Bùi Dực nhìn chằm chằm bầu ngực không ngừng đong đưa của nữ nhân, ánh mắt âm u thêm vài phần, hắn cúi người ngậm lấy đầu vú phấn nộn kia, mút một ngụm sữa tươi ngọt thanh, kích thích phần hông, cắm thật sâu về phía trước.
Phụt một tiếng, côn thịt màu đỏ tím mở ra con đường đi chật hẹp, các góc cạnh của quy đầu cọ xát vào vách thịt mềm mại trơn trượt, hạ thân Thẩm Diên sinh ra một cảm giác rùng mình tê dại, nàng ôm chặt eo nam nhân, yếu ớt rên rỉ.
Bùi Dực rút côn thịt ướt dầm dề ra, sau đó lại dùng lực đẩy mạnh vào, không biết quy đầu chạm tới nơi nào, Thẩm Diên đột nhiên cắn môi dưới, dồn dập kêu vài tiếng.
“A a… phu quân… nơi đó khó chịu… không cần chạm tới nơi đó…”
Bùi Dực chớp chớp đôi mắt hẹp dài, từng giọt mồ hôi đong đưa trên lông mi, hắn thở dốc, nhìn nữ nhân sắc mặt ửng hồng phía dưới.
Hắn cúi người cắn môi nàng, khóe môi lộ ra vài ý cười có thâm ý khác, khàn khàn nói: “Không cần chạm tới nơi nào? Diên Diên nói nơi này sao?”
Bùi Dực nói xong, côn thịt to dài nhắm ngay chỗ thịt mềm vừa bị cọ xát kia dùng sức đâm vào, quy đầu cực đại va chạm cực mạnh nghiền nát mọi cảm xúc.
“A a…” Thân mình nhỏ xinh của Thẩm Diên đột nhiên run lên, khoái cảm kịch liệt không ngừng từ dưới thân truyền lên đại não, nàng cắn bả vai nam nhân, run rẩy không ngừng, “Ưm... phu quân… chàng cố ý khi dễ người.”
Bùi Dực rút côn thịt sung huyết phát tím ra, lại cắm thật sâu vào, tầng tầng lớp lớp thịt mềm hết mút lại cắn, những sợi gân xanh hằn càng thêm rõ ràng, khoái cảm nối tiếp từ đợt này đến đợt khác, sảng khoái tới mức da đầu tê dại.
Hắn biết vị trí mềm mại kia là điểm mẫn cảm của Thẩm Diên, nên cố ý va chạm với nơi đó.
Mỗi lần va chạm, Thẩm Diên đều run rẩy thân mình kêu một tiếng, mật huyệt càng thêm co rút, gắt gao cắn chặt mệnh căn của hắn.
Bùi Dực mút đầu vú Thẩm Diên, cười xấu xa nói: “Diên Diên không thoải mái sao? Cắn chặt như vậy, lại co rút như thế, phu quân sắp bị nàng bấm gãy rồi, như này sao có thể nói là khi dễ người? Trong lòng Diên Diên rất vui thích chứ.”
“A… Không phải, ta không thèm thích đâu.” Thẩm Diên dùng tay che gương mặt ửng đỏ, sống chết không chịu thừa nhận.
Bùi Dực giữ chặt xương hông nàng, nhanh chóng đưa đẩy, côn thịt sung huyết phát tím ra ra vào vào giữa hai chân trắng nõn của nàng, vang lên tiếng nước òm ọp.
Hoa huyệt nhỏ hẹp bị kéo căng để thừa nhận côn thịt to dài, hai cánh hoa bên ngoài bị va chạm đến sưng đỏ, run rẩy bao lấy dương vật to dài.
Mỗi lần Bùi Dực rút côn thịt ra ngoài, đều sẽ mang theo một lượng lớn dâm thủy, thấm ướt một mảnh đệm chăn dưới thân hai người.
“A… ưm… phu quân, ô ô, dừng lại…” Hai chân Thẩm Diên không ngừng run rẩy, mười ngón chân trắng nõn không chịu nổi mà cuộn tròn lại.
Mặc dù Thẩm Diên không thừa nhận mình có cảm giác, nhưng hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, tiếng kêu cũng càng ngày càng kiều mị, căn bản không có cách nào che giấu vui thích trong thân thể.
Dường như nàng sắp đạt tới khoái cảm kịch liệt, hoa huyệt ướt nóng có nhịp tính co rút lại, siết chặt lấy côn thịt.
“Ừ…” Cổ họng Bùi Dực tràn ra một tiếng than nhẹ sảng khoái, quy đầu cực đại bị kẹp tới mức phát đau, ẩn ẩn có xúc động muốn bắn tinh.
Hắn đè nén khoái cảm trong thân thể, nặng nề thở hổn hển, cúi đầu tiến đến bên môi Thẩm Diên, hôn nàng, thấp giọng hỏi: “Diên Diên thích ta sao? Hử?”
“Ta… Ta đương nhiên… Thích phu quân.” Thẩm Diên nhỏ giọng nói.
Bùi Dực không quá vừa lòng đối với đáp án này, hắn biết hai từ “Phu quân” trong miệng Thẩm Diên là danh xưng của một người khác, có rất nhiều thời điểm, hắn biết, Thẩm Diên không phải đang gọi hắn.
Bùi Dực có chút chua xót đẩy thắt lưng tiến thật sâu vào bên trong, quy đầu cực đại chống lên cửa tử cung nhỏ hẹp, dùng sức nghiền nát.
“A… a… Phu quân… quá sâu… Mau ra ngoài…” Thẩm Diên nhíu mày, duỗi tay đẩy ngực nam nhân, nàng cảm thấy bên trong mình vừa đau lại vừa trướng, gần như không còn tri giác.
Bùi Dực đè thân hình to lớn trên thân thể nhỏ xinh của Thẩm Diên, cho dù nàng đẩy như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào phần bụng hơi căng phồng của Thẩm Diên, ánh mắt thâm trầm, thứ đang nhô lên này là hẳn dương vật của hắn, thật sự cắm rất sâu.
Bùi Dực khàn giọng hỏi: “Ta là ai?”
“Ô ô… chàng là phu quân.”
Bùi Dực lắc đầu: “Không phải cách gọi này.”
“Chàng là Bùi Dực.”
Bùi Dực: “Nàng thích ai?”
Thẩm Diên cắn đôi môi đỏ, run rẩy nói: “Ta… Ta thích Bùi Dực.”
Lúc này sắc mặt Bùi Dực mới khá hơn một chút, hắn không làm khó Thẩm Diên nữa, kích thích phần hông, nhanh chóng đưa đẩy mười mấy cái, cuối cùng cắm thật sâu tới đáy, ôm chặt nàng, bắn ra một dòng tinh dịch đặc sệt.
Hai người ôm nhau, dồn dập thở hổn hển.
Một lát sau, Thẩm Diên ngẩng đầu khỏi lồng ngực nam nhân, ai oán nói: “Phu quân, không phải chàng chính là Bùi Dực sao? Ta thích chàng chính là thích Bùi Dực, cần gì phải vòng một vòng lớn như vậy để hỏi những lời này, chàng cố ý khi dễ ta.”