu, đi thẳng đến khúc ngoặt. Cố Tầm tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống cạnh Dịch Hồng.
Hôm nay anh được nghỉ, rảnh rỗi không có gì làm nên định bụng đến xem tiến độ chạy mã của Dịch Hồng ra sao.
Túc Chính đứng bên kia của Dịch Hồng, khi Cố Tầm ngồi xuống thì anh ta bỗng thấy xao lãng.
Anh ta lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Cố Tầm, sau đó lại quay qua nhìn bóng lưng đã biến mất của Nhạc Thiên Linh ở cuối hành lang.
Một lát sau, anh ta khẽ cau mày lại rồi cụp mắt xuống.
-
Vì buổi trưa mới tới công ty, Nhạc Thiên Linh và Vệ Hàn nói được vài câu đã đến giờ ăn trưa.
Nhằm tranh thủ thời gian, Vệ Hàn đặt mua bên ngoài rồi dặn giao đến phòng làm việc. Hai người vừa ăn vừa nói, nửa tiếng sau đã bàn xong vấn đề sửa đổi bản thảo.
Sau đó một mình Nhạc Thiên Linh quay lại bộ phận trò chơi di động.
Hôm nay hiếm khi cả tổ mỹ thuật không làm thêm giờ, Nhạc Thiên Linh ngồi ở văn phòng không một bóng người, vừa yên tĩnh vừa tự do dẫn đến hiệu suất cũng tăng cao.
Năm giờ rưỡi, cô giao bản vẽ đã sửa đổi cho trưởng nhóm chương trình, sau đó mới đứng dậy đến bộ phận thứ chín.
Thời gian của ngành này rất linh hoạt, lúc trưa chỉ có mười mấy người tới, đến năm sáu giờ thì số lượng chợt tăng lên gấp đôi.
Đi ngang qua bộ phận phát triển, Nhạc Thiên Linh thoáng nhìn qua, vừa khéo thấy Cố Tầm đang ngồi đó tập trung vào màn hình máy tính.
Hôm nay thời tiết khá tốt, hoàng hôn sắp buông xuống để lại vài vệt sáng mờ.
Nhạc Thiên Linh vô thức ngừng bước, nhìn lướt qua khu làm việc rồi dừng ở gương mặt Cố Tầm.
Tia sáng như vàng được nung chảy len qua cửa sổ chiếu vào gương mặt anh khiến đường nét của anh được tô điểm bởi một lớp ánh sáng vàng mịn.
Lần đầu tiên, Nhạc Thiên Linh dũng cảm quan sát Cố Tầm như thế.
Không như trước, cô chỉ có thể lén lút nhìn anh từ một nơi xa.
Thế nhưng bây giờ chẳng biết tại sao cô cảm thấy như được khuyến khích đến nỗi sẽ không sợ Cố Tầm phát hiện ra cô đang nhìn anh chăm chú.
Vài giây sau, Nhạc Thiên Linh vẫn không nhúc nhích.
Đến khi Túc Chính đứng ở cửa phòng họp gọi cô.
“Nhạc Thiên Linh, em đến đây một chút.”
Cô bỗng chốc hoàn hồn rồi mới đi đến chỗ Túc Chính.
Nhạc Thiên Linh quay lại, đồng thời Cố Tầm cũng nghe được tiếng động nên ngoảnh đầu, ánh mắt vẫn dõi theo đến khi cô vào phòng họp.
Túc Chính tìm Nhạc Thiên Linh vì chuyện Sigrid.
Tranh thủ thời gian, anh ta cặn kẽ giảng giải cho cô nghe về tuyến ý tưởng thiết kế ra bản thảo của mình.
Một khi tán gẫu về những chuyện trên trời dưới đất thì đề tài sẽ dễ dàng bay xa.
Túc Chính là người có trí tưởng tượng phong phú, trò chuyện một lát thì anh ta chợt kể ra ý tưởng sáng tạo từng bị ngỏm của mình.
Nghe đến những điểm thú vị, Nhạc Thiên Linh dựa vào ghế cười lên khanh khách.
May là phòng họp cách âm tốt, không thì cả tầng lầu đều sẽ chỉ vang vọng tiếng cười của Nhạc Thiên Linh thôi.
