Hai người vừa đi tới tiền sảnh, Bùi Nhiên đang được nha hoàn ôm trong ngực, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bùi Dực, bé liền duỗi tay nhỏ, kích động kêu to : “Dán… Dán dán… Ôm…”
Bé vẫn chưa nói rõ, chỉ biết nói những từ ngữ mơ hồ, ngày thường Bùi Dực phải dạy bé rất nhiều bé mới nhớ được.
Trong lòng Bùi Dực cảm thấy có chút an ủi, chỉ có nhi tử là lòng không khúc mắc thật sự thích hắn, không giống mẫu thân bé, trong lòng thiên vị một nam nhân khác.
Bùi Dực duỗi tay ôm nhi tử vào lòng, vui mừng hôn lên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của bé.
Thẩm Diên đi theo Bùi Dực nhập tọa, nàng ngồi bên cạnh hắn, đặt chén cơm tới trước mặt hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu quân, chàng đói bụng một ngày rồi, mau ăn cơm đi, đưa Nhiên Nhi cho ta.” Thẩm Diên duỗi tay muốn ôm nhi tử, nhưng Bùi Dực không hề có ý định buông tay.
Hắn hơi nâng cằm, kiêu căng quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, tiếp theo, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhìn Bùi Dực, lại nhìn đồ ăn, trong lòng lập tức ngầm hiểu.
Cho dù là Bùi Dực kiếp trước, hay Bùi Dực kiếp này, trên phương diện ẩm thực khẩu vị của bọn họ gần như không có sự thay đổi.
Thẩm Diên nhớ rõ Bùi Dực thích ăn cá, nàng cầm đũa, gắp một miếng thịt cá hồi đặt vào trong chén của hắn.
Bùi Dực nhăn mày, có chút không vui, hắn cảm thấy Thẩm Diên không hoàn toàn hiểu ý tứ của hắn.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Diên, chậm rãi mở miệng ra, bộ dáng gào khóc đòi ăn.
Thẩm Diên cảm thấy Bùi Dực có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngoại trừ đút cho nhi tử, nàng chưa từng đút cơm cho ai đâu, nàng hắng giọng, uyển chuyển cự tuyệt: “Phu quân, chàng đã gần 31 rồi.”
Ý tứ là, hắn một đống tuổi rồi còn muốn người khác đút cơm cho, cũng không biết xấu hổ.
Bùi Dực mặt dày nói: “Ta ôm Nhiên Nhi, không còn tay nào rảnh rỗi, nếu nàng không muốn thì thôi đi, hiện tại ta không đói bụng, không ăn cũng không sao.”
Lời nói của nam nhân mang theo ý vị uy hiếp, đoán chừng nếu nàng không đút, ta sẽ không ăn, tiếp tục chịu đói.
Thẩm Diên bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nâng đũa lên, tách xương khỏi thịt cá, sau đó đưa đến bên miệng hắn.
Bùi Dực há miệng ăn hết hai miếng thịt cá, liền bắt đầu chỉ huy Thẩm Diên, hắn hất cằm chỉ vào thức ăn trên bàn: “Không ăn cá nữa, đổi sang thịt ngỗng … một chút rau xanh cũng được… ăn khối đậu hũ kia đi…”
Bùi Dực chỉ món nào, Thẩm Diên liền gắp cho hắn món đó, đến cuối cùng, thức ăn trên bàn cũng vơi hơn phân nửa.
Bùi Dực nuốt miếng cuối cùng trong miệng, hắn nấc một tiếng: “Ách… Diên Diên, ta muốn uống canh gà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên bưng canh gà lên, múc từng muỗng đút cho hắn, trong miệng lại trào phúng nói: “Không phải phu quân nói không đói bụng sao? Vì sao lại ăn nhiều như vậy?”
“Khụ khụ…” Bùi Dực thiếu chút nữa bị sặc canh gà, hắn ngập ngừng nói: “Ta… ta vốn không muốn ăn, nhưng thấy nàng hiền huệ hầu hạ ta như thế, ta không đành lòng từ chối ý tốt của nàng.”
Thẩm Diên múc một muỗng canh đưa đến bên miệng nam nhân, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phu quân thật là dịu dàng săn sóc, đáng lẽ Diên Diên còn phải cảm tạ chàng, có phải hay không?”
“Ừm…” Bùi Dực nuốt canh gà, đánh mắt về phía nàng nói: “Diên Diên quá khách khí, tuy nhiên, nếu nàng muốn nói lời cảm tạ, phu quân cũng sẽ không cự tuyệt.”
Ăn xong ngụm canh gà cuối cùng, Thẩm Diên đặt mạnh chiếc chén không lên bàn, trong lòng thầm thở phì phò.
Người nam nhân này sai sử nàng cũng thuần thục lắm.
Còn muốn nàng cảm tạ hắn sao? Người si nói mộng!
Nếu không phải nàng thật lòng cảm thấy ngày hôm qua mình có chút quá đáng, Thẩm Diên mới mặc kệ hắn có đói bụng hay không.
Hiện tại cơm cũng đút xong rồi, nàng không muốn tiếp tục hầu hạ hắn đâu.
Thẩm Diên từ trong lòng Bùi Dực bế nhi tử lên, lạnh nhạt nói: “Phu quân ăn no rồi, Diên Diên sẽ không làm phiền chàng nữa.”
Nói xong nàng ôm Bùi Nhiên đi thẳng về phía phòng ngủ, Bùi Dực còn chưa kịp phản ứng lại, lồng ngực đã trống rỗng, trước mắt chỉ còn lại bóng dáng khuất xa của nàng.
“Haiz.” Bùi Dực lau khóe miệng dính đầy nước canh, sâu kín thở dài.
Hôm qua nàng lừa gạt hắn khóe miệng, hắn chỉ đổi lấy một bữa cơm, hiện tại nàng lại không muốn để ý đến hắn sao?
Nàng không thích hắn một chút nào sao? Bởi vì linh hồn tàn lưu ở trong thân thể hắn, cho nên nàng mới không thể không cùng hắn buộc chặt vào nhau sao?
*
Bóng đêm thâm trầm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bùi Dực trở về phòng ngủ.
Bầu trời đen như mực, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng.
Sau khi dỗ nhi tử đi ngủ, nàng ngáp dài một hơi, vừa xoay người lại liền nhìn thấy Bùi Dực bên Thẩm Diên.
Dưới ánh nến mờ nhạt, hắn một thân áo lót màu trắng, cúi đầu, nghiêm túc viết chữ, ngược lại có vài phần bộ dáng phong độ trí thức của các văn nhân mặc khách.
Một ngày này, rốt cuộc hắn bận rộn chuyện gì vậy?
Thẩm Diên có chút tò mò, nàng đi đến phía sau hắn, lên tiếng hỏi: “Đã muộn thế này rồi, chàng còn viết gì thế? Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi, làm ồn đến ta và Nhiên Nhi, vậy tự chàng đến thư phòng ngủ đi.”
Bùi Dực nghe tiếng quay đầu lại, một phen túm chặt cổ tay Thẩm Diên, kéo nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ngày mai, chúng ta lại tổ chức bái đường một lần nữa.”
Thẩm Diên nhìn lên mặt bàn, thấy trang giấy còn chưa khô nét mực, lúc này nàng mới phát hiện là thiệp mời thành hôn.
Nàng lắc đầu cự tuyệt: “Hôm qua chúng ta vừa mới thành thân xong, ngày mai lại thành thân, người khác sẽ không cho rằng chúng ta có bệnh chứ? Đang êm đẹp, vì sao phải tổ chức bái đường hai lần? Hơn nữa, không phải chàng rất tiết kiệm sao? Phô trương lãng phí như vậy không tốt đâu.”