Dựng thiếp

Nhóm tôi tớ an bài xong các công việc cần thiết, đến buổi trưa, Bùi Dực cưỡi tuấn mã, mang theo sính lễ phong phú, chở thập lí hồng trang, vẻ vang đón Thẩm Diên từ Thẩm viên trở về Bùi phủ.
Khi hai người đứng song song hành lễ bái đường, nhân lúc mọi người không chú ý, Bùi Dực vụng trộm gãi gãi lòng bàn tay Thẩm Diên.
Thẩm Diên có chút khó hiểu, nàng rũ mắt, xuyên qua khăn voan đỏ, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày màu đen của nam nhân, cùng với vạt áo tân lang màu đỏ.
Tiếp theo là lễ phu thê giao bái, hai người xoay người mặt đối với mặt, Thẩm Diên khom lưng trước, nhưng Bùi Dực lại chậm chạp không khom lưng.
Cách một lớp vải đỏ, Thẩm Diên hoang mang nhìn Bùi Dực, không biết hắn muốn làm gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải chuyện mình lừa Bùi Dực bị phát hiện, cho nên hắn mới chậm chạp như vậy hay không.
Bùi Dực nhìn thẳng vào nàng, tuy rằng cách một lớp khăn voan đỏ, nhưng thâm tình trong đôi mắt hắn lại không giảm, giống như hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau mà không hề có rào cản nào.
Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, thong thả lại nghiêm túc nói: “Sau khi thực hiện lễ phu thê giao bái, Thẩm Diên chính là thê tử duy nhất của ta, sau này Bùi Dực ta vĩnh viễn không nạp thiếp. Vô luận là phú quý hay nghèo túng, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng, sẽ yêu thương nàng, tôn trọng nàng, trung thành với nàng, nắm tay nàng tới khi răng long đầu bạc, cốc tắc dị thất, chết tắc cùng huyệt.” (Lúc sống không cùng nhà, chỉ mong lúc chết được chôn chung một mồ.)
Thẩm Diên đột nhiên ngẩn ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, có một dòng điện ấm áp chạy xẹt qua, nàng nhìn vạt áo hỉ phục đỏ thắm của hai người, đôi mắt thoáng chốc có chút ướt át.
Đồ ngốc này, đại khái là thật sự yêu nàng đến thảm rồi, nhưng nàng chưa từng để ý đến điều đó.
Mới vừa nàng còn lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cho rằng hắn tức giận, muốn làm nàng xấu mặt trong hôn lễ.
Thẩm Diên hít hít cái mũi, trở tay nắm lấy bàn tay Bùi Dực, hơi nức nở nói: “Sau này, ta cũng sẽ thật lòng yêu thương phu quân của ta —— Bùi Dực.”
Thời điểm Thẩm Diên nói đến hai chữ phu quân, nàng cố tình tạm dừng một chút, sau đó nói tên Bùi Dực.
Từ trước đến nay, khi nàng gọi Bùi Dực kiếp trước luôn dùng hai chữ “Phu quân”, hiện tại bỏ thêm hai chữ Bùi Dực, đặc biệt ám chỉ phu quân là Bùi Dực kiếp này.
Bùi Dực nghe thấy câu trả lời của nàng, trong ngực tràn đầy vui mừng, khóe môi không nhịn được mà cong lên, có cảm giác như cuối cùng hắn cũng chờ được mây tan trăng sáng.
Hắn không nghĩ tới Thẩm Diên sẽ đáp lại hắn, hắn cho rằng nàng sẽ trực tiếp làm lơ hắn, hiện tại xem ra, ở trong lòng nàng hắn vẫn chiếm giữ một vị trí nhỏ.
Bùi Dực nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Diên, khi người chủ trì hôn lễ lần thứ hai cao giọng hô “Phu thê giao bái”, hắn mới cong người đối bái cùng Thẩm Diên.
Ở đây khi mọi người nghe xong lời thề của Bùi Dực, tất cả đều sửng sốt, ở cái xã hội nam tôn nữ ti này, nam nhân phần lớn đều là tam thê tứ thiếp, bọn họ vui vẻ hưởng thụ loại diễm phúc này, sớm đã tập thành thói quen.
Nhưng thừa tướng đại nhân quyền thế hiển hách lại buông lời thề son sắt trong hôn lễ, nói chỉ cưới một thê, vĩnh viễn không nạp thiếp.
Mà thê tử của hắn còn là một nữ nô thân phận hèn mọn, nhưng hắn lại không mảy may ghét bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở giữa hôn lễ đưa ra lời hứa chỉ cưới một thê, vĩnh viễn không nạp thiếp, trong triều đại này, Bùi Dực là người đầu tiên.
Các nữ quyến có mặt đều sôi nổi toát ra ánh mắt hâm mộ, trong lòng cảm thán, vận khí của tiểu nữ nô Thẩm Diên này thật tốt, mẫu bằng tử quý, từ một nô tỳ thân phận hèn mọn lập tức sải bước lớn trở thành chính thê của thừa tướng đại nhân.
Nhưng điều bọn họ không biết chính là, Bùi Dực yêu Thẩm Diên hơn cả nhi tử của mình, cho dù không có Bùi Nhiên, hắn cũng sẽ nâng Thẩm Diên lên làm chính thê.
Sau lễ bái đường, Thẩm Diên được nha hoàn đỡ vào phòng tân hôn, Bùi Dực ở lại tiệc rượu đón tiếp khách khứa.
Bởi vì trong vòng ba ngày Bùi gia làm ba lần hỉ sự, một lần là bữa tiệc trăm ngày của tiểu công tử, hai lần sau đều là lễ thành thân của Bùi thừa tướng đại nhân.
Nhóm đồng liêu của Bùi Dực, phần lớn đều là các đại thần có thân phận trong triều, bọn họ chuẩn bị quà biếu cũng không thể quá kém, nếu quá kém sẽ ảnh hưởng tới thân phận và thể diện.
Nhưng liền một lúc chuẩn bị ba phần quà quý trọng, cũng khiến bọn họ tổn thất không ít tiền tài, lần thứ hai tới tham gia lễ thành thân, ánh mắt các đại thần nhìn Bùi Dực đều mang theo vài phần “Hận ý”.
Tới thời điểm kính rượu, tất cả mọi người đều không hẹn mà mạnh mẽ chuốc rượu cho hắn. Bùi Dực kính xong một vòng, gương mặt ửng đỏ, ngay cả bước chân cũng có chút hư vô.
Thượng thư Trần đại nhân vỗ bả vai Bùi Dực, có chút căm giận nói: “Lão Bùi, hôn lễ lần này ngài đã vừa lòng chưa, cảm thụ thế nào? Có hôn lễ lần thứ ba hay không?”
Mọi người đều biết, thượng thư Trần đại nhân bị thê tử quản rất nghiêm, bổng lộc mỗi tháng đều do phu nhân bảo quản, ngày thường chỉ cho hắn một ít bạc vụn phòng thân.
Bởi vì phải chuẩn bị 3 món quà tặng cho Bùi Dực, nên số tiền riêng tích cóp cả năm nay đều bị đào rỗng.
Trần đại nhân ngẫm nghĩ, nếu Bùi Dực dám trả lời còn có lần thứ ba, hiện tại hắn sẽ lập tức xách một vò rượu mạnh tưới lên người Bùi Dực, dìm chết hắn, cũng tưới chết hắn.
Chưa từng thấy ai chỉ vì trải nghiệm không tốt mà phải tổ chức lại hôn lễ, Trần đại nhân cảm thấy thừa tướng cố ý lừa quà biếu của mọi người, đòi lại hết số tiền hắn bỏ ra trong suốt 30 năm qua.
Trong nhóm quan lại, Bùi Dực là người thành thân muộn nhất, cho nên hiện tại hắn muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi đi.
Bùi Dực hồi tưởng lại cảnh tượng Thẩm Diên nắm lấy bàn tay hắn, nói sau này sẽ thật lòng yêu thương hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, hắn nhếch miệng cười, có chút khờ khạo nói: “Trải nghiệm hôm nay không tồi, chắc hẳn sẽ không có lần thứ ba đâu.”
Trần đại nhân hừ nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa tức giận đập nát vò rượu.
Kính rượu xong, Bùi Dực được nâng trở về tân phòng.
Các đại thần bị lừa quà biếu, đêm nay thật sự không khách khí, tốc độ rót rượu vừa nhanh vừa mạnh, Bùi Dực đi đường có phần run rẩy, thần trí cũng có chút mơ hồ.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mình phải trở về động phòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui