Chuyện này đúng là hiếm lạ, Bùi đại nhân luôn tự cho mình là thanh cao lại hạ mình chờ đợi một thiếp thất như nàng, không phải hắn vẫn luôn không thích nàng sao?
Thẩm Diên nhìn chằm chằm Bùi Dực đánh giá hắn một lát, nàng muốn từ trên mặt nam nhân nhìn ra chút manh mối.
“Còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi mau lên, đừng chậm trễ ta vào triều sớm.” Bùi Dực liếc mắt nhìn Thẩm Diên, ngữ khí có phần bực bội.
Hôm qua chuyện cá nước thân mật được tận hứng, sáng nay tỉnh dậy, thần thanh khí sảng, nhớ tới lời phân phó của tổ mẫu, bảo hắn và Thẩm Diên cùng nhau tới thỉnh an.
Vốn dĩ hắn định phái người đi đánh thức Thẩm Diên, nhưng nghĩ tới đêm qua, bộ dáng nàng bị hắn làm cho kiệt sức, không khỏi động vài phần trắc ẩn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng hắn vẫn tự mình đi đến thiên viện chờ người.
Đêm qua trước khi đi, nhìn thấy Thẩm Diên mệt tới mức ngay cả mắt cũng không mở ra được, Bùi Dực rất có phong độ thân sĩ đứng chờ trước cửa, cũng không lên tiếng đánh thức nàng.
Nhưng trong nháy mắt khi Thẩm Diên mở cửa ra, Bùi Dực bất chợt cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn chưa bao giờ phải hạ thấp thân phận đứng trước cửa chờ một nữ nhân như hiện tại.
Thế mà nữ nhân này còn không nhanh cái chân lên, cứ đứng nhìn hắn chằm chằm, ý đồ muốn khiến hắn xấu hổ có phải hay không.
Tuy Bùi Dực không mấy bận tâm tới mặt mũi, nhưng hắn cũng không muốn để hạ nhân biết hắn sáng sớm tinh mơ đã đứng canh giữ trước cửa phòng thiếp thất, điều này không hợp với thân phận thừa tướng cao quý của hắn.
Sau khi trách cứ Thẩm Diên, hắn phất tay áo xoay người, sải bước đi về phía trước.
Thẩm Diên nhìn nam nhân đang sải dài bước chân ở phía trước, nàng bĩu môi, sự nghi ngờ trong phút chốc lập tức tiêu tán. Nam nhân này vẫn tự đại như thế, ngữ khí lúc trách cứ nàng luôn khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét.
Cũng không biết sáng nay, hắn bị trúng gió kiểu gì mà lại đi tới trước cửa phòng nàng.
Thẩm Diên bước nhỏ đi theo phía sau Bùi Dực, hai người một trước một sau đi đến Tây Uyển.
Bùi lão phu nhân vừa thấy hai người bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hòa ái.
“Hiếm khi thấy hai người các con cùng nhau tới đây, ta chọn cháu dâu thật sự không sai, trai tài gái sắc, hai người các con nhìn rất tương xứng.” Lão phu nhân khen ngợi từ đáy lòng.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn sang Bùi Dực, bỗng dưng nhìn thấy vết thương nhỏ trên khóe môi hắn, bà kinh ngạc nói: “Dực nhi, miệng con làm sao vậy, sao ở đó lại có vết thương?.”
Bùi Dực sờ sờ vết thương trên khóe môi, thần sắc trở nên có chút vi diệu.
Dư vị đêm qua khi dương vật cắm sâu ở trong cơ thể Thẩm Diên, cảm giác được hoa huyệt ấm nóng ướt át của nàng cắn nuốt, cổ họng bất giác căng thẳng.
Hắn nuốt nước miếng, ôn hòa nói: “Hôm qua trêu đùa một con mèo nhỏ, không cẩn thận bị nó cào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mèo hoang ở đâu sao lại hung dữ như thế, Dực nhi con mau để đại phu nhìn xem, đừng để súc sinh kia lây mấy căn bệnh kỳ quái.” Lão phu nhân lo lắng nói.
Khóe môi Bùi Dực khẽ nhếch, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Diên, ra điều ám chỉ nói: “Tổ mẫu đừng lo, con đã bôi thuốc rồi, hơn nữa con mèo nhỏ kia thật sự rất sạch sẽ, ngoại trừ có chút hung dữ thì những mặt khác đều khá tốt.”
Thẩm Diên siết chặt đầu ngón tay, vừa tức vừa thẹn, nam nhân dám coi nàng trở thành súc sinh, lần sau để xem nàng có cắn chết hắn không.
“Không sao là tốt rồi.” Lão phu nhân thấy Bùi Dực nói như vậy nên cũng an tâm.
Sau khi thỉnh an lão phu nhân xong, Bùi Dực và Thẩm Diên sóng vai rời đi.
Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người đang rất gần, nhưng vừa ra khỏi Tây Uyển, Thẩm Diên liền gia tăng bước chân, vội vã đi về phía thiên viện, hận không thể lập tức cách xa Bùi Dực mười trượng.
Bùi Dực nhìn bóng dáng nữ nhân, nhíu mày, hắn mở miệng gọi: “Thẩm Diên, đứng lại.”
Bước chân Thẩm Diên hơi khựng lại, nàng quay đầu, tức giận nói: “Làm gì?”
Bùi Dực trầm khuôn mặt đến gần nàng, hắn lấy ra một tấm ngân phiếu đặt trước mắt nàng.
Thẩm Diên nhìn ngân phiếu năm trăm lượng, lập tức có chút vui sướng, nàng duỗi tay ra định lấy: “Cho thiếp sao?”
Bùi Dực nhanh chóng nâng cánh tay, giơ ngân phiếu lên cao, Thẩm Diên chụp vào hư không.
Bùi Dực rũ mắt nhìn Thẩm Diên, thấp giọng trách mắng: “Tuổi không lớn, tính tình thật ra lại rất lớn, phu quân ra cửa thượng triều mà nàng lại có thái độ này sao?”