Nắng sớm mờ mờ, dưới màn trời màu xanh nhạt có một vài vệt trắng.
“Kẽo kẹt” một tiếng, phương trượng Già Diệp mở cửa, chuẩn bị đi kiểm tra xem các đệ tử có dậy sớm luyện công hay không.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Diên đang quỳ gối trước cửa.
Ông nhíu mày, khó hiểu nói: “Thí chủ làm gì vậy? Chớ có làm khó bần tăng.”
Thẩm Diên quỳ cả đêm, dưới mí mắt đã xanh đen một mảnh, nàng quỳ sát đất dập đầu ba cái: “Cầu phương trượng giúp dân phụ tiếp tục nhân duyên với phu quân, dân phụ vô cùng cảm kích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A di đà phật, thí chủ chớ có khó xử bần tăng, nhân duyên đều có định số, không thể nghịch thiên sửa chữa.” Phương trượng Già Diệp vòng qua Thẩm Diên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Thẩm Diên đứng dậy, mang theo đầu gối đau đớn của mình đi theo phía sau phương trượng Già Diệp.
Cho dù nàng nói gì, phương trượng Già Diệp cũng không đáp ứng.
Thẩm Diên không từ bỏ, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng đều sẽ thử.
Phương trượng Già Diệp luôn nói không thể nghịch thiên, nhưng Thẩm Diên lại cảm thấy nàng và Bùi Dực thật lòng yêu nhau, trời cao sẽ không tàn nhẫn chia tách bọn họ như vậy.
Trước cửa chùa có một ngàn bậc thang, buổi tối mỗi ngày Thẩm Diên đều quỳ bên ngoài sân viện phương trượng Già Diệp, sau hừng đông, phương trượng Già Diệp thức dậy rời khỏi phòng, nàng sẽ đi tới trước cửa chùa, bắt đầu lễ bái từ bậc thang đầu tiên, một bậc một bái, một bái một hồi chuông, một ngàn hồi chuông đủ một vòng.
Vái lạy xong một ngàn vái, nàng lại bắt đầu quỳ lạy từ bậc thang đầu tiên.
Trong lúc quỳ lạy, nàng mặc niệm trong lòng, khẩn cầu trời xanh để nàng và Bùi Dực đời đời kiếp kiếp làm phu thê.
Lúc này, đang là giữa mùa hạ nóng bức, mặt trời chói chang trên cao, nắng gắt như lửa, ánh nắng chói chang giống như bếp lò thiêu đốt da thịt.
Hai má Thẩm Diên đỏ bừng, nàng nheo mắt, cả người bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cổ họng khát khô, giọng nói giống như bị bốc khói, đôi môi khô nứt tróc da, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cho dù có khát tới đâu cũng không đứng dậy uống nước.
Nàng quỳ từ sáng sớm đến chiều muộn, dập đầu tới mức cái trán sưng đỏ, đầu gối bầm tím, ngay cả đi đường cũng thành vấn đề.
Buổi tối, nàng chỉ qua loa vài miếng, sau đó kéo đôi chân nặng như rót chì, đi tới quỳ gối trước cửa sân viện phương trượng Già Diệp.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thẩm Diên quỳ liên tiếp mười ngày, tuy nhiên phương trượng Già Diệp vẫn không đáp ứng nàng.
Thẩm Diên cảm thấy thân mình mệt mỏi, cơ thể đói khát, một chút sức lực cũng không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết thương trên trán vừa mới kết vảy hai ngày trước, lại bị nàng dập đầu tới trầy da, dòng máu đỏ chảy uốn lượn theo gương mặt, nhìn chật vật lại dọa người.
Nàng không đủ sức lực đi đường, phải dùng tay bò, hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng bò hết một ngàn bậc thang.
Nàng tiếp tục bò về hướng sân viện của phương trượng Già Diệp.
Mặt đất thô ráp cắt qua da thịt ở đầu gối cùng khuỷu tay, máu đỏ rỉ ra ngoài, để lại những vết máu loang lổ trên mặt đất.
Trong lòng Thẩm Diên chua xót, chóp mũi phiếm đau, nàng nhịn không được bật khóc, chẳng lẽ trời cao thật sự nhẫn tâm như thế, không chịu thành toàn cho nàng và Bùi Dực?
Nàng đã thành kính quỳ lạy như vậy, nhưng sao phương trượng Già Diệp vẫn thờ ơ như thế?
Thẩm Diên bò đến trước cửa phòng phương trượng, nàng cố sức ngồi quỳ, hô lớn với người bên trong: “Cầu xin phương trượng thành toàn cho dân phụ và phu quân, cho dù ngài yêu cầu điều gì, dân phụ đều có thể đáp ứng.”
Trong phòng phương trượng Già Diệp sáng ánh đèn, ông tĩnh tọa trên đệm hương bồ, nhắm hai mắt, không lên tiếng.
Thẩm Diên vẫn quỳ gối như cũ, nhưng lại có chút lực bất tòng tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá mấy ngày, nàng sẽ không trụ được.
Nàng không sợ chết, nàng nghĩ, có lẽ chết còn có thể sớm nhìn thấy Bùi Dực, chỉ sợ bọn họ không còn duyên phận, chết rồi cũng không thể gặp lại.
Màn đêm càng ngày càng trầm, Thẩm Diên ôm cánh tay lạnh lẽo quỳ giữa đêm khuya.
Sau nửa đêm, tiếng sấm nổ vang, bầu trời đêm đột nhiên mưa như trút nước, Thẩm Diên bị nước mưa tưới cho ướt sũng, cơ thể vốn đã lạnh, hiện tại càng lạnh đến phát run.
Đôi môi nàng trắng bệch, đầu tóc hỗn độn, xiêm y tả tơi, chật vật không chịu nổi.
Mưa càng rơi càng lớn, tầm mắt Thẩm Diên mơ hồ không rõ, nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ táng thân trong trận mưa này, “Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa được người từ bên trong mở ra.
“A di đà phật, thí chủ, đứng dậy đi, ông trời mở mắt, bần tăng nguyện ý giúp ngài.” Phương trượng Già Diệp vê chuỗi Phật châu, chậm rãi mở miệng.
Thẩm Diên kinh hỉ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh tràn ra ánh sáng lộng lẫy, nàng kích động dập đầu liên tục: “Đa tạ phương trượng, đa tạ phương trượng.”
Tháng 7 tháng 8 là mùa khô của Kinh Châu, hàng năm vẫn như thế.
Phương trượng Già Diệp đã từng tính quẻ, xem khí tượng, trong nửa tháng đổ lại, căn bản trời sẽ không đổ mưa.
Thậm chí trước khi ngủ ông còn xem hiện tượng thiên văn một lần, thời gian sắp tới sẽ không có mưa.
Nhưng mà hiện tại tiếng sấm nổ vang, mưa rơi tầm tã, đại khái là ông trời bị lòng thành kính của Thẩm Diên làm cảm động, nên mới rơi lệ.
Phương trượng Già Diệp từng tính qua bát tự của Bùi Dực và Thẩm Diên, xác thật duyên phận của bọn họ vẫn chưa hết, chỉ là duyên phận này quá ngắn, kiếp sau có lẽ sẽ gặp lại, nhưng không nhất định sẽ trở thành phu thê.
Phương trượng Già Diệp lấy tóc của Thẩm Diên và di vật của Bùi Dực để thi pháp, ông nói với Thẩm Diên, cách này cũng chỉ có thể giúp cho bọn họ gặp lại nhau đời đời kiếp kiếp, nhưng không thể đảm bảo bọn họ đời đời kiếp kiếp đều trở thành phu thê.
Có yêu nhau hay không, điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào bọn họ.
Hơn nữa sửa đổi nhân duyên là phạm phải quy luật tự nhiên, cho nên một đời này Thẩm Diên cũng không thể sống thọ.
Thế sự vô thường, vạn vật có biến.
Cho dù kiếp sau hai người gặp lại, Bùi Dực không có ký ức kiếp trước, hắn không nhớ nàng, cũng không yêu nàng.
Thẩm Diên không để bụng, chỉ cần có thể gặp lại hắn, nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ yêu nàng thêm lần nữa.
Sau khi thi pháp, Thẩm Diên trở về Bùi phủ, sức khỏe của nàng đột nhiên chuyển biến xấu.
Tháng 7 cùng năm, Bùi thừa tướng phu nhân —— Thẩm Diên chết bệnh, hợp táng cùng lăng mộ với Bùi thừa tướng.
Hậu nhân truyền lại Bùi thừa tướng phu nhân nhớ phu sốt ruột, thương tâm quá độ, bất hạnh chết bệnh.