Tuy không nghe được nhưng không có nghĩa là không thấy gì.
Chẳng mấy chốc, một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt chủ đề giữa Nhạc Thiên Linh và Túc Chính.
Quay lại nhìn qua cửa kính, Nhạc Thiên Linh thấy người gõ cửa chính là Cố Tầm.
Khi cửa được mở ra, môi cô còn chưa kịp thu lại nụ cười.
Cố Tầm thản nhiên lướt nhìn cô, sau đó nhìn sang Túc Chính.
“Ban quản lý sắp đặt cơm tối rồi đấy, người ta hỏi anh có ăn không.”
Nếu làm thêm giờ thì ban quản lý công ty luôn sẽ đặt đồ ăn cho họ.
Túc Chính nghe vậy không thấy bất ngờ, đoạn quay sang hỏi Nhạc Thiên Linh: “Em ăn rồi đi chứ? Vệ Hàn sẽ rảnh ngay ấy mà.”
Nhạc Thiên Linh gật đầu: “Vâng.”
“Ăn gì?”
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn Nhạc Thiên Linh, đôi mắt không hề che giấu cảm xúc lúc này của mình: “Gọi cá giấm Hồ Tây hả?”
“...”
Nhạc Thiên Linh cúi đầu mỉm cười.
“Không cần, bây giờ tôi không muốn ăn cá.”
-
Ra khỏi phòng họp, Nhạc Thiên Linh không kìm chế được nụ cười.
Dù nghĩ vậy không được tốt tính lắm nhưng khi Cố Tầm bộc lộ cảm xúc “ghen tuông” trước mặt cô, quả thật cô cảm nhận được rõ sự quan tâm chăm sóc từ anh.
Hầy.
Đáng tiếc đấy là do ghen tị.
Ghen cũng không biết tìm đối tượng cho đúng.
Nhạc Thiên Linh vừa nghĩ vừa đi đến phòng trà nước.
Cô lấy nửa ly nước ấm, mới uống được một ngụm thì Cố Tầm đã đến chỗ cô rồi.
Hệt như cô đoán.
Chẳng theo logic gì cả, Nhạc Thiên Linh chỉ biết anh chắc chắn sẽ đến tìm cô thôi.
Ngẫm nghĩ, Nhạc Thiên Linh cười càng tươi hơn, để lộ đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đang sa sầm mặt, nhưng trong khoảnh khắc thấy má lúm đồng tiền của cô thì Cố Tầm bất chợt nuốt lại những lời định nói vào trong.
Mỗi lần ở cùng với Túc Chính cô đều thấy vui vậy sao?
Cố Tầm suy nghĩ một chốc, dường như Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ cười như thế lúc ở bên anh.
Cô cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì và cũng không nói gì cả.
Cố Tầm thấy cô cứ cười mãi, tự nhiên lại cảm thấy má lúm đồng tiền này trông thật gai mắt.
Bỗng nhiên, anh đưa tay nhấn nhấn vào lúm đồng tiền của Nhạc Thiên Linh.
Nhạc Thiên Linh lập tức tránh né, không nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm xuống đất.
“Anh làm gì đấy.”
Cố Tầm không nói gì, chỉ nhìn cô đăm đăm.
Dĩ nhiên Nhạc Thiên Linh biết Cố Tầm đang nhìn cô.
Không biết đáp lại thế nào nhưng nụ cười của cô càng lúc càng tươi, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cô không biết biểu hiện bây giờ của cô làm Cố Tầm thấy chướng mắt biết bao nhiêu.
Một lát sau, Nhạc Thiên Linh mở lời.
“Túc Chính ――”
Tuy vậy, cô còn chưa dứt lời thì cằm bỗng dưng bị người ta nắm lấy.
Giây lát sau, Cố Tầm nhích lại gần, môi hôn lướt qua má lúm đồng tiền của cô, sau đó dừng lại chốc lát rồi chuyển đến bên tai cô.
“Đừng cười nữa.”
Giọng của anh rất thấp, dường như trong sự cố chấp còn mang chút gì đó buồn tủi.
Điều này khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy như bản thân đang trong cơn mộng mị, không nhận rõ được vừa nãy có phải… Cố Tầm đã hôn lên mặt cô rồi không.