Dựng thiếp

Thẩm Diên cắn môi không nói lời nào, hắn đâu phải phu quân của nàng, ngay cả thân phận của nàng cũng phải che che dấu dấu, hắn dám đưa nàng tới trước mặt đồng liêu sao?
Sợ rằng ra bên ngoài gặp phải người quen, hắn chỉ hận không thể cách nàng thật xa ấy chứ.
Thẩm Diên nhớ tới kiếp trước, có một ngày, Bùi lão phu nhân dặn dò Bùi Dực đưa nàng ra ngoài giải sầu.
Kiếp trước giữa nàng và Bùi Dực luôn có một tấm chắn vô hình ngăn cách, hai người ngoại trừ việc một tháng hai lần cùng phòng, những khoảng thời gian còn lại đều giống như người xa lạ, cả ngày không nói với nhau câu nào.
Thời điểm ra phủ, nàng trầm mặc đi theo phía sau Bùi Dực, trên đường chạm phải đồng liêu của Bùi Dực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị đại nhân kia đưa tiểu thiếp đang mang thai ra ngoài mua trang sức, tiểu thiếp đó coi trọng thứ gì, đại nhân kia ngay cả mắt cũng không thèm nháy lập tức vung tay quyết định, có thể thấy được người nọ sủng ái tiểu thiếp này biết bao nhiêu.

Bùi Dực từng cảm thấy xấu hổ khi phải nạp thiếp, bởi vì phụ thân hắn, cả đời cũng chỉ có một nữ nhân là mẫu thân hắn.
Cho dù, thân thể Bùi mẫu suy yếu, chỉ sinh hạ cho Bùi gia một nam anh, sau này cũng không hề sinh thêm được bất cứ hài tử nào, tuy nhiên Bùi phụ vẫn không hề nghĩ tới việc nạp thiếp sinh thêm vài hài tử.
Ba đời Bùi gia đều là kẻ si tình, bắt đầu từ Bùi lão thái gia đã chỉ có một thê tử, không ai muốn nạp thiếp.
Từ nhỏ Bùi Dực đã quen nhìn cha nương ân ái, cũng nghe nói nhà các đại nhân khác đều thê thiếp thành đàn, nội bộ mâu thuẫn, đấu đá nhau đến gà bay chó sủa.
May mắn phụ thân chỉ yêu một mình mẫu thân, vì vậy mẫu thân cũng không cần phải lục đục tính kế cùng nữ nhân khác.
Hắn từng thầm hạ quyết tâm, sau này, cho dù thăng chức nhanh cỡ nào, hắn cũng chỉ cưới duy nhất một thê tử.
Năm hai mươi tuổi, hắn từng cầu hôn với nữ tử mà mình yêu thích, nàng đã đáp ứng chờ hắn bình định thiên hạ, sau đó sẽ gả cho hắn, nhưng cuối cùng nàng lại vứt bỏ hắn một cách vô tình, lao vào vòng ôm ấp của nam nhân khác.
Trong lòng Bùi Dực có gút mắc, từ đó về sau, hắn mất đi ý niệm muốn thành thân.
Hắn đã qua cái tuổi thành gia lập thất, thế nhưng vẫn cô độc một mình, lão phu nhân sốt ruột ôm tằng tôn, bất đắc dĩ mới ép hắn nạp thiếp.
Kiếp trước mặc dù Bùi Dực nạp Thẩm Diên làm thiếp, nhưng rốt cuộc thời gian tiếp xúc giữa hai người khá ngắn, thế nên cũng không sinh ra tình cảm gì đáng nói, ở trước mặt người quen, hắn xấu hổ khi thừa nhận nàng là người của mình.
Vị đại nhân kia hỏi hắn: “Nhìn vị mỹ nhân bên người Bùi thừa tướng, có phải tướng gia sắp có chuyện vui hay không?”

Bùi Dực nhẹ chớp lông mi, che giấu đi sự chột dạ dưới đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Liễu đại nhân nói đùa, đây chỉ là một tỳ nữ trong phủ mà thôi.”
Thẩm Diên đứng bên cạnh Bùi Dực, ánh mắt u ám, trong lòng có cảm giác bi thương xẹt qua, nàng cắn môi dưới, không lên tiếng.
Người nam nhân này ngay cả việc thừa nhận nàng là thiếp của hắn cũng cảm thấy mất thân phận sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên nhìn nữ nhân bên cạnh vị đại nhân kia, thấy trên người nàng đều là đồ trang sức, khuyên tai, vòng tay, tất cả đều quý báu tinh xảo, hơn nữa trên tay còn cầm thêm mấy hộp trang sức.
Có sự đối lập như vậy, nàng cảm giác trong lòng vô cùng thê lương.
Nàng gả cho Bùi Dực hai tháng, hắn ngay cả một món đồ trang sức cũng không tặng cho nàng, càng chưa từng nói lời hỏi han ân cần với nàng.
Trong lòng Thẩm Diên hối hận, vì sao nàng lại gả cho một nam nhân bủn xỉn như vậy, thừa tướng như hắn còn không bằng một quan viên ngũ phẩm bình thường đâu.

Nhớ tới kiếp trước, chóp mũi Thẩm Diên có chút chua xót, nàng nâng đôi mắt đỏ ửng lên, nhìn Bùi Dực, tự giễu nói: “Thiếp thân chỉ là một nô tỳ ti tiện, không dám gọi tướng gia là phu quân, nếu liên lụy tướng gia bị đồng liêu nhạo báng, thiếp thân đảm đương không nổi.”
“Thẩm Diên…” Bùi Dực nhìn Thẩm Diên tự hạ thấp mình, không hiểu sao trong lòng tê rần, lời nói ban đầu muốn răn dạy nàng, tất cả đều nuốt trở vào.
“Thời gian không còn sớm, tướng gia nên thượng triều đi, thiếp thân không tiễn.” Thẩm Diên nhìn thẳng phía trước, nhưng không hề giao hòa ánh mắt với Bùi Dực, nàng không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, chỉ vô cùng khách khí nói ra một câu như vậy.
Bùi Dực nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ngập nước của nàng, không biết có phải ảo giác hay không, hắn có thể cảm giác được một nỗi bi thương trĩu nặng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận