Gã sai vặt đỡ Bùi Dực vào phòng tân hôn xong liền đóng cửa lui xuống.
Bùi Dực chếnh choáng đi tới mép giường, hắn gấp không chờ nổi xốc khăn voan lên, khuôn mặt nhỏ kiều diễm cười mỉm của Thẩm Diên lập tức lọt vào tầm mắt.
Ánh mắt của nam nhân trở nên dịu dàng trong tích tắc, hắn cong môi cười, nâng khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên, cúi người dùng sức “chụt” một tiếng, in nụ hôn lên má phải của nàng.
“A… phu quân, chàng làm gì vậy…” Thẩm Diên nhíu mày, bị nước miếng và men rượu của nam nhân làm cho mơ hồ.
Bùi Dực nhếch miệng cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt: “Rốt cuộc ta cũng cưới được Diên Diên về nhà, sau này Diên Diên chính là thê tử của ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên, ở bên trái gương mặt nàng lại “chụt” một tiếng.
“Phu quân, chàng còn như vậy ta sẽ tức giận.” Thẩm Diên trừng mắt nhìn hắn, vô cùng ghét bỏ chà lau nước miếng trên mặt mình.
Bùi Dực cười nhẹ, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Thẩm Diên, hắn kéo nàng vào trong ngực, tựa lên chóp mũi nàng, tự quyết định: “Diên Diên, hôm nay ra rất vui, sau này ta cũng là người có tức phụ và nhi tử, mấy lão nam nhân trong triều kia không bao giờ có thể chê cười ta được nữa.”
Hơi thở tràn ngập mùi rượu của nam nhân tiến vào khoang mũi, Thẩm Diên nhíu mày, nàng há miệng cắn chóp mũi nam nhân, đẩy ngực hắn, trong giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ: “Chàng đồ ma men này, hôi chết mất, mau buông ta ra.”
Bùi Dực uống đến say khướt, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy Thẩm Diên xinh đẹp quyến rũ, ngay cả bộ dáng nàng tức giận trừng mắt hắn cũng cảm thấy nàng phá lệ động lòng người.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, bàn tay không ngừng cởi nút thắt trên hỉ phục, mơ hồ nói: “Diên Diên, phu quân muốn động phòng với nàng, chúng ta lại sinh thêm một nữ nhi xinh đẹp như nàng.”
Bùi Dực cạy mở khớp hàm của nàng, đầu lưỡi thăm dò đi vào, dịu dàng liếm láp từng chiếc răng tinh xảo trắng nõn, hắn câu lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, mút mát dây dưa.
Nước bọt của hai người giao hòa cùng nhau, được đối phương nuốt vào trong cổ họng, đầu lưỡi của Thẩm Diên bị mút tới tê tê dại dại, nàng liên tục thở dốc, hai má ửng hồng, mị nhãn như tơ nhìn nam nhân phía trên.
“Phu quân… ưm… dừng lại…” Thẩm Diên nhỏ giọng nức nở, dùng tay nhỏ đẩy ngực nam nhân.
Bùi Dực nghe vậy buông Thẩm Diên ra, hắn chưa đã thèm liếm cánh môi sưng đỏ ướt át của nàng.
Khi nãy hắn vừa hôn môi, vừa cởi xiêm y trên người cả hai, hiện tại thân thể hai người đã đối diện trực tiếp với nhau.
Bùi Dực đè lên thân thể trần trụi mềm mại của Thẩm Diên, cự vật dưới thân cứng rắn cọ lên bắp đùi trắng nõn của nàng.
Côn thịt cứng rắn nóng bỏng, gân xanh hằn lên, nhiệt khí dâng trào, nóng tới mức mật huyệt của Thẩm Diên theo phản xạ có điều kiện co rụt lại, thân thể theo bản năng tưởng tượng ra cảm giác được côn thịt to dài lấp đầy.
Nàng co rụt bờ mông, dịch về phía sau, muốn né tránh cự vật dữ tợn kia.
Bùi Dực giữ chặt eo nhỏ của nàng, kéo nàng trở về dưới thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn khẽ cắn lỗ tai nàng, giọng nói khàn khàn, đê mê gợi cảm: “Diên Diên, thứ này của phu quân thật sự rất nhớ nàng, nàng thương nó, chủ động ở trên được không?”
Côn thịt nóng bỏng của hắn càng dán càng gần, quy đầu đứng thẳng ngơ ngác chọc vào chân tâm Thẩm Diên, thi thoảng lại run rẩy hai cái, chảy ra chất nhầy trong suốt.
Hai má Thẩm Diên nóng lên, lắc đầu cự tuyệt: “Không được.”
Cự vật này to dài như thế, nàng không muốn ở trên đâu, khẳng định sẽ cắm rất sâu, căng trướng tới độ nàng hít thở không thông, cảm giác đó rất khó chịu.
Bùi Dực rũ mắt xuống, ngữ khí chua xót: “Diên Diên, lần trước ta không thể động phòng, sau khi tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia, ngửi thấy hơi thở dâm mị trong phòng, lồng ngực vô cùng đau đớn. Rõ ràng ngày ấy người thành thân với nàng vốn nên là ta, người động phòng người cũng nên là ta, nhưng cuối cùng ta lại không được trải nghiệm điều gì. Nàng vẫn chán ghét ta như vậy sao? Chịu ở trên giường phối hợp với hắn, để hắn hưởng hết xuân phong, nhưng lại không chịu thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ này của ta.”
Thẩm Diên ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trong đôi mắt hẹp dài của nam nhân, tựa như đang lóe lên ánh nước lấp lánh, trái tim bỗng dưng mềm nhũn.
Nếu hắn cưỡng ép nàng, nàng còn có thể kiên quyết cự tuyệt, nhưng hắn lại dùng đôi mắt ngập nước, ủy khuất nhìn nàng như thế, thật sự khiến người đối diện cảm thấy không đành lòng.