Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha


Edit: troi0dat0oi0
Beta: dark Angel
Dận Chân đối với việc Niên thị bị sẩy thai vô cùng tức giận, trước mặt toàn bộ thê thiếp nói rõ nhất định sẽ tra cho ra chân tướng. Thư Di liếc mắt đầy ẩn ý tới Ô Lạt Na Lạp đang đứng cạnh Dận Chân, chỉ thấy nàng ta, khuôn mặt bình thản, tĩnh lặng tựa mặt hồ, nhìn không ra một chút hoảng loạn. Thư Di thầm tán thưởng: không hổ danh là vợ cả của Dận Chân, tâm cơ thành phủ đều rất cao thâm (ý nói người này nham hiểm lợi hại, suy tư tình cảm sâu hiểm khó dò).
Ngày hôm sau, lúc Thư Di đi thỉnh an Na Lạp thị liền bị nàng ta rủ cùng đi thăm Niên thị còn đang nằm tĩnh dưỡng trên giường.
Nàng ta thực rất bi thảm.
Đó là cảm nhận đầu tiên của Thư Di khi nhìn thấy Niên thị, mặt trắng bệch như tờ giấy, da dẻ nứt nẻ. Trước đây từng nghe nói, bị sẩy thai hại thân nhất (cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng nhất), giờ trực tiếp nhìn thấy vẫn không ngăn nổi một tiếng thở dài não nề, Thư Di không nỡ mở mắt ra nhìn, chỉ âm thầm ngồi ở một góc lắng nghe tiếng trò chuyện của Na Lạp thị với Niên thị: “Muội muội cố gắng chăm sóc sức khỏe cho tốt, dạo này Gia vì lo lắng cho sức khoẻ của muội mà cơm cũng nuốt không trôi, lòng tỷ tỷ đây cũng không đành!”
“…”

Niên thị im lặng không nói nhưng Na Lạp thị cũng chẳng cảm thấy chút gì khó xử, vẫn thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn: “Mọi việc phải nghĩ cho thoáng một chút. Phải nhớ uống thuốc cho đều đặn, chóng phục hồi sức khỏe để lại giúp Vương gia sinh con đẻ cái, con đàn cháu đống. Gia mong mỏi đứa con của muội muội lắm đó!”
Lần này, Niên thị ngước mắt lên nhìn xoáy vào Na Lạp thị, trong ánh nhìn có sự quyết liệt, Na Lạp thị thấy những lời nói của mình đã có hiệu quả, lại cười cười mà rằng: “Tất cả phải được bàn bạc kỹ hơn mới đúng!”
Thư Di sững người, quay đầu sang nhìn nụ cười dịu dàng của phúc tấn, nàng ấy nói câu này ý là…
.
Quả nhiên… ánh mắt của Niên thị đã hoàn toàn bị hận thù bao phủ. Na Lạp thị vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy nói: “Hôm nay khiến muội phải nhọc tâm rồi, tỷ tỷ cũng không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi thôi.” Rồi còn nghiêm nghị dặn dò bọn tôi tớ: “Liệu hồn mà chăm sóc Niên phúc tấn cho tốt, có điều gì sai sót, ta lấy đầu các ngươi.”
“Vâng ạ!”
Vài ngày sau, Anh Ca báo tin: a hoàn của Lý thị dưới áp lực đã chủ động thừa nhận rằng Lý thị đã ra lệnh cho nàng cho thuốc độc vào thuốc bổ của Niên thị, Anh Ca rất ngạc nhiên về sự việc này, Thư Di chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Vậy là, Na Lạp thị lần này không chỉ hạ được Lý thị mà còn loại bỏ được mối đe dọa từ Niên Thị, bóp chết những tai họa ngầm từ trong trứng nước. Hơn nữa thành công khơi mào mâu thuẫn giữa hai bên Niên – Lý, phải nói là một mũi tên trúng vô số đích, có thể coi như chiến thắng mọi mặt. Nhưng lòng Thư Di lại vô cùng lo sợ, lần này là Lý thị bị đổ lỗi, lần sau sẽ đến ai đây? Vạn nhất Na Lạp hạ thủ với mình thì phải làm sao? Hôm trước nàng ta kéo nàng cùng đi thăm Niên Thị, chỉ sợ là gióng lên cho nàng hồi chuông cảnh báo đây.

Thư Di thực sự là điên lên mất, đốc thúc Anh Ca chuẩn bị cải trang thành đầy tớ lẻn ra khỏi phủ. Lúc đầu Anh Ca bị ý tưởng to gan của nàng làm cho sợ hãi, liên tục nói không được, nhưng về sau lại chịu không nổi cái tính nhõng nhẽo của Thư Di, mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhất định phải về trước khi trời tối. Thư Di không còn cách nào khác cũng đành chấp nhận. Hai người lấy ra bộ nam trang lần trước, cẩn thận dặn dò phân phó kẻ dưới, rồi mới thay y phục lặng lẽ rời khỏi phủ.
“Ngươi xem, ở đằng trước có diễn xiếc kìa, chúng ta qua đó xem đi.”
“A, hiện tại có bán loại bánh ngọt này sao?”
“A a, đằng kia có bán đồ trang điểm kìa!”
“Trời ạ, thì ra kẹo hồ lô của Triều Thanh ngon ghê ta!”
Anh Ca nhìn vị chủ tử của mình đang hưng phấn khác thường không nói được tiếng nào, có chút hắc tuyến: tại sao cách cách cứ ra khỏi phủ là lại thế này, lần trước vậy, lần này cũng vậy…
Dận Chân sau khi hoàn thành công việc Hoàng thượng giao phó, đang chuẩn bị lên ngựa hồi cung thì bị Thập Tam A Ca Dận Tường giữ lại: “Tứ Ca, nghe nói ngõ Cát Tường có một đoàn kịch mới đến, hát không tồi, chúng ta cùng đi xem chút nhé?”

Thập Tam dùng ánh mắt kì vọng nhìn gương mặt lạnh lùng của Dận Chân. Dận Chân đang định từ chối, ánh vô tình quét tới một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa, đồng tử đột nhiên mở lớn, có chút không tin nổi nam nhân thấp bé tay cầm kẹo hồ lô miệng thao thao bất tuyệt với chủ bán kia chính là nàng.
Bộ quần áo này, hắn còn nhớ.
Dận Chân mấp máy môi, chăm chú nhìn, không biết người bán kẹo hồ lô kia đang nói gì mà khiến nàng cười dài, bàn tay bất giác nắm chặt lại. Nàng ấy sao có thể cười duyên như vậy trước mặt nam nhân khác? Quả là bất tuân nữ tắc. (không tuân theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ)
Dận Tường có chút không hiểu nhìn về hướng mà Dận Chân đang chăm chú, thì nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi và một người bán kẹo hồ lô. Có gì đó không đúng sao? Lẽ nào Tứ Ca muốn ăn kẹo hồ lô? Quay đầu lại đầu vẻ nghi hoặc, muốn hỏi cho rõ ràng, lại nhìn thấy “ai kia” đột nhiên mặt mày u ám, toàn thân toát ra hàn khí. Thập Tam đành như rùa rụt cổ, quyết định im lặng quan sát vẫn tốt hơn, do vậy ánh mắt lại một lần nữa hướng về ba người kia. Lúc ấy, hai nam nhân đã đi mất. Dận Tường lần này đã có kinh nghiệm, trước ngẩng đầu lên nhìn Tứ Ca nhà mình, quả nhiên nghe thấy hai tiếng lạnh lùng: “Đuổi theo!”, đành phải than nhẹ, chịu phận bất hạnh, giao ngựa cho hạ nhân dắt đi, còn mình thì bước nhanh đuổi theo.
Thư Di nói chuyện với chủ bán một lúc lâu chủ yếu là muốn hỏi cách làm kẹo hồ lô, xem có giống với thời hiện đại hay không. Không ngờ, vị đại ca này nói chuyện rất có duyên, khiến Thư Di không nỡ bỏ đi. Cuối cùng vẫn là Anh Ca nhắc nhở nếu không đi ngay sẽ không kịp tới quán trà mất, lúc ấy Thư Di mới trả tiền và kéo Anh ca đi thẳng tới quán trà lớn nhất kinh thành – Đồng Tế trà lâu.
Lúc này đang là thời điểm trà lâu bận rộn náo nhiệt nhất, nhìn đại sảnh người ra người vào đông như mắc cửi, Anh Ca lo âu nói nhỏ vào tai Thư Di: “ Cách Cách, hay là mình tới nhã gian đi, ở đó thanh tĩnh, chỗ này thì…”
Thư Di nhìn nha đầu một cái, vỗ tay trấn an: “Tới đây là để thưởng cái không khí náo nhiêt, tới nhã gian thì có gì là vui nữa? Ngươi đừng sợ, ở đây tuy nhiều người, nhưng người xấu thì thực ít. Nói rồi nhìn khắp bốn hướng, phát hiện ra chỗ ngồi căn bản không còn, chỉ còn cái bàn sát tường ở đằng kia còn hai chỗ trống. Thư Di kéo Anh Ca đi tới, hỏi nam nhân trẻ tuổi phía đối diện: “Huynh đài, chúng tôi ngồi đây không phiền hai vị chứ?”
Namnhân ngẩng đầu lên, Thư Di bất giác bị cướp mất khẩu khí, hắn ta giống y hệt bạn trai nàng hồi ở trường đại học. Nam tử thấy người trước mặt mắt thanh mày tú, đậm vẻ nữ nhi, cũng hiểu mà cười nói: “Không phiền, các vị ngồi đi.”
Thư Di nghe thấy âm thanh của hắn mới bừng tỉnh, cẩn thận nhìn đối phương, phát hiện anh ta dung mạo gầy sương, hơi thở dồn gấp, giống như người mắc bệnh tim, nhưng ở gữa lông mày lại lờ mờ sắc đen, dấu hiệu giống như bị trúng độc, quả là kì quái!

Namtử không nói không rằng, để cho Thư Di thoải mái săm soi, nhưng người hầu bên cạnh hắn biểu hiện không thoải mái: “Vị công tử này, thiếu gia nhà chúng tôi có gì lạ mà cậu phải ngắm lâu thế?”
Thư Di sửng sờ, mới phát hiện bên cạnh hắn ta còn có một người nữa. Người này cơ thể cường tráng, vừa nhìn qua là biết người luyện võ. Biết cử chỉ của bản thân khiến hắn hiểu lầm, Thư Di vội vã cười nói: “Đừng hiểu lầm, tại hạ nhìn vị nhân huynh này hơi thở không thuận, khí tức suy yếu, mới hiếu kì nhìn một chút.”
“Ngươi nhìn thấy điều gì?” Vị nam nhân vừa được gọi là thiếu gia kia thản nhiên hỏi. Thư Di lắc đầu, bản thân rốt cuộc cũng chẳng phải đại phu, cũng chưa từng học qua y thuật, chỉ là lúc rảnh rỗi mở sách y ra đọc mà thôi. Người hầu thấy thư di lắc đầu, không khỏi có chút ủ rũ, còn tưởng rằng gặp được danh y. . .
“Có điều…”
“Có điều gì? Ngươi mau nói!” Người hầu thấy Thư Di chậm rãi nhấc tách trà, có chút sốt ruột truy hỏi. Anh Ca bất mãn lườm hắn một cái : “Ngươi gấp cái gì, không thấy thiếu gia nhà ta khát nước muốn uống trà sao?”
“Ngươi!!”
“Thế Kiệt, không được vô lễ!” Bị nhắc nhở, người tên Thế Kiệt, chính là người hầu của vị nam nhân, có chút không cam lòng quắt quắt miệng, đành ngồi một bên bực dọc.Namnhân thấy hắn an phận rồi, mới cười nói với Thư Di: “Khiến hai vị phải chê cười rồi, Thế Kiệt tính hắn vốn nóng nảy, nhưng không có ác ý gì! Không biết câu nói lúc nãy của vị huynh đệ này là có ý gì?”
Thư Di thấy anh ta khí độ bất phàm, hơn nữa chỉ lướt qua cũng thấy vẻ kính sợ của tên theo hầu, trong lòng càng hiếu kì về thân phận của hắn. Quyết định lừa hắn một chút: “Haha, ta tuy không nhìn ra là bệnh gì, nhưng ta biết một người đủ khả năng chữa trị cho người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận