Đừng Sợ, Có Anh Đây

Đang trên đường đi đến công ty, tài xế chở anh, vẫn là đi con đường quen thuộc ấy, vừa ngồi, anh đặt máy tính xách tay đặt lên đùi, làm việc rất nghiêm túc. Ánh mắt không chút dao động, giống như đã hoàn toàn hóa đá vậy?

Không biết vì sao, vì nguyên do gì, đang chạy đến con đường gần một bờ biển, Sở Ngôn Hàm liền lên tiếng:"Dừng xe lại một chút".

Tài xế nghe theo, dừng chiếc xe đang chạy vào lề, rồi anh đi xuống xe, Sở Ngôn Hàm nhì xung quanh,nhìn cây, nhìn bờ biển trải dài, một màu xanh đập vào mắt, một khung cảnh tuyệt đẹp làm lòng anh xáo động. Lúc đó, bỗng nhiên anh thấy một hình bóng rất quen thuộc, dù là ở rất xa anh nhưng anh thấy rất rõ là đằng khác.

Anh có thể nhỡ rõ như in trong đầu, người vừa rồi có mái tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc đầm rộng màu trắng, đẹp như khung cảnh ở đây vậy?

Chỉ là nhìn một phút, anh cảm thấy trái tim.thổn thức, Sở Ngôn Hàm chợt nhớ đến người ở ngà, anh lắc đầu bát bỏ:"Khoong được, anh tuyệt đối không được động lòng trước ai cả, chỉ có cô mới khiến anh yêu đến như vậy, anh sắp làm cha rồi, tuyệt đối phải giữ vững phong thái làm một người cha".

Suy nghĩ thoáng qua, Sở Ngôn Hàm cho là bản thân hoa mắt, đôi lên lại xe.

Lúc này, dưới bãi biển vừa rồi, Song Thuần vừa ăn chút điểm tâm do ba nuôi cô nấu, vừa nói chuyện cùng ông.

Sau hơn một tháng ở cùng ông Jone, ông ấy đưa ra quyết định nhận cô làm con nuôi, chăm sóc cô và con cô như chính con đẻ của mình, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, dù gì anh cũng đã bỏ rơi mẹ con cô rồi, cô cũng không phải suy nghĩ nhiều điều nữa. Con cô không cha cũng chẳng sao, có cô là đủ rồi.

"Song Thuần, con có ý định đến gặp ba con hay không?"

Ông Jone uống trà rồi chậm rãi nói.

Song Thuần lắc đầu, mỉm cười:"Ba con bây giờ cùng ba chồng con đi tìm ba ở bên My, có lẽ vẫn chưa tìm ra, thôi thì để hai người đi du lịch vậy. Vả lại con không muốn hai người biết về chuyện của con và chồng con".

"Vậy chẳng lẽ con định đến lúc sinh không cho chồng con biết đến sự tồn tại của đứa bé này hay sao?"

"Chuyện gì thì tính chuyền đó đi ba, con không muốn nhắc đến người đàn ông kia nữa, con muốn tự bản thân nuôi con của con"

"Vài ngày nữa, ba sẽ đưa con cùng cháu ngoại chuyển nhà, lúc trước ba muốn được an tĩnh mà sống cho nên xây dựng nên căn nhà tre nhỏ nhắn này. Bây giờ lại có thêm con và cháu ngoại cho nên chúng ta sẽ dời đi. Ba còn một căn biệt thự ở thành phố, ba đã dùng tất cả số tiền mà bản thân kiếm được lúc còn là bác sĩ để mua nó, nhưng chưa một lần đặt chân vào, bây giờ cũng có lí do để đến đó rồi"

Song Thuần nhìn lại bản thân, khẽ buồn rầu:"Xin lỗi ba, hai mẹ con con đã khiến ba phải lo toan nhiều thứ như vậy?"

"Cái gì mà xin lỗi ở đây, ba xem con như con gái ruột vậy, cũng phải nên có một phần trách nhiệm của một người cha chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui