Trước đó đại phu đã dùng nhân sâm điều chế thành đan hoàn bổ sung thể lực cho Thẩm Diên, Thẩm Diên ăn một lần trước khi sinh, trong quá trình sinh lại ăn thêm một lần, phòng ngừa hao tổn thể lực.
Bùi Dực lấy chiếc bình sứ nhỏ màu trắng trên tủ đầu giường, đổ ra một viên thuốc màu nâu đút cho Thẩm Diên: “Diên Diên, ăn trước một viên thuốc sâm, bổ sung thể lực, chậm rãi nhai sau đó nuốt xuống là được rồi.”
Chờ Thẩm Diên nuốt xong, Bùi Dực lại đút cho nàng thêm hai viên.
Thẩm Diên ăn thuốc nhân sâm, thể lực dần dần được khôi phục.
Nữ đại phu dùng tay nhẹ nhàng xoa ấn vài cái trên bụng Thẩm Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, bà đỡ hô lớn: “Thấy đầu hài tử rồi, di nương dùng sức thêm một chút.”
Thẩm Diên nắm chặt đệm chăn hai bên, dồn sức xuống dưới thân, nữ đại phu lại tiếp tục ấn nhẹ trên bụng nàng, một lát sau, trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Thẩm Diên giống như trút được gánh nặng, nàng nhắm mắt lại, suy yếu thở hổn hển, một hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Bùi Dực nhìn thoáng qua nhi tử mới sinh, sau đó lập tức quay đầu xem Thẩm Diên, thấy nàng nhắm mắt không nhúc nhích, trong lòng hắn đột nhiên có chút sợ hãi.
“Diên Diên, Diên Diên…” Bùi Dực kinh hoảng gọi tên nàng.
Thẩm Diên chậm rãi mở mắt, suy yếu trả lời: “Ừ… Phu quân.”
Bùi Dực nhẹ nhàng thở ra, Diên Diên của hắn còn sống, thật tốt.
Hắn trìu mến lau mồ hôi trên trán Thẩm Diên, đau lòng nói: “Vất vả Diên Diên, nhi tử chúng ta rất khỏe mạnh.”
Một đêm này, Bùi Dực thức trắng đêm, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Diên, thỉnh thoảng sờ sờ trán nàng, đặt tay dưới mũi, sờ nhịp tim, xác định nàng bình an không có việc gì. Tới khi màn đêm dần được vén lên, hắn mới dám nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Sau khi Thẩm Diên sinh hài tử, Bùi Dực nhờ đại phu kê vài thang thuốc cho nàng bồi bổ thân mình.
Hắn bỏ ra số tiền lớn, các dược liệu đại phu cung cấp đều cực kỳ trân quý, Thẩm Diên khôi phục rất nhanh, khí sắc cũng rất tốt.
Nhìn thân mình Thẩm Diên rốt lên từng ngày, nhi tử khỏe mạnh đáng yêu, tảng đá trong lòng Bùi Dực rốt cuộc cũng hạ xuống.
Bùi Dực có được ký ức kiếp trước, khi hắn chăm sóc hài tử, thật ra khá thuận tay.
Hơn nửa đêm, khi hài tử đói bụng, đều là hắn vén xiêm y Thẩm Diên lên, cho hài tử ăn sữa.
Ngày thường đổi tã cho hài tử, hài tử khóc nháo, dỗ dành hài tử cũng đều là hắn làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không muốn Thẩm Diên bị mệt mỏi, chuyện có thể làm hắn đều tận lực đi làm, để Thẩm Diên nhẹ nhàng hơn một chút.
Quá trình hậu sản của Thẩm Diên được chăm sóc rất tốt, bầu ngực nàng trướng to gấp đôi, sức ăn của nhi tử khá nhỏ nên căn bản sữa lúc nào cũng tràn trề.
Mỗi buổi tối nàng đều phải năn nỉ Bùi Dực hút sữa cho nàng, bằng không sẽ trướng đau không ngủ được.
Từ ngày đầu tiên nàng sinh hài tử, Bùi Dực vẫn luôn hút sữa cho nàng, đến bây giờ cũng gần hai tháng rồi.
Mỗi ngày có thể sờ, có thể ăn, xoa nắn bầu ngực căng tròn kia khiến cho cự vật dưới thân hắn luôn mạnh mẽ ngẩng cao đầu.
Mỗi lần hút sữa xong, cả người hắn đều khô nóng, mệnh căn trướng đau khó nhịn.
Nhưng bởi vì Thẩm Diên vừa mới sinh hài tử, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể hành phòng, hắn đành phải cố kìm nén dục vọng trong thân thể.
Tối nay, tròn hai tháng trôi qua.
Đại phu nói, hai tháng sau hậu sản, nữ tử có thể hành phòng cùng trượng phu.
Tối nay Bùi Dực có chút hưng phấn, hắn ngậm bầu ngực căng phồng no đủ của Thẩm Diên hút đến hăng say, nước miếng lóng lánh phủ đầy bầu ngực trắng nõn của nàng.
Đầu vú bị mút đến ửng đỏ phát sưng, nhút nhát sợ sệt đứng thẳng lên, giống như một đóa hoa trắng nõn nằm trên đỉnh đồi tuyết trắng, kiều diễm mê người.
Bùi Dực dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu vú phấn nộn mà xoa bóp, thân mình Thẩm Diên run lên, nhịn không được ưm một tiếng.
Nàng đẩy bàn tay Bùi Dực ra, hờn dỗi nói: “Ưm… Phu quân, chàng hút sữa, xoa nó làm gì? Ta thật sự rất ngứa đấy.”
Ánh mắt Bùi Dực u ám, hắn cúi người gặm cắn đầu vú sưng đỏ của nữ nhân, giọng nói khàn khàn: “Đầu vú Diên Diên thật đẹp, trắng trắng mềm mềm, mỗi lần xoa nắn nó đều sẽ nảy lên, thật đáng yêu.”