Đừng Thích Em Như Vậy

Editor: Sunie

**

Đến ngày hôm sau, thời điểm Sở Mông từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn sang hướng bên gối, là Tưởng Lập Hàn, hắn nhắm mắt lại, Sở Mông cách không khí miêu tả mặt mày hắn, lông mi cong vút, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, trong lúc ngủ hắn còn đưa cánh tay, dán vào sau lưng, ôm eo cô, dường như rất sợ cô biến mất.

Tưởng Lập Hàn khoan thai tỉnh lại, đã thấy Sở Mông mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt không né không tránh, ngón tay giống như đoạn hành lướt qua chóp mũi hắn, “Thiếu gia, tại sao không muốn đến nước Mỹ?”

Tưởng Lập Hàn ngồi dậy, Sở Mông liền nằm ở bên người hắn, phía sau là hai cái chân vểnh lên, bắp chân trắng nõn ở trên hông trung lắc lư qua lại, phía dưới chăn  là mông vểnh với đường cong phập phồng, sáng sớm nhẹ nhàng, ngoài cửa sổ một cánh đồng cỏ xanh lá, còn truyền tới tiếng chim hót, hắn ăn ngay nói thật giọng nói mang theo vẻ biếng nhác, “Bởi vì em.”

Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng Sở Mông vẫn yên tĩnh một hồi lâu, xoay người nằm ở trên ngực hắn, cảm thán nói, “Nhưng mà em không thể cho anh cái gì.”

Những ngón tay thon dài ở dưới chăn bông vuốt ve mông nhỏ mềm mại của Sở Mông, vừa vặn hắn muốn nắn bóp một phen, Tưởng Lập Hàn cúi đầu mổ hôn trán Sở Mông, mái tóc dài của cô hỗn độn rối tung ở trên lưng trần như ngọc, Sở Mông hơi ngẩng đầu lên là có thể đối diện với ánh mắt thâm tình của thiếu gia, trán hai người áp vào nhau, hắn khẽ mỉm cười, “Em chính là lễ vật tốt nhất của anh.”

**

Cách mấy ngày, Sở Mông nhớ tới câu ‘lễ vật tốt nhất’ này vẫn không tự chủ được sẽ nhếch khóe miệng lên, ngay sau đó chính là một phen cười ngây ngô.

Dương Đào ở một bên nhìn qua, “Mùa hè cũng sắp đến, phát xuân cũng một vừa hai phải thôi được không?”

Sở Mông không nhịn được oán giận Dương Đào một chút tâm tư thiếu nữ cũng không có, Dương Đào tán thành gật đầu, bắt đầu một hồi nói lộn xộn, “Khi cậu mười tám tuổi còn chưa gặp được tình yêu đích thực, cậu cũng sẽ giống tớ đi lên tình yêu không tình yêu TM này, lão tử chỉ muốn giàu lên trong một đêm.”

Sở Mông gật đầu, “Đúng đúng đúng, hướng đại lão cúi đầu.”

Trường học đã bắt đầu tiến hành hoạt động chào mừng ngày Quốc tế Lao động, một loạt sinh viên tổ chức đều phải đưa ra ý tưởng, mỗi một khoa đều phải ở trên đường trường nhận một gian hàng để tổ chức hoạt động.

Tuy rằng Dương Đào ở bộ phận tổ chức, nhưng lại giống như ở bên ngoài bộ phận tổ chức có năng lực lôi kéo tài trợ, rảnh rỗi nói chuyện với quản lý rạp chiếu phim gần trường trong nửa giờ, cũng chính là thời gian Sở Mông đi mua ly trà sữa, quản lý rạp chiếu phim đã đồng ý tài trợ năm mươi vé xem phim.

Khi Sở Mông trở về, cầm trà sữa, nhìn năm mươi vé xem phim trong tay Dương Đào kia, lấy thẻ đổi vé, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Dương Đào thuận tay nhận lấy trà sữa từ Sở Mông, mạnh mẽ hút một ngụm, “Cậu có muốn lấy vé xem phim không? Cho cậu hai vé.”

Sở Mông lắc đầu, gần đây là tháng bảo vệ phim trong nước, dường như không có gì hay để xem.

(*) Tháng bảo vệ phim trong nước: là thông báo do Cục quản lý phim quốc gia đưa ra từ góc độ hỗ trợ các bộ phim trong nước. Nó được ban hành vào năm 2004 và hy vọng rằng tất cả các rạp trên toàn quốc sẽ hỗ trợ các bộ phim trong nước từ ngày 10 tháng 6 đến ngày 10 tháng 7 (hoặc tháng 7 đến tháng 8). Trong thời gian này, không khuyến khích giới thiệu các bộ phim bom tấn chia sẻ tài khoản ở nước ngoài . Trong thời kỳ này, các phương tiện truyền thông và ngành công nghiệp gọi là “tháng bảo vệ phim do Trung Quốc sản xuất”. 

“Cho cậu cậu cũng không nhận nga?” Dương Đào hóa thân trở thành anh anh trách, “Cậu làm tổn thương trái tim của Đào Đào, nắm đấm nhỏ đánh vào ngực nga ~”

Sở Mông không nói mắt trợn trắng, đã thấy Dương Đào đến dây dưa, “Tớ mặc kệ, hoạt động lần này cậu làm sao cũng phải đến giúp tớ, không có nhiều chị em như hoa như ngọc, không ai muốn đến gian hàng của tớ!”

Gần đây Dương Đào đi sớm về trễ đều bận rộn cho việc hoạt động, Tưởng Lập Hàn lại ở phòng thí nghiệm bận bịu phiên dịch tài liệu, lúc này Sở Mông đợi trong ký túc xá quả là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

“Ai, cậu còn như vậy nữa, tớ sẽ đi tìm người khác.” Sở Mông cắn muỗng cơm, cũng chỉ có lúc ăn cơm, cô mới có thể cùng thiếu gia nói mấy câu.

Tưởng Lập Hàn đã nhờ bạn học mua hộ cơm, bây giờ đang tra cứu tài liệu một mình, cười khẽ, “Ngoan. Có ăn nhiều cơm không?”

Sở Mông đóng nắp hộp cơm lại, phát tán tiểu tính tình, “Không có không có, đói chết rồi.”

Tưởng Lập Hàn khép sách vở lại, ngoài cửa sổ ánh trăng đã dâng lên cao, treo trên bầu trời, hai đầu nhòn nhọn, giống như một con thuyền nhỏ, hắn hạ thấp giọng, tận hưởng sự yên tĩnh trong giấy phút này, “Mông Mông, có nhớ anh không?”

Lời này vừa nói ra, Sở Mông cũng không tự chủ yếu lòng, hơi thở nhỏ nhẹ mềm mại nghiêm túc gật đầu, “Có.” Thật ra buổi tối mỗi ngày thiếu gia ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng sẽ rút ra chút thời gian đến dưới lầu ký túc xá tìm cô, hai người ngồi ở ghế dài, trò chuyện chưa được mấy câu, ký túc xá lại sắp đóng cửa.

Hai người lại trò chuyện một lúc, Tưởng Lập Hàn đã muốn đi ăn cơm, lúc này Sở Mông mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Cuối cùng đã đến cuối tháng tư, Dương Đào quả thực không gặp may mắn, lại nhận được gian hàng cuối cùng trên đường trường, cả người đều không tốt, Sở Mông giúp đỡ sửa sang lại vật liệu, cô cũng là nhất thời nhàm chán nghĩ không thể giống như oán phụ vậy, cắn khăn tay chờ thiếu gia, trông chờ mòn mỏi.

Dương Đào ủ rũ một hồi, cũng lên tinh thần, dẫu sao cô cũng có vũ khí bí mật mà phải không?

Quay đầu vừa thấy Sở Mông, Dương Đào tấm tắc vài tiếng, thấy cái quần dài kia không vừa mắt, “Mông Mông cậu không nóng sao?”

Thấy Sở Mông không rõ nguyên do lắc đầu, Dương Đào cũng không dám nói quá nhỏ, chỉ thúc giục cô, “Bây giờ buổi sáng còn khá ổn, đến buổi chiều lại nóng, trở lại ký túc xá đổi quần đùi được không?”

Sở Mông nghĩ còn có thể trở lại ký túc xá ngủ một giấc, tự nhiên gật đầu, cao hứng chạy trốn.

Ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá cây màu xanh biếc, rõ ràng có thể thấy được gân lá, côn trùng kêu vang ở nhiệt độ cao sau giờ ngọ ồn ào náo động không dứt, Dương Đào thấy Sở Mông đổi quần đùi vừa lòng gật đầu.

Bộ phận tổ chức trò chơi ở gian hàng cũng rất là đơn giản, đơn giản chính là trò chơi bài poker, thông qua ba vòng trò chơi bạn học sẽ có cơ hội một lần rút thăm trúng thưởng, phần thưởng đương nhiên là một xấp vé xem phim kia.

Loại trò chơi này bình thường không có gì lạ, không đủ để làm đông đảo bạn học đi thẳng ra sau con đường trường, vì thế Dương Đào tìm tới mấy chị em mặc quần short áo crop top, khuôn mặt và dáng người đều đẹp, chân dài uyển chuyển, tự nhiên đưa tới vô số bạn học nam…

Sở Mông tự nhiên cũng bị gọi tới làm một trong những chị em nóng bỏng.

Mỗi cửa ải của trò chơi, Dương Đào đều thân thiết quét một mã QR, không ngại nhắc nhở, “Bạn học, quét qua mã QR mới có thể tiến vào cửa ải tiếp theo nga!”

Sở Mông nổi lòng hiếu kỳ, đi quét mã QR, bất ngờ xuất hiện một cái WeChat, click mở vòng bạn bè, chậc chậc chậc, quả nhiên là đống áo tắm trước kia. Tưởng Lập Hàn lần trước hào phóng mua toàn bộ áo tắm, tự nhiên là tiền đến hàng không còn, Dương Đào thấy vậy cũng vui mừng, ngay sau đó vẫn theo như kế hoạch cũ muốn đem áo tắm tiêu thụ hết sạch.

Sở Mông đỡ trán, Đào Đào tại sao lại không đem chút tâm tư này dùng trong học tập nha?

Thời điểm còn chưa chờ Dương Đào thi triển đại quyền cước, đã có người tới tìm, bạn học Ngụy Vệ ở hội sinh viên, hắn gõ gõ bàn, “Bạn học, không nên ở trong hoạt động của gian hàng tiến hành hoạt động kinh doanh nga.”

Dương Đào đương nhiên là không chịu, lôi kéo Ngụy Vệ đến một bên thì thà thì thầm.

Ngụy vệ đương nhiên cũng sẽ không tích cực, chẳng qua là sau khi cười đùa một phen, nói, “Những người khác trong hội sinh viên đều mang theo bạn gái đi chơi trò chơi, tớ chỉ có một mình, là một cẩu độc thân, chỉ có thể đến tuần tra phải không?”

Tròng mắt Dương Đào chuyển động, tự nhiên minh bạch.

Lúc Sở Mông nhìn sang, hai người còn đang nói chuyện, hiển nhiên đang tiến hành một trận PY giao dịch, chậc chậc chậc.

**

“Cái gì!” Sở Mông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Đào Đào, cái này không được! Sao cậu lại không tự mình đi chứ?”

Dương Đào lại muốn bắt đầu kỹ năng nhanh mồm nhanh miệng, “Ai da ~ không phải cùng hắn xem một bộ phim thôi sao? Cái này cũng không được sao? Tưởng Lập Hàn sẽ không chập nhặt cái này~ hơn nữa, hắn cũng sẽ không phát hiện ~”

Sở Mông đã che lỗ tai, cấm tất cả âm thanh ma quỷ xâm nhập vào não, trong miệng vẫn còn nói, “Không được.”

Dương Đào nhìn thẳng vào cô, “Tại sao lại không được?”

Sau khi thấy miệng Dương Đào không chuyển động, lúc này Sở Mông mới buông tay, thái độ kiên quyết, “Đào Đào, cái này thật sự không được.”

Dương Đào buông tay, biết không cách nào khuyên bảo Mông Mông ngốc được nữa, dù sao hoạt động của gian hàng đã kết thúc, không cần sợ hãi Ngụy Vệ kia lại đến dây dưa, hiện nay tâm bình khí hòa, “Tớ nói với người ta buổi tối 7 giờ gặp mặt ở cổng phía tây. Cậu sẽ đi với tớ chứ? Cũng không thể để cho người ta chờ đi.”

Sở Mông nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Ở cổng phía tây, bạn học Ngụy Vệ thấy xem phim không thành, cũng không có quá nhiều dây dưa, vội vã đi tiệm net chơi trò chơi.

Ngụy Vệ mới vừa đi, Tưởng Lập Hàn đã tới rồi, thầy của hắn mới từ nơi khác trở về, phòng thí nghiệm bọn họ tụ tập ở quán ăn gần cổng phía tây ăn cơm, dựa vào cửa sổ Tưởng Lập Hàn thấy Dương Đào, Sở Mông và một nam sinh đang nói chuyện, mày rậm nhăn lại, nhất thời lo lắng Dương Đào không có tiết tháo gì, đợi lát nữa lại đem Sở Mông bán đi.

Dương Đào thấy Tưởng Lập Hàn xuất hiện từ phía sau, lại thấy Sở Mông rũ đầu ở trước mặt hắn, giống một đứa trẻ làm sai chuyện, mình giống như là cái bóng đèn, lấy cớ muốn đi ăn chút bữa khuya cũng đi mất dạng.

Trên đường đưa Sở Mông trở về ký túc xá, tuy là hai người đã cùng chung chăn gối, lưỡng tình tương duyệt, Tưởng Lập Hàn vẫn còn lo được lo mất, bất cứ lúc nào một lu giấm to lâu năm cũng có thể vén nắp, “Sao lại thế này?”

(*) Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau.

Con đường trở về ký túc xá ở trước sườn núi, ánh trăng và ánh sáng đèn đường chiếu xuống, rơi vào cỏ xanh hai bên, Sở Mông đi tới, không có gì giấu giếm, liền đem mọi chuyện nói rõ ra, giương mắt, thấy người nào đó nhíu chặt ấn đường, vểnh môi mỏng, rất là không vui.

Tưởng Lập Hàn cảm thấy cần phải làm cho Dương Đào không tiết tháo này cách Sở Mông xa một chút, lần này lôi kéo đi xem phim, lần sau một giây liền dẫn mối, cách thật lâu, mới phát hiện mình đã bỏ quên vấn đề mấu chốt, hắn rất muốn biết, “Vậy sao em lại không đi?”

Sở Mông ngạch một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Lập Hàn, rất là không hiểu hắn sẽ hỏi như vậy, vội vàng sắp xếp lời nói một chút, “Em cảm thấy, yêu đương là phải trung thành với nhau không phải sao? Huống hồ, đây không phải là thiếu gia có phát hiện vấn đề hay không, mà chuyện này là vấn đề có nên làm hay không. Cùng nam sinh khác xem phim là điều không nên làm.”

Nói xong Sở Mông nhìn thấy Tưởng Lập Hàn cười, cười đến gió xuân hóa tuyết, tiếp theo lại giơ tay xoa loạn tóc cô, “Ai…”

Cánh tay dài của Tưởng Lập Hàn duỗi ra, ôm Sở Mông vào trong ngực, rất chặt chẽ, như muốn nhập vào trong thân thể hắn vậy, vào đêm hè tuyệt đẹp này, Tưởng Lập Hàn nỉ non ở bên tai cô, “Mông Mông của anh thật giỏi. Sau này đều như vậy được không?”

Sở Mông duỗi tay ôm bả vai rộng lớn của Tưởng Lập Hàn, hơi ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Tưởng Lập Hàn.

Dưới ánh đèn sáng có một hình ảnh, có bóng dáng cặp tình nhân chiếu vào trên đường, bị kéo thật dài…

Hoàn chính văn.

~

Lời của tác giả:

Hoàn chính văn rồi.

Giống như Mông Mông mấy chương trước đi gặp Lương Kiến An vậy, còn có rất nhiều chuyện sau đó, cô đều không muốn để cho Tưởng Lập Hàn phát hiện, đến đoạn áo tắm kia cũng vậy, suy nghĩ của cô chỉ là chụp ảnh, cắt khuôn mặt không muốn bị thiếu gia biết và phát hiện ra.

Nếu nghiêm túc trong một mối quan hệ yêu đương, có loại tư tưởng như vậy là không đúng.

Rốt cuộc, nếu hai người tâm ý tương thông, lại phát ra lời nói tình cảm thật lòng, mới biết được, có một số chuyện, cũng không phải là vấn đề đối phương biết và phát hiện, mà là lúc mình đang đối mặt với cám dỗ, có chút chọn lựa, có ranh giới cuối cùng, biết trong tình huống nào có trách nhiệm với bạn trai (gái) của mình, cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

Mông Mông trưởng thành.

Tưởng Lập Hàn cũng trưởng thành.

Mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt này, ngay cả sau này kết hôn đều ngọt ngào như mật.

Tiếp theo là mấy ngoại truyện.

Mua~ Để cho ta hôn một cái ( づ  ̄3 ̄) づ ╭? ~

Nghìn lời vạn chữ, kẻ hèn này yêu thương các bạn, cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui