Dựng thiếp

Thẩm Diên ai oán nhìn Bùi Dực, dù thế nào nàng cũng không chịu nói ai khi dễ nàng.
Bùi Dực thở dài, nắm bàn tay nhỏ của nàng đi về phía trước, nhẹ giọng nói: “Lần sau không cần sợ ta mất mặt, nàng rất đẹp, ta tuyệt đối không xấu hổ.”
Thẩm Diên không lên tiếng, tùy ý để Bùi Dực lôi kéo nàng.
Người đời trước khi dễ nàng, đời này lại nói muốn thay nàng lấy lại công đạo, đây đúng là chuyện buồn cười.
Cũng không biết, nếu hiện tại Bùi Dực biết ở kiếp trước mình là tên hỗn trướng như thế, hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người trở lại vị trí vừa rồi, Liễu đại nhân và tiểu thiếp vẫn còn ở nơi đó.
Bùi Dực ôm lấy Thẩm Diên, nói với Liễu đại nhân: “Khiến Liễu đại nhân chê cười rồi, đây là di nương ta mới rước mấy ngày trước, tuổi tác còn nhỏ, nàng có chút sợ người lạ.”
Gương mặt Thẩm Diên thoạt nhìn có phần non nớt, Liễu đại nhân kia cũng không chú ý quá nhiều, hắn khen ngợi: “Bùi thừa tướng thật có phúc khí, mỹ nhân xinh đẹp như vậy đúng là hiếm thấy.”
Bùi Dực cười nhạt, hắn không tỏ ý kiến mà chỉ gật đầu nói với Liễu đại nhân: “Ta cáo từ trước, ngày khác sẽ ôn chuyện cùng đại nhân.”
Dứt lời, Bùi Dực ôm lấy Thẩm Diên tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Diên ngước mắt, trộm nhìn Bùi Dực, Bùi Dực ở đời này có phần khác với Bùi Dực ở kiếp trước.
Hắn không cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận nàng sao? Hắn có thể thản nhiên giới thiệu nàng với người khác, thật kỳ quái.
Vừa rồi xác thật Bùi Dực có chút do dự có nên làm rõ thân phận của Thẩm Diên hay không, vốn dĩ hắn không nghĩ tới, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng bởi vì thân phận nô tịch mà khóc lóc thật sự thương tâm của nàng vào sáng nay.
Hắn không đành lòng, không muốn giáp mặt bóc trần vết sẹo của nàng, chính vì thế mới mở miệng giải thích thân phận của nàng trước mặt người ngoài.
Tuy rằng hắn đã từng lập chí chỉ cưới một thê, vĩnh viễn không nạp thiếp, tuy nhiên chung quy vẫn phá vỡ nguyên tắc, nghe lời tổ mẫu cưới Thẩm Diên.
Hắn không biết sau này sẽ ra sao, đi một bước tính một bước vậy.
Đầu tiên Bùi Dực đưa Thẩm Diên tới cửa hàng may mặc chọn mấy bộ xiêm y váy áo hợp thời.
Hiện tại xiêm y trên thị trường cũng không đắt, những y phục được làm thủ công tinh xảo cũng chỉ hai ba mươi lượng một bộ, mua vài bộ cộng lại cũng chỉ hơn một trăm lượng.
Bùi Dực không tiếc bạc, sảng khoái thanh toán, sau đó dắt Thẩm Diên tới cửa hàng châu báu ở đối diện.
Bùi Dực muốn chọn lễ vật cho nhi tử nhà Lưu đại nhân, hắn nhờ Thẩm Diên đánh giá xem có thích hợp hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên đi một mình tới khu vực trưng bày trang sức.
Một lát sau, Bùi Dực chọn xong lễ vật, hắn đi đến trước mặt Thẩm Diên, hỏi nàng: “Chọn được chưa?”
Thẩm Diên gật đầu, nàng chỉ chỉ chiếc hộp trên quầy, nói: “Cũng không nhiều lắm, ba món mà thôi.”
Ba món đồ trang sức, Bùi Dực cảm thấy không quá nhiều, hắn khẳng khái đáp ứng: “Được, đều mua cho nàng.”
Bùi Dực đặt lễ vật trong tay xuống bên cạnh hộp trang sức của Thẩm Diên, nói với tiểu nhị: “Tính cho ta, tổng cộng hết bao nhiêu ngân lượng.”
“Được, quan gia chờ một lát.” Tiểu nhị kia cầm bàn tính, bùm bùm tính một hồi, sau đó cười nói: “Quan gia, tổng cộng một vạn năm trăm lượng.”
“Cái gì?” Bàn tay sờ ngân phiếu trong tay áo của Bùi Dực run lên, hắn khiếp sợ nhìn đồ vật trên bàn, không tin nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Quan gia, tổng cộng một vạn năm trăm lượng, không sai.” Tiểu nhị mở chiếc hộp trên bàn ra, giới thiệu từng món một: “Đây là vòng phỉ thúy lưu li được khai quật ở Tây Vực, trị giá 3500 lượng. Đây là kim bộ diêu (*), trị giá 2500 lượng. Đây là khuyên tai bạch ngọc mã não Lam Điền, trị giá 4000 lượng. Đây là khóa trường mệnh bằng bạc, trị giá năm trăm lượng, tổng cộng một vạn năm trăm lượng.”
(*): Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. (Giftcode: LUST06HP02 - Hãy nhập mã này vào để thấy điều bất ngờ nhé ^^ Vui lòng không share code ra ngoài, nếu phát hiện có code bị share thì Giftcode sẽ bị vô hiệu hóa.)
Từ nhỏ Bùi Dực đã luôn tuân theo nguyên tắc tiết kiệm, hắn nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Thẩm Diên, thấp giọng trách mắng: “Sao nàng toàn chọn mấy đồ vật chỉ đẹp chứ chẳng xài được, không bằng chọn mấy thứ có lợi ích thực tế đi.”
Thẩm Diên biết nam nhân này bủn xỉn, không muốn tiêu tiền cho nàng, nàng âm thầm véo mạnh lên cánh tay mình, cố nặn ra một giọt nước mắt, hơi nức nở nói: “Không phải tướng gia nói thiếp thân coi trọng thứ gì ngài đều có thể đáp ứng sao? Vì sao bây giờ lại lật lọng?”
“Ta…” Bùi Dực bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, hắn không nghĩ tới Thẩm Diên lại chọn mấy đồ quý giá như vậy.
Thẩm Diên dùng khăn tay chấm khóe mắt, bộ dáng rõ ràng là chuẩn bị chực khóc.
Tiểu nhị ở bên cạnh cũng đi theo phụ họa: “Quan gia, mấy thứ này đều rất quý giá, tiểu nương tử xinh đẹp như thế, đáng lẽ nên dỗ dành thật tốt mới phải, vừa nghe nàng khóc, lòng tiểu nhân cũng muốn hóa thành nước, ngài mau mua cho nàng đi.”
Bùi Dực nhíu mày, tuy không tình nguyện, nhưng hắn càng không muốn ném mặt mũi trước mặt người ngoài, hắn không tình nguyện lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho tiểu nhị: “Đều mua, gói hết lại cho ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui