Bùi Dực nhìn khuôn mặt nhỏ của Bùi Nhiên gần như cùng một khuôn mẫu khắc ra với mình, hắn không chút để bụng nói: “Nhiên Nhi, vì sao con lại nói như vậy?”
“Hổ béo ở đường cái đối diện nói, cha hắn thường xuyên mua cho nương xiêm y và hoa cài đầu, có gì ăn ngon cũng gắp cho nương hắn trước, còn lại mới dành cho hắn. Mỗi lần Hổ béo đều khóc lóc nói mình là nhặt được, cha hắn căn bản không thương hắn.”
Bùi Nhiên ủy khuất nhìn Bùi Dực: “Cha, người chỉ thương mẫu thân, cũng không thương con.”
Bùi Dực cười nhẹ, sờ đầu nhỏ của bé: “Vậy ngày mai cha mua cho con chút đồ ăn vặt, cũng coi như là thương con, nhưng đêm nay cha vẫn muốn đút cơm cho mẫu thân.”
Gần đây tình trạng nôn nghén của Thẩm Diên càng nghiêm trọng, sắc mặt uể oải, Bùi Dực phân phó đầu bếp làm vài món thích hợp cho thai phụ, hắn dịu dàng dỗ dành, như vậy nàng mới bằng lòng ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong lòng Bùi Dực, cho dù là nhi tử, cũng không quan trọng bằng Thẩm Diên, đối với nhi tử, hắn có thể nuôi dưỡng khắt khe, nhưng tức phụ thì phải sủng ái và nuông chiều.
Sau khi biết được Thẩm Diên lại mang thai, Bùi Dực nửa vui nửa buồn, vui mừng kích động nhưng cũng lo lắng sốt ruột.
Hắn nhớ tới chuyện kiếp trước Thẩm Diên sinh hài tử, lòng đầy sợ hãi, hắn chỉ hy vọng một đời này nàng có thể bình bình an an, về vấn đề con nối dõi thật ra hắn không có nhiều cưỡng cầu.
Hắn đã thương lượng xong với Thẩm Diên, chờ sinh xong đứa nhỏ này, tương lai hai người sẽ không sinh nữa, để nàng đỡ phải chịu khổ.
Hiện giờ, bụng Thẩm Diên đã hơn bảy tháng.
Cũng không biết có phải do ăn uống quá tốt hay không, lần này bụng nàng có vẻ lớn hơn so với lần đầu tiên mang thai, nhìn không giống bảy tháng, ngược lại giống như chín tháng.
Nhưng nàng nhớ rõ ngày, xác thật là bảy tháng.
Mỗi ngày Bùi Dực đều cẩn thận hầu hạ Thẩm Diên, sợ nàng vô ý té ngã, nhiều lần phân phó nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không cần ra cửa đón hắn.
Ngược lại Thẩm Diên không quá cẩn trọng như vậy, nàng nằm cả ngày, xương cốt đau nhức, nàng nghĩ thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Bùi Dực càng lớn tuổi, tính nết càng thêm ôn hòa, tác phong hành sự cũng càng thêm thành thục ổn trọng.
Hắn đã học được cách dỗ dành tức phụ, từ năm thứ hai sau khi thành thân đã không còn chọc Thẩm Diên tức giận nữa.
Ba tháng sau, Thẩm Diên sinh hạ một đôi long phượng thai, hai đứa nhỏ đều vô cùng khỏe mạnh, đứa nhỏ sinh trước là ca ca, sinh sau là muội muội.
Nhìn thấy Thẩm Diên bình an không có việc gì, trái tim đang treo ngược của Bùi Dực rốt cuộc cũng hạ xuống.
Kiếp trước, hắn chỉ có một hài tử là Bùi Nhiên, kiếp này hắn có 3 hài tử, đại khái là trời xanh thương xót, biết hắn nửa đời trước mệnh khổ, cho nên mới tặng hắn 3 bảo bối.
Có sự xuất hiện của ba hài tử, bầu không khí ở Bùi gia trở nên vô cùng náo nhiệt, mỗi lần Bùi Dực hạ triều về phủ, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng có đôi khi ba hài tử sẽ gây rắc rối như làm hư hỏng đồ vật trong nhà, sau đó đùn đẩy cho nhau, lớn đẩy cho nhỏ, nhỏ lại đẩy cho lớn, cả đám còn cãi cọ một phen, thật sự khiến hắn đau đầu.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ba hài tử dần dần trưởng thành.
Hai ca ca lớn lên phong lưu tuấn tú, chọc không ít các quý nữ trong kinh thành thầm thương trộm nhớ.
Mà muội muội kế thừa tướng mạo của mẫu thân, dung nhan tinh xảo, xinh đẹp động lòng người, lại thông minh lanh lợi, tri thư đạt lễ, trở thành đối tượng được rất nhiều quý công tử danh môn trong kinh thành muốn cầu thú.
Đại ca Bùi Nhiên được thân truyền từ Bùi Dực, có tài văn chương nổi bật, hiện đang làm học sĩ tại Hàn Lâm Viện.
Nhị ca Bùi Lễ, đầu óc thông tuệ, lựa chọn kinh thương, mở mấy tửu lầu xa hoa tại kinh thành, mặt khác còn kinh doanh thêm mười mấy cửa hàng.
Tam muội Bùi Uẩn, vì có diện mạo và tài năng xuất chúng, cuối cùng gả cho Thất vương gia làm chính thê.
Vĩnh An năm 36, ngày bảy tháng chín, bệnh tình của Bùi thừa tướng trở nên nguy kịch.
Mặc dù Bùi thừa tướng đã bước sang tuổi 60, nhưng bởi vì trong nhà phú quý, không cần làm lụng vất vả, nên tuy rằng đã 60 tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như mới chỉ ngoài 50. Trên mặt Bùi thừa tướng có xuất hiện một vài nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy được phong thái tuấn tú khi còn trẻ.
Trong kinh mọi người cảm thấy kỳ lạ, có người hôm qua vẫn còn nhìn thấy Bùi thừa tướng ở trên đường cái.
Lúc đó Bùi thừa tướng eo lưng thẳng thắn, khi đi đường từng bước vững vàng, nói chuyện câu chữ cũng rõ ràng, mặc dù tóc mai có chút hoa râm, nhưng thoạt nhìn thân thể vẫn khá nhanh nhẹn.
Trước khi về nhà, hắn còn xách đỡ vài hộp thức ăn và xiêm y cho thừa tướng phu nhân, hoàn toàn không có vẻ phải gắng sức, hai người vừa nói vừa cười, nhìn qua không hề giống với người đang bệnh nặng.
Nhưng chỉ trong một đêm, trong kinh truyền ra tin tức, nói Bùi thừa tướng bệnh nặng, ngay cả thái y cũng bó tay không có cách nào cứu chữa.
Khi chạng vạng ánh mắt Bùi thừa tướng dần tan rã, nói từng chữ không rõ ràng.
“Phu quân, đừng ngủ. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hôm qua còn mạnh khỏe, vì sao đột nhiên lại bệnh tình nguy kịch, một chút dấu hiệu cũng không có, huhu… chàng đừng bỏ mặc ta.” Thẩm Diên ngồi bên mép giường, nắm lấy tay Bùi Dực, khóc tới mức đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Sáng nay khi Thẩm Diên tỉnh dậy, mới phát hiện Bùi Dực không bình thường.
Ngày thường, trời vừa sáng hắn đã dậy sớm chuẩn bị cháo cho nàng, chờ nàng rửa mặt xong, vừa lúc có thể ăn.
Hôm nay, mặt trời đã lên cao, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Ngược lại là Thẩm Diên thức dậy trước, nàng gọi Bùi Dực vài tiếng, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt nhìn nàng.
Lúc ấy, Thẩm Diên phát hiện hơi thở của Bùi Dực có chút dồn dập, mỗi lần hít vào thở ra đều khó khăn, toàn bộ lồng ngực đều phập phồng.
Nàng sờ bàn tay hắn, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, không có độ ấm của người bình thường, nàng hốt hoảng phái người đi mời thái y lại đây.
“Diên Diên… Đừng khóc…” Bùi Dực chậm rãi nâng cánh tay lên, cố hết sức lau nước mắt cho nàng, hơi thở của hắn càng thêm mỏng manh, chỉ nói vài chữ đã cảm thấy lao lực: “Ta phải đi rồi.”
Kiếp trước, hắn chết vào ngày bảy tháng 9 năm hắn 80 tuổi.
Kiếp này, chỉ sớm hơn hai mươi năm mà thôi.
Lúc trước hắn tìm phương trượng Già Diệp thi pháp dung nhập hồn phách, cái giá phải trả là giảm hai mươi năm tuổi thọ, cho nên hiện tại Diêm Vương gia mới tới lấy mạng của hắn.