Dựng thiếp

Khi nha hoàn đặt khay đồ ăn xuống, Bùi Dực vẫn đang cầm bút lông viết chữ, hắn liếc nhìn khay đồ ăn một cái, lập tức thu hồi tầm mắt trở về trên trang giấy: “Ai bảo ngươi đưa tới đây?”
Nha hoàn: “Bẩm tướng gia, là phu nhân ạ.”
“Phu nhân đâu?”
“Phu nhân cùng tiểu thiếu gia đang ở Nhã Uyển ngắm hoa.”
“Ngắm hoa?” Bùi Dực nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đói bụng từ sáng sớm tới giờ, bị nàng chọc tức ngay cả cơm cũng ăn không vô, thế nhưng nàng còn có tâm tình đi ngắm hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng căn bản không quan tâm đến sự sống chết của hắn, chỉ một mực thiên vị cô hồn ở  bên trong thân thể hắn, có phải hay không?
Được rồi, cứ để hắn đói chết đi, xem cô hồn kia có thể ký thác ở nơi nào.
Bùi Dực xua tay với nha hoàn, ngữ khí lạnh băng: “Mang cơm xuống đi, không có lệnh của ta, không ai được phép tiến vào quấy rầy ta.”

Bùi Dực tung hoành trên quan trường nhiều năm, khí tràng cường đại, nói chuyện uy nghiêm hữu lực, nha hoàn không dám chối từ, ngoan ngoãn lui xuống.
Tới giờ Dậu, thời điểm chuẩn bị dùng bữa tối, Thẩm Diên mới từ chỗ nha hoàn biết được Bùi Dực đã một ngày chưa ăn cơm.
Hiện tại hắn còn đang ngốc trong thư phòng, không rời khỏi căn phòng kia nửa bước.
Thẩm Diên phân phó nha hoàn chăm sóc hài tử, xoay người vội vã đi về hướng thư phòng.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Dực nhíu mày, không hề có ý định ngẩng đầu, chăm chú cúi đầu viết chữ.
Hắn lạnh giọng quát lớn: “Làm càn, không phải ta đã nói, không có sự phân phó của ta, không được phép tiến vào hay sao?”
Thẩm Diên hơi sửng sốt, hai chữ “Làm càn” này đã rất lâu rồi nàng không được nghe thấy, trước kia, Bùi Dực rất thích dùng hai từ này với nàng.
Ngày thường đều là nàng khiêu khích hắn, làm lơ quyền uy của hắn, hắn giận dữ lấy thân phận trấn áp, răn dạy nàng chú ý lời nói.
Thì ra, đã rất lâu rồi hắn không phát giận với nàng.
“Phu quân, ta tới gọi chàng đi dùng bữa.” Thẩm Diên đến gần Bùi Dực, nhẹ giọng nói.
Bàn tay đang chấp bút của Bùi Dực hơi dừng lại, hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn gác bút xuống, nói một câu khó hiểu: “Vừa rồi không phải ta mắng nàng.” Hắn tưởng người tới là nha hoàn.
Tuy rằng Bùi Dực giận Thẩm Diên lừa hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc mắng nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nhớ rõ trước kia nàng rất thích khóc, mỗi lần mắng nàng, nàng đều khóc đến hốc mắt đỏ bừng, giống hệt con thỏ nhỏ.
Nếu lời chỉ trích quá tàn nhẫn, không chừng nàng lại muốn rời nhà bỏ ra ngoài, hắn luyến tiếc nàng khóc, càng luyến tiếc để nàng rời đi.
Trong lòng hắn cực kỳ ủy khuất, nhưng chỉ âm thầm giận dỗi một mình, không muốn phát tiết trên người nàng.

Bùi Dực nói xong câu vừa rồi liền yên lặng, hắn nghiêng người, không nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhìn sườn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn, trong lòng thầm nhủ, người nam nhân này vẫn còn đang tức giận đấy.
Nàng không khỏi nhớ buổi sáng ngày hôm nay, bên trong cặp mắt tràn đầy thống khổ bi thương đó, nàng suýt chút nữa có thể nhìn thấy lệ quang lấp lánh.
Nói đến cũng buồn cười, hắn đã ba mươi mấy tuổi rồi, một đại nam nhân, còn có thể rưng rưng nước mắt vì việc này, rốt cuộc trong lòng hắn có bao nhiêu thương tâm?
Nhiên Nhi nhà bọn họ tự mình té ngã, đầu sưng vù một cục, hắn cũng chưa khóc.
Tuy nhiên, việc này xác thật là do nàng làm không đúng, hiện tại chỉ cần nói hai câu lời hay, dỗ dành hắn là được rồi.
Thẩm Diên hơi do dự, nàng tiến lên kéo cánh tay Bùi Dực, mềm mại nói: “Phu quân, là Diên Diên sai rồi, sau này ta sẽ không lừa chàng nữa, chàng đứng dậy dùng bữa đi.”
Bùi Dực nghiêng đầu, đôi môi mỏng mím chặt, không lên tiếng.
Hắn không thể quá dễ dãi, hắn muốn để lại một chút uy nghiêm.
Nếu hắn hạ bản thân quá thấp, lần sau, nàng sẽ còn cùng người nọ tiếp tục khi dễ hắn, căn bản sẽ không đau lòng hắn.
Trong lòng Thẩm Diên than nhẹ, lão nam nhân này còn chơi kiểu cách thế này, thật khó dỗ.

Nàng tiến lên một bước, ghé sát lại gần, dùng tay xoay khuôn mặt tuấn tú của hắn sang, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi giương cao của hắn, nhỏ giọng nói: “Phu quân, đi ăn cơm đi, nếu chàng đói lả, ta sẽ đau lòng.”
“Người nàng đau lòng đâu phải ta.” Bùi Dực chua xót trả lời một câu.
Thẩm Diên vừa bực mình vừa buồn cười, cùng một thân thể, chẳng lẽ hắn ăn cơm thì có gì không tốt với bản thân hắn hay sao? Ngay cả chuyện này cũng muốn so đo, thật đúng là nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Thẩm Diên lại hôn hắn thêm một cái “Phu quân, Nhiên Nhi còn chưa ăn cơm đâu, con nói phải đợi cha trở về, chàng nhẫn tâm để con bị đói sao?”
Thần sắc Bùi Dực khẽ nhúc nhích, nhớ tới đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhi tử, hắn không khỏi có chút mềm lòng, thật ra hắn rất muốn gặp nhi tử.
Bùi Dực không tiếp tục giằng co với Thẩm Diên, hắn đứng dậy sửa sang lại xiêm y bị vò nát, cùng nàng đi ra tiền sảnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận