“Phu quân, chàng vẫn không vui sao?” Thẩm Diên ghé sát vào hắn, thử thăm dò.
Bùi Dực liếc mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ và bi thương “Nàng gạt ta.”
Thẩm Diên có chút khó hiểu: “Ta lừa gạt phu quân khi nào?”
Nàng vẫn chưa nhận ra nam nhân trước mắt là Bùi Dực kiếp này, chỉ cho rằng hắn còn vì chuyện tối qua mà không vui.
Bùi Dực nhìn thẳng vào nàng, ngữ khí khó nén được cảm giác bi thương: “Nàng từng đáp ứng ta, ta để hắn ra, nàng sẽ gả cho ta, cùng ta bái đường thành thân, nhưng nàng lại lừa gạt ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi khi hắn tỉnh lại nhìn thấy hai người trần truồng, bầu không khí trong phòng nhuốm màu tình dục, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Nhưng, tân lang hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc lại không phải hắn.
Bùi Dực trầm giọng chất vấn Thẩm Diên, trong lời nói tràn đầy chua xót cùng ủy khuất: “Bình thuốc nhỏ ta cho nàng đâu, vì sao không cho hắn uống? Rõ ràng nàng đã đáp ứng ta chỉ cho hắn ra ngoài nửa ngày, nhưng cuối cùng nàng lại để hắn làm tân lang cả ngày.”
Đôi mắt đen nhánh không hòa tan được bi thương dày đặc, hốc mắt có chút ửng đỏ, hắn bình tĩnh nhìn nàng. Thẩm Diên bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, nàng sững sờ trong giây lát.
“Ta… Ta…” Nàng rũ đầu xuống, ánh mắt né tránh, vặn xoắn ngón tay, giống như hài tử làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta quên mất.”
Chỉ là hình thức bái đường động phòng bình thường thôi, nàng không nghĩ tới hắn sẽ để ý, khổ sở như vậy.
Rõ ràng là cùng một thân thể, nàng cho rằng như vậy kiếp trước đã bái đường, đồng nghĩa với việc Bùi Dực kiếp này đã bái đường, không khác nhau là bao.
Người bên ngoài nhìn vào, nàng xác thật đã gả cho Bùi Dực như vậy, bởi vì không ai biết đến sự tồn tại của Bùi Dực kiếp trước.
Nhưng Bùi Dực lại không cảm thấy cực kỳ khác nhau, hắn tỉ mỉ chuẩn bị hôn sự hồi lâu, đủ thấy trong lòng có bao nhiêu chờ mong.
Lúc trước, nàng vẫn không muốn cùng hắn về nhà, không hiếm lạ việc làm thiếp của hắn, khi đó hồi lâu không hiểu ý tứ của nàng, chỉ muốn dùng tiền dỗ dành nàng.
Sau này, nàng sinh nhi tử cho hắn, đi một chuyến đến quỷ môn quan, hắn trải qua cảm giác thiếu chút nữa mất đi nàng, thấp thỏm lo âu, một đêm không dám đi vào giấc ngủ, sợ sau khi tỉnh lại sẽ không thấy được nàng.
Rốt cuộc hắn cũng biết được nàng quan trọng tới mức nào, cũng nhận ra mình thật sự yêu nàng.
Hắn bắt đầu không so đo thân phận chênh lệch giữa hai người, muốn trao vị trí chính thê cho nàng, để nàng vẻ vang gả cho hắn, làm thừa tướng phu nhân của hắn, không bao giờ bị người dùng danh xưng tiểu thiếp mà coi khinh.
Với hắn mà nói, bái đường thành thân không chỉ là một loại nghi thức, mà đó còn là sự quý trọng của hắn dành cho nàng, là chuyện long trọng vô cùng có ý nghĩa.
Hắn đã từng nghĩ tới việc nắm tay nàng đi qua thảm đỏ thật dài, bái thiên địa cao đường, nhận lời chúc phúc của mọi người, sau này nàng chính là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn sẽ cùng nàng tay nắm tay, sống với nhau cho tới khi đầu bạc.
Nhưng mà, quá trình quan trọng đó, đều bị thay thế bởi một nam nhân khác.
Cả đời chỉ cưới thê tử một lần, cả đời chỉ bái thiên địa cao đường một lần.
Cơ hội thành thân duy nhất, nàng lại dành cho nam nhân khác, trong lòng hắn chỉ còn lại sự không cam lòng, chua xót, tiếc nuối.
Thẩm Diên ngước mắt, thấy nam nhân vẫn đang ngây ngốc nhìn nàng, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, sợ hắn biết ngày hôm qua nàng cố ý giấu bình thuốc nhỏ đi.
Như để lấy lòng, nàng mềm giọng gọi: “Phu quân…”
Nếu là trước kia, chắc chắn Bùi Dực sẽ vui sướng ôm Thẩm Diên vào trong ngực, không ngừng hôn nàng.
Hắn thích nhất là nghe nàng gọi hắn là phu quân, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, trái tim hắn như muốn hóa thành vũng nước.
Nhưng lần này, Bùi Dực không duỗi tay ôm Thẩm Diên, hắn nhặt áo ngoài rơi rụng khắp nơi khoác lên người, giống như không nghe thấy tiếng gọi của nàng, đi giày, bước thẳng về hướng đại môn, chỉ chừa lại cho Thẩm Diên một bóng dáng lạnh nhạt.
Không thể nghi ngờ, hắn tức giận.
Tuy nhiên, hắn không nói tới việc trừng phạt nàng, cũng không truy cứu chuyện ngày hôm qua nàng không cho hắn ra ngoài.
Thẩm Diên cảm thấy có lẽ Bùi Dực chỉ tức giận một hai ngày rồi thôi, việc này sẽ nhanh chóng trôi qua.
Sau khi đứng dậy rửa mặt chải đầu, Thẩm Diên ôm nhi tử về từ chỗ Bùi lão phu nhân, cho hắn ăn no sữa.
Nhi tử ăn xong, nàng bắt đầu dùng đồ ăn sáng, bận việc một hồi đã gần tới giữa trưa, nhưng mãi tới lúc này cũng không nhìn thấy Bùi Dực, nàng hỏi nha hoàn: “Tướng gia đâu, ngài ấy đã dùng bữa chưa?”
Nha hoàn lắc đầu: “Tướng gia ở trong thư phòng, nhìn sắc mặt ngài ấy có vẻ không vui, sáng nay cũng không ăn gì, đi một mạch tới thư phòng, từ sáng đến giờ vẫn chưa ra ngoài.”
Thẩm Diên trộm đi xem Bùi Dực một lần, hắn vùi đầu trên án kỉ, chấp bút lông, tập trung tinh thần, không biết đang viết gì.
Đoán chừng là xử lý công văn đi.
Tuy rằng hôm qua thành thân, Thánh Thượng cho nghỉ ba ngày, tuy nhiên, dựa theo tính cách của Bùi Dực, hắn là người tận tâm yêu công việc như thế, ở nhà cũng không quên xử lý công văn.
Thẩm Diên không đi vào quấy rầy Bùi Dực, sợ hắn bị đói, nàng phái người đưa đồ ăn tới cho hắn.
Không phải hắn đang nổi nóng sao? Nàng không nên xuất hiện trước mặt hắn, khó tránh khỏi hắn lại nghĩ ra chuyện gì, tiện đà tìm nàng tính sổ.