Dựng thiếp

Vẻ buồn bã trong mắt Thẩm Diên chạm phải trái tim Bùi Dực, cánh tay đang giơ cao của hắn chậm rãi buông xuống, nhẹ nhàng đặt ngân phiếu năm trăm lượng vào tay Thẩm Diên, nhỏ giọng nói: “Cho nàng mua vòng tay.”
Thẩm Diên liếc mắt nhìn tấm ngân phiếu kia, không có phản ứng gì, nàng quá khổ sở, tiền cũng không có cách nào khiến nàng vui vẻ trở lại.
Bùi Dực nhìn khóe mắt đỏ bừng ướt át của nàng, hắn vươn ngón tay thon dài muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức thân mật, vì thế đành phải thu tay trở về.
Thấy Thẩm Diên thương tâm như thế, Bùi Dực ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói sự thật cho nàng: “Nàng đã không còn là nữ nô ti tiện nữa rồi, ngày đó gả cho ta, tổ mẫu đã giúp nàng cởi bỏ nô tịch.”
Nói tới việc thoát ly nô tịch, sóng mắt Thẩm Diên khẽ nhúc nhích, lúc này nàng mới có chút phản ứng, nếu không còn là nô tịch, việc nàng rời khỏi Bùi gia dễ dàng hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên trầm mặc không lên tiếng suy tính kế hoạch sau này, Bùi Dực cho rằng nàng vẫn đang thương tâm vì chuyện nô tịch.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lấy từ trong tay áo ra ba trăm lượng đưa cho nàng, nói: “Chớ khóc, bổng lộc tháng này của ta đều cho nàng.”
Bùi Dực nhìn số ngân phiếu kia, trong lòng có chút không nỡ, mỗi ngày hắn đều dậy sớm thượng triều, cẩn trọng xử lý chính vụ, tất cả đều là vô ích.

Thẩm Diên hít hít cái mũi, nhìn ngân phiếu trong lòng bàn tay, vẫn trầm mặc không nói.
Bùi Dực nhìn chóp mũi đỏ bừng của nàng, hắn thở dài, đưa mắt nhìn sắc trời, thấy thời gian không còn sớm, liền nói: “Ta đi thượng triều… ở nhà chờ ta trở lại.”
Một câu cuối cùng, Bùi Dực nói rất nhẹ, nhẹ tới mức nếu không chú ý lắng nghe sẽ có cảm giác như mình vừa gặp ảo giác.
Dường như Thẩm Diên nghe không rõ, tới khi nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng dáng thon dài của người nam nhân đã đi xa.
Nàng siết chặt ngân phiếu trong tay, xoay người đi về hướng thiên viện.
Nàng muốn tích cóp tiền bạc, chuẩn bị một chút cho cuộc sống sau này, tìm cơ hội lấy lại hộ tịch từ chỗ Bùi Dực là nàng có thể rời khỏi Bùi gia.
Hai đời nàng đều gả cho nam nhân bủn xỉn này, không từ trên người hắn chiếm chút lợi ích, bù đắp cho những vất vả khổ sở của kiếp trước, trong lòng nàng nghẹn khuất, làm gì có tiểu thiếp nhà quan gia nào lại thảm hại như nàng?
Thẩm Diên bi phẫn trở về phòng, tâm tình nàng không vui, sau khi ăn sáng xong, vừa về đến phòng nàng đã ngả đầu đi ngủ.
Làm tiểu thiếp của thừa tướng đại nhân tuy rằng đãi ngộ kém, nhưng ít ra cũng tốt hơn làm nô tỳ.
Thẩm Diên thỉnh an lão phu nhân xong, thời gian còn lại đều có thể tự do hoạt động, đây là điều duy nhất khiến nàng thư thái.
Mặt trời ngả về tây, mới vừa tới giờ Mùi, Bùi Dực đã hạ triều hồi phủ.
Nhớ tới biểu tình ủy khuất trên mặt Thẩm Diên, không biết vì sao, thế nhưng trong lòng hắn có chút để ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia nghe đồng liêu trong triều trêu chọc, nếu nữ nhân nhà mình không vui, nam nhân nhất định phải dỗ dành, trăm triệu không thể đánh chửi.
Nữ nhân đều làm từ nước, vô cùng nũng nịu, nếu mắng nàng sẽ càng khóc lợi hại hơn, không cẩn thận trong lòng nàng còn ghi hận ngươi.

Lần sau tới thời điểm thân mật nàng sẽ lạnh mặt với ngươi, chút lạc thú giữa phu thê có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Hôm nay Bùi Dực muốn trở về sớm một chút, đưa Thẩm Diên ra ngoài giải sầu, mua cho nàng vài thứ, dỗ dành nàng vui vẻ.
Hắn thay đổi triều phục, tới thiên viện tìm Thẩm Diên, Thẩm Diên vẫn còn ăn vạ ở trên giường chưa đứng dậy.
Ngày mùa hè, thời tiết nóng bức, Thẩm Diên cởi bỏ áo ngoài, chỉ khoác một chiếc sa y đơn bạc nằm trên giường.
Bùi Dực vừa tiến vào phòng liền trông thấy bờ vai tuyết trắng của nữ nhân, hai bầu đầy đặn ẩn hiện dưới chiếc yếm màu hồng gấm, trước ngực căng phồng như muốn nứt toạc bung xõa.
Ánh mắt nam nhân hơi u ám, trong lòng thầm thở dài, nữ nhân này, tuổi không lớn, nhưng thật ra thân thể lại phát dục rất tốt.
Hắn chậm rãi đi đến trước giường, vỗ vỗ gương mặt phấn nộn non mềm của Thẩm Diên, thấp giọng nói: “Thẩm Diên, đứng dậy.”
Thẩm Diên đang mơ mơ màng màng, bị người vỗ vỗ nàng nhập nhèm nâng mí mắt buồn ngủ lên, vừa thấy gương mặt tuấn tú của nam nhân, gương mặt nhỏ của nàng lập tức suy sụp, nàng k chút chần chừ trở mình đưa lưng về phía hắn.
“Nàng…” Bùi Dực bị ăn canh bế môn, trong lòng có chút không vui.
Trên triều, ngoại trừ bệ hạ, những đại thần đó bất cứ ai cũng phải cúi đầu khom lưng trước hắn, làm gì có ai giống Thẩm Diên, trực tiếp tỏ thái độ với hắn.

Bùi Dực muốn trách cứ Thẩm Diên, tuy nhiên lại sợ vừa răn dạy vài câu, nàng lại bắt đầu muốn khóc.
Hắn không thể chịu được việc nữ nhân khóc sướt mướt, đương nhiên nếu hoan ái ở trên giường thì lại khác.
Nhẫn nhịn, hắn kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, thả chậm ngữ khí nói: “Đứng lên đi, mấy ngày nữa phải tham gia tiệc đầy tháng của nhi tử nhà Lưu đại nhân, hôm nay ta đưa nàng ra phủ mua thêm mấy bộ xiêm y và trang sức, đừng để mất mặt Bùi phủ.”
Thẩm Diên phồng miệng, không lên tiếng, nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé thì cần gì thể diện, nàng cũng không để bụng.
Tốt nhất để những đại nhân đó giễu cợt Bùi Dực, nói hắn đường đường là thừa tướng của một đất nước, thế nhưng lại là kẻ vắt chày ra nước. Thân là nữ nhân của hắn, ngay cả một bộ xiêm y đàng hoàng cũng không có, để nàng ăn mặc keo kiệt như thế.
Bùi Dực thấy nàng không có phản ứng, ngẫm nghĩ, hắn lại bổ sung: “Nếu nàng thích trang sức hay vật phẩm khác, ta cũng sẽ mua cho nàng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận