Dựng thiếp

Mùa xuân, năm thứ nhất Cảnh Hòa Nguyên.
Thành Thanh Sơn.
Trong một căn nhà gỗ đơn sơ.
Một nữ nhân trung niên nắm lỗ tai của một thanh niên tuấn tú, trong tay bà cầm chổi lông gà nhắm thẳng mông hắn mà quất, tức muốn hộc máu mắng:
“Tên nhãi ranh nhà ngươi, ương ngạnh, ta cho ngươi tám mươi lượng bạc để ngươi tới nhà Thúy Hoa hạ sính lễ, sau đó vào thành mua chút vật phẩm dùng cho lễ thành thân. Ngược lại ngươi chạy vào trong thành mua một đống sách vô dụng trở về, tám mươi lượng bạc kia là ta và cha ngươi cực cực khổ khổ làm ruộng, tích cóp mười năm mới đủ tiền cho ngươi cưới thê tử, ngươi thì khen ngược, trong vòng một ngày tiêu hết toàn bộ, xem ta có đánh chết ngươi hay không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chổi lông gà quất thẳng lên mông, Bùi Dực đau đớn kêu thảm liên tục: “Nương, con cũng hai mươi tuổi rồi, có thể đừng đánh mông con hay không, đau lắm, nói ra còn mất mặt.”
“Trên dưới toàn thân ngươi chỉ có chỗ này là nhiều thịt, không đánh nơi này, thì đánh nơi nào?” Bùi đại nương hầm hừ nói.
“Đã hai mươi tuổi rồi còn không chịu thành thân, bảo ngươi trồng trọt ngươi cũng không làm được, lúc trước không nên để ngươi đi theo tú tài kia đọc sách biết chữ, ngày nào cũng chỉ biết lật mở mấy quyển sách vô dụng kia, không một chút thực dụng, lãng phí thời gian, còn không bằng cuốc thêm vài mẫu đất.”
“Nương, Thúy Hoa kia lớn lên béo như vậy, đòi sính lễ lại cao, mắt ngài bị mù sao? Con không hạ miệng được.” Bùi Dực bĩu môi, hắn sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, cảm thấy mình có thể cưới tức phụ càng xinh đẹp hơn.
“Ngươi thì biết cái gì? Thúy Hoa kia gọi là đầy đặn, khuôn mặt tròn, đó là tướng vượng phu, mông lớn, sinh dưỡng tốt, thai đầu chắc chắn là nhi tử. Hơn nữa, ngươi cũng không nhìn nhà ta xem, nhà chỉ có bốn bức tường, hai gian nhà gỗ, hai chiếc giường gỗ, làm gì có cô nương xinh đẹp nào nguyện ý gả cho ngươi, ngươi còn không biết đủ, cứ ngồi đó mà chờ làm cử nhân đi.”
“Tiền bị con tiêu hết rồi, không có sính lễ, không thành thân, trước cứ vậy đi.” Bùi Dực nhún vai, bộ dáng không sao cả.
“Ngươi… Ngươi tên bại gia này, còn dám tranh luận, ngươi định tức chết lão nương sao.” Bùi đại nương vung chổi lông gà lên hướng về phía mông Bùi Dực.

Bùi Dực linh hoạt tránh thoát khỏi tay bà, hai bước liền chạy đến cổng lớn: “Nương, đánh cũng đánh rồi, xin người bớt giận, con đi dọn nốt số sách kia về, sau đó ra ruộng giẫy cỏ.”
Bùi Dực nói xong bỏ chạy nhanh như chớp.
*
Trong tiệm sách.
Bùi Dực lấy mấy quyển sách trong lòng đặt lên quầy, sắc mặt hắn thẹn thùng, vô cùng xấu hổ: “Ông chủ, ngài đưa nhầm sách cho ta rồi, đó không phải sách ta cần.”
Ông chủ nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài ghi vài chữ to “Đông cung bí tịch”, “ 18 cách thân mật giữa phu thê”, mặt già của ông chủ đỏ lên, cười nhạo nói: “Đây là bảo vật của ta, ngày thường xem xong liền giấu vào đống sách, quên không lấy ra.”
Lão bản lấy bốn quyển sách trên quầy, lấy tam quyển, để lại một quyển 《18 cách thân mật giữa phu thê 》 đẩy về phía Bùi Dực: “Tiểu tử, quyển sách này tặng cho ngươi, có thể luyện tập với tức phụ.”
“Không… Không cần…” Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực đỏ lên, liên tục từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu nhị ở tiệm sách là bạn thuở nhỏ của Bùi Dực, hắn biết Bùi Dực dùng hết tiền sính lễ để mua sách, lắm miệng nói: “Lão gia, sách đó hắn không cần, hắn tiêu hết tiền cưới thê tử rồi, làm gì có cô nương nào cùng hắn luyện tập, không bằng tặng cho ta đi.”
Trên mặt Bùi Dực hết xanh lại trắng, hắn liếc mắt nhìn tiểu nhị kia một cái: “Tiểu Hổ, ngươi cẩn thận miệng lưỡi, ta thiên tư thông minh, học chữ nhanh, cho dù không có cô nương nào cùng ta luyện tập, ta tùy ý lật vài tờ cũng có thể tự học thành tài, kỹ thuật nhất định là tốt hơn ngươi.”
“Ca ca, huynh cưới muội đi, muội làm tức phụ của huynh, không cần sính lễ.” Một bé gái lôi kéo tay áo Bùi Dực, nãi thanh nãi khí nói.
Bùi Dực rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác.

Nữ oa này rất xinh đẹp, mày cong, mắt tròn, môi hồng răng trắng, da thịt trắng như tuyết, tinh xảo giống hệt búp bê sứ, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nàng mới chỉ cao tới giữa đùi hắn, Bùi Dực ngồi xổm thân mình, ngang hàng với nàng, hắn nhìn vào đôi mắt hạnh trong sáng linh động tựa nai con của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muội mấy tuổi rồi?”
“6 tuổi.” Nữ oa mở miệng đáp, tiếng nói thanh thúy dễ nghe.
Bùi Dực lắc đầu: “Không được, quá nhỏ, muội không thể làm tức phụ của ta.”
Tuổi này làm nữ nhi của hắn còn được.
Tiểu nữ oa phản bác: “Ca ca, muội sẽ trưởng thành, chờ muội cập kê là có thể gả cho huynh.”
Bùi Dực cảm thấy không thể hiểu được: “Vì sao muội lại muốn gả cho ta?”
Tiểu nữ oa nhìn Bùi Dực, e thẹn nói: “Ca ca trời sinh tuấn tú, muội nhìn một cái đã thích.”
Bùi Dực cười nhẹ, sờ đầu nàng, có chút tự giễu: “Tuấn tú không thể đổi cơm ăn, đi theo ta muội sẽ chết đói.”
“Ca ca, nhà muội có lúa gạo chất thành núi, muội bảo cha cho huynh một phòng, sẽ không chết đói.”
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng quát lớn của một vị phụ nhân: “Nha đầu điên, nói mê sảng cái gì đấy, mau tới đây, nương dẫn con về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ của nữ oa có chút suy sụp, nàng ôm chặt đùi Bùi Dực, liều mạng lắc đầu: “Con không về.”
“Cha con tìm con nửa ngày rồi, nếu không quay về, sẽ bị đánh mông.” Phụ nhân tiến lên, kéo tiểu nữ oa, mạnh mẽ ôm nàng đi.

Tiểu nữ oa nằm trên vai phụ nhân, hô lớn với Bùi Dực: “Ca ca, muội tên Thẩm Diên, chờ muội trưởng thành, huynh nhất định phải tới cưới muội nha.”
Sắc mặt Bùi Dực bình tĩnh, hắn không có phản ứng, chỉ cảm thấy nàng là một nữ đồng chọc ghẹo rất vui, căn bản không để ở trong lòng.
Hắn thu hồi ánh mắt, xoay người ôm chồng sách lão bản đã đóng gói cẩn thận, không quay đầu lại rời đi.
Phụ nhân trừng mắt nhìn Thẩm Diên, vỗ nhẹ mông nhỏ của nàng: “Cô nương gia, có biết xấu hổ hay không, kêu loạn cái gì? Cha con sẽ đồng ý gả con cho tiểu tử nghèo đó sao? Lần sau còn chạy loạn, ta sẽ nhốt con ở trong nhà cấm túc.”
“Con mặc kệ, con nhất định phải gả cho huynh ấy.” Thẩm Diên dẩu miệng, hừ lạnh.
Nàng nhìn theo bóng dáng Bùi Dực, luyến tiếc hô lớn: “Ca ca, muội tên Thẩm Diên, nhà ở giữa thành Thanh Sơn, là nữ nhi của Thẩm Hữu Tài, huynh nhất định phải tới cưới muội nha.”
Bước chân của Bùi Dực hơi khựng lại, Thẩm Hữu Tài —— nhà giàu số một thành Thanh Sơn, địa vị của nữ oa này còn rất lớn, thiên kim đại tài chủ nha.
Lời nói của nàng không thể coi là thật, hắn ngay cả Thúy Hoa cũng cưới không nổi, cho dù ban ngày nằm mộng cũng không dám mơ ước nữ nhi của Thẩm Hữu Tài.
Bùi Dực không để Thẩm Diên ở trong lòng, qua một đoạn thời gian, hắn cũng thật sự quên mất nàng.
Ngày thường Bùi Dực chỉ xoay quanh hai việc, ban ngày trồng trọt, buổi tối đọc sách.
Đọc sách là sở thích duy nhất của hắn.
Hắn luôn trộm tích cóp tiền, tích cóp đủ, hắn liền đi vào tiệm sách trong thành mua sách.
Thời gian hai năm thấm thoát trôi đi.
Bùi Dực vẫn không chịu cưới tức phụ, cha nương hắn đang tích cóp tiền cho hắn.
Nông dân đồng ruộng ít, ngày thường trồng lương thực, sau khi nộp thuế thì chỉ đủ nhà mình ăn, gần như không dư thừa lương thực để đổi thành tiền.

Tám mươi lượng bạc, ước chừng phải tích cóp tám chín năm.
Thật đúng là một câu thành sấm, Bùi Dực thật sự trở thành cử nhân sau nhiều năm.
Ngày nọ, thời điểm Bùi Dực cầm số tiền mình lén tích cóp đi mua sách, vừa mới thanh toán tiền xong, một quả bóng mềm bất ngờ lao vào ngực hắn, khiến hắn thiếu chút nữa bị đụng ngã.
“Ca ca, rốt cuộc muội cũng gặp được huynh, hai năm rồi, huynh cũng không tới thăm muội.” Nữ oa oán trách, đôi môi phấn nộn dẩu cao.
Bùi Dực tập trung nhìn lại, cảm thấy nàng có chút quen mắt, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nhớ nàng là ai.
Hắn đẩy nữ oa ra, kéo nàng xuống khỏi người mình, ngữ khí lạnh nhạt: “Muội nhận lầm rồi, ta không phải ca ca của muội.”
Tiểu nữ oa lôi kéo tay áo Bùi Dực, mắt hạnh chớp chớp: “Ca ca, muội là Thẩm Diên nha, lần trước chúng ta đã nói xong rồi, chờ muội trưởng thành, huynh sẽ cưới muội.”
Thẩm Diên?
Nữ nhi của nhà giàu số một Thẩm Hữu Tài sao?
Bùi Dực có chút ấn tượng, còn không phải là tiểu nữ oa hai năm trước sao?
Lớn lên cao hơn một chút, nhưng vẫn phấn điêu ngọc trác như vậy, không có thay đổi quá lớn.
Nữ oa này đẹp thì có đẹp thật, nhưng hắn không thích tiểu hài tử, hắn lạnh nhạt cự tuyệt: “Không thể nói bậy, ta chưa từng đáp ứng sẽ cưới muội.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận