Đừng Sợ Ta Không Phải Là Ma Đầu


Khẩu cung thành khẩn, nhà tù ấm thân.


Kháng cự quyết liệt, Tết nhất đoàn viên.


Vu oan giá họa, lập công thụ thưởng.


Đổi trắng thay đen, chính nghĩa tất thắng.


Thân là Quan chủ của Huyền Đô Quan, Quý Trường Sinh vô cùng thấu hiểu, Quan chủ chính là đại diện cho chính nghĩa.


Suy rộng ra, hắn cũng chính là đại diện cho chính nghĩa.


Lô-gic này vô cùng hợp lý.


Chính nghĩa vĩnh viễn chiến thắng.


Bởi vì kẻ chiến thắng vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa.


Hắn là phu quân của Linh Lung tiên tử.


Ai dám nói hắn ăn nói lung tung?

Vì vậy, Quý Trường Sinh vô cùng thản nhiên vu oan giá họa:

“Quan chủ minh giám, đệ tử tuyệt không dám giấu diếm nửa lời.


Đệ tử xuất thân nghèo hèn, bơ vơ không nơi nương tựa, mới vào Huyền Đô Quan chỉ dám cẩn thận làm người, tuyệt đối không dễ kết oán với ai, huống chi là giết người diệt khẩu.



Đệ tử còn có một chuyện muốn bẩm báo, ban ngày Bạch Quan Lâm từng dẫn người giữa ban ngày ban mặt ức hiếp đệ tử, việc này có Chấp Pháp Trưởng Lão làm chứng.

May nhờ Chấp Pháp Trưởng Lão công minh chính trực, đệ tử mới có thể giữ được trong sạch.


Đệ tử phán đoán, chắc chắn là Bạch Quan Lâm ghi hận trong lòng, cho nên mới lựa chọn màn giá họa vụng về này.



Lý Kỳ Hi ra vẻ đã hiểu gật đầu:

“Thì ra là vậy, họ Bạch quả nhiên không có kẻ nào tốt đẹp gì, sư đệ của ta thật đáng thương.



Chấp pháp trưởng lão: “…”

Quan chủ: “…”

Mọi người: “…”

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Quý Trường Sinh.


Lý Kỳ Hi thì thôi đi, nàng ta đầu óc có chút vấn đề, bọn họ đã sớm quen rồi.


Nhưng Quý Trường Sinh là tình huống gì đây?

Sự thật rõ như ban ngày, Quý Trường Sinh vậy mà dám trước mặt bọn họ đổi trắng thay đen như thế.


Mấu chốt là đối tượng bị giá họa lại là tiểu thiếu gia của Linh Lung tiên tử.


Nhân tài a!

Bọn họ lần đầu tiên phát hiện Huyền Đô Quan vậy mà lại có nhân tài ngưu bức như vậy.


Nhất thời, bọn họ vậy mà bị Quý Trường Sinh làm cho không biết nói gì.


Dù sao bọn họ chưa từng nghĩ tới, có người dám giết tiểu thiếu gia của Linh Lung tiên tử xong, còn dám vênh váo, sau đó quang minh chính đại giá họa ngược lại cho tiểu thiếu gia của Linh Lung tiên tử.


Cho dù là Dư lão ma đến đây, Dư lão ma cũng không làm ra chuyện như vậy.


Bọn họ thật sự chưa từng gặp qua loại tình huống này.


Mà Quý Trường Sinh lại cho rằng lô-gic của mình đã chinh phục được phần lớn mọi người ở đây.


Điều này rất bình thường.


Chưa từng có cái gì gọi là tài hùng biện vô song.


Chỉ có bối cảnh vô song mà thôi.


Trọng tài là người của ta.


Ban giám khảo là người của ta.


Chấp pháp là người của ta.



Ngay cả thiên hạ đệ nhất nhân Linh Lung tiên tử cũng là người của ta.


Hắn Bạch Quan Lâm là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà đấu với ta?

Quý Trường Sinh biết Quan chủ đang cổ vũ hắn tiếp tục, vì vậy hắn dũng cảm tiếp tục:

“Quan chủ, đệ tử mạo muội suy đoán, Bạch Quan Lâm có phải là chưa chết hay không?”

Quan chủ gật đầu.


Quả thật là chưa chết.


Vì vậy Quý Trường Sinh tức giận.


“Ban ngày phát sinh xung đột với ta là Bạch Quan Lâm, người chết lại là thủ hạ của Bạch Quan Lâm, mà bản thân Bạch Quan Lâm lại bình an vô sự.


Thủ đoạn vụng về như vậy, tại sao lại có người tin là ta làm?

Cho dù ta muốn báo thù, cũng là tìm Bạch Quan Lâm báo thù, có liên quan gì đến đám thủ hạ kia?

Kẻ chủ mưu không chỉ sỉ nhục nhân phẩm của ta, còn sỉ nhục cả trí thông minh của ta, là có thể nhịn cũng không thể nhịn!”

Quý Trường Sinh càng nói càng phẫn nộ:

“Nơi này là nơi nào?

Nơi này là Huyền Đô Quan, là thiên hạ đệ nhất tiên môn.


Ai ăn gan hùm mật gấu, dám ở Huyền Đô Quan giết người diệt khẩu?

Ta điên rồi sao?

Ta có lá gan đó sao?

Hơn nữa, sau khi ta trở về, sư tỷ đã giáo huấn ta một trận, nói cho ta biết Bạch gia không phải là người ta có thể trêu chọc, Bạch gia ngay cả Quan chủ cũng không để vào mắt, ta tính là cái gì.


Ta vốn đã nghĩ kỹ muốn nhẫn nhục chịu đựng, chẳng lẽ Bạch gia ngay cả điều này cũng không dung được ta sao?”

Lý Kỳ Hi thở dài một hơi:

“Sư đệ, đây chính là chỗ không đúng của ngươi rồi, sao ngươi có thể cho rằng Bạch gia sẽ vì ngươi nhượng bộ mà buông tha cho ngươi chứ.



Bạch gia muốn giết ngươi, là bởi vì ngươi cản đường Bạch Quan Lâm, có liên quan gì đến việc ngươi làm gì hay không làm gì?”

Hốc mắt Quý Trường Sinh bắt đầu đỏ lên:

“Người lương thiện thì đáng bị bắt nạt sao?

Bạch Quan Lâm xuất thân Bạch gia, ta liền phải chủ động đi chết nhường đường cho hắn sao?

Ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh tu hành, tại sao ngay cả điều này cũng không dung được ta?

Giá họa rõ ràng như vậy, các ngươi vậy mà đều giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn muốn tổ chức tam đường hội thẩm.


Ha ha, thật là nực cười.


Huyền Đô Quan còn có pháp độ hay không?

Chẳng lẽ ở Huyền Đô Quan, ai gia thế tốt thì có thể không kiêng nể gì mà vu oan giá họa cho người khác sao?”

Lời biện bạch đầy phẫn nộ của Quý Trường Sinh vang vọng khắp nơi, thậm chí dưới sự giúp đỡ của vị nào đó họ Lý mạch chủ không muốn tiết lộ danh tính, trực tiếp truyền ra khỏi đại điện, truyền khắp Huyền Đô Quan, đánh thức vô số người.


Mà trong đại điện, bao gồm cả Quan chủ, tất cả mọi người nhìn Quý Trường Sinh đều có chút ngây người.


Tên này thật biết diễn trò.


Hắn làm sao có thể đường hoàng như vậy?

Chấp pháp trưởng lão thấp giọng nhắc nhở:

“Yên Hà Phong có pháp khí là phiên bản của Chiếu Yêu Kính, đã chụp được hình ảnh ngươi biến thành Bạch Quan Lâm ra vào.



Quý Trường Sinh: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận