Thẩm Diên thấy Bùi Dực rút ngân phiếu, đôi môi đỏ không dấu vết cong cong.
Nàng cố ý chọn mấy món đồ đắt tiền, sau đó ngầm trộm bán ra ngoài đổi thành ngân lượng, sau này rời khỏi Bùi gia, có thể dùng để phòng thân.
Bùi Dực thanh toán, xách theo một đống đồ, sắc mặt không vui bước ra ngoài.
Hắn chưa bao giờ tiêu xài xa xỉ như vậy, hơn nữa đều là những vật phẩm hoa hòe lòe loẹt.
Bùi gia cũng từng trải qua cuộc sống nghèo khổ, lúc trước Bùi lão thái gia chỉ là một kỵ binh nhỏ bé trong quân doanh, vào sinh ra tử trên chiến trường mới đổi được quan tước và vinh dự ngày hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ Bùi Dực đã được tổ mẫu dạy dỗ, siêng năng, tiết kiệm, chớ tiêu xài hoang phí, mỗi tháng nhận bổng lộc hắn đều tiếc chi tiêu, hôm nay Thẩm Diên chỉ mua vài món trang sức cũng tiêu hết một năm bổng lộc của hắn.
Bùi Dực liếc mắt nhìn Thẩm Diên đang đeo chiếc vòng phỉ thúy lưu ly kia trên tay mà khoe khoang, lông mày càng nhăn càng sâu.
Thẩm Diên mừng rỡ, dưới ánh nắng mặt trời chiếc vòng phỉ thúy lưu ly bỗng trở nên trong suốt, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng của nàng.
Nàng duỗi cổ tay sáng lấp lánh tới trước mắt Bùi Dực, nhẹ giọng nói: “Tướng gia, thiếp thân đeo chiếc vòng này có đẹp không?”
Bùi Dực chỉ cảm thấy đau lòng, một năm cần cù chăm chỉ của hắn coi như tốn công vô ích, nhưng hắn lại không thể trách Thẩm Diên tiêu quá nhiều tiền, nếu không như vậy sẽ có vẻ hắn không đủ rộng lượng.
Hắn mặt không biểu cảm, nói cho có lệ: “Đẹp, nàng đeo thứ gì cũng đẹp.”
Từ kiếp trước Thẩm Diên đã biết Bùi Dực keo kiệt tới mức nào, một đời này không nghĩ tới Bùi Dực có thể bỏ ra hơn một vạn lượng bạc vì nàng, đúng là điều hiếm lạ.
Nàng biết Bùi Dực tổn thất vạn lượng bạc, trong lòng khẳng định không vui.
Nam nhân này là phiếu cơm trường kỳ của nàng, nàng nhận được nhiều lợi ích như vậy, theo lý nên cho hắn chút ngon ngọt, để lần sau hắn tiếp tục cam tâm tình nguyện tiêu tiền cho nàng.
Thẩm Diên vươn cánh tay ôm lấy cổ nam nhân, nhón mũi chân, mổ nhẹ lên đôi môi mỏng của nam nhân.
Trên môi sinh ra cảm giác tê dại, Bùi Dực ngẩn ra, hắn ngây ngốc nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhoẻn miệng cười, ngọt ngào nói: “Cảm ơn tướng gia, thiếp thân rất thích những món trang sức ngày hôm nay.”
Mỹ nhân như hoa, quyến rũ câu người, Bùi Dực cảm thấy số tiền này bỏ ra vô cùng xứng đáng, hắn tự an ủi mình như vậy, qua mấy ngày đòi lại ở trên giường là được, cũng không quá thua thiệt.
Hắn thả lỏng đôi lông mày, tỏ vẻ rộng lượng đáp: “Nàng thích là tốt rồi, tiền tài là vật ngoài thân, không cần quá để ý.”
Ý cười trên môi Thẩm Diên càng sâu: “Ý tướng gia là, chỉ cần thiếp vui vẻ, sau này không quan trọng đắt rẻ, ngài đều mua cho thiếp?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực mím chặt môi, không lên tiếng.
Hắn sợ nói thêm hai câu nữa sẽ trúng phải bẫy rập của nữ nhân này, gia sản đều bị nàng đào rỗng.
Hắn chỉ muốn ra vẻ khẳng khái rộng lượng một chút, không nghĩ tới nữ nhân này cũng là người khôn khéo, cố ý đào hố cho hắn nhảy xuống.
Hai người cùng nhau trở về Bùi phủ, sắc mặt lại hoàn toàn tương phản.
Bùi Dực tổn thất một vạn lượng bạc, tâm tình buồn bực, khi dùng bữa tối ngày cả cơm cũng ăn ít đi nửa chén.
Ngược lại Thẩm Diên, nàng vui vẻ ăn nhiều hơn một chén cơm, tuy nhiên lượng cơm của nàng rất nhỏ, tuy nói là một chén, nhưng nàng chỉ ăn non nửa, một nửa còn lại ăn không vô.
Bùi Dực nhìn cơm thừa trong chén, hắn không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới di nương mới này của hắn lại phô trương lãng phí như thế, không biết tiết kiệm, có lẽ không bao lâu sau Bùi gia sẽ bị nàng làm cho lụn bại.
Hắn trầm khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Thẩm Diên, quản gia phải tiết kiệm, không được lãng phí lương thực, mau ăn hết cơm đi.”
“Tướng gia, thiếp thân no rồi, ăn không vô.” Sợ Bùi Dực không tin, Thẩm Diên nắm bàn tay nam nhân, đặt lên bụng mình, xoa xoa: “Ngài sờ xem, bụng cũng phồng lên rồi, thiếp thân rất trướng bụng.”
Bụng của nàng so với ngày thường thì lớn hơn một chút, Bùi Dực tin nàng thật sự ăn no rồi, tuy nhiên hắn vẫn muốn giáo huấn nàng vài câu, nếu không lần sau nàng sẽ tiếp tục lãng phí lương thực như vậy.
Bùi Dực xụ mặt, quở mắng: “Hiện tại nàng là nữ chủ nhân duy nhất của Thẩm gia, phải làm tấm gương cho đám hạ nhân, trăm triệu không thể lãng phí như vậy …”
Thẩm Diên chịu không nổi sự lải nhải của nam nhân, nàng đặt chiếc chén tới trước mặt nam nhân, nói: “Tướng gia, thiếp thân thật sự ăn không vô, không bằng ngài giúp thiếp thân ăn, như vậy sẽ không lãng phí.”
Thẩm Diên cũng chỉ tùy tiện nói, rốt cuộc để đường đường thừa tướng một nước ăn cơm thừa của nàng, có chút không thực tế. (Giftcode: SOJU0706DC - Hãy nhập mã này vào để thấy điều bất ngờ nhé ^^ Vui lòng không share code ra ngoài, nếu phát hiện có code bị share thì Giftcode sẽ bị vô hiệu hóa.)
Nhưng mà, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Bùi Dực điềm nhiên bưng chén cơm thừa kia lên, thong thả ung dung ăn nốt phần còn lại.
“Tướng gia…” Thẩm Diên ngơ ngẩn nhìn Bùi Dực, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nam nhân quyền khuynh triều dã trước mắt, thế nhưng lại ăn cơm thừa của một tỳ nữ là nàng.
Bùi Dực nuốt cơm trong miệng xuống, hắn nhớ tới ba tháng ở trong quân doanh, chậm rãi nói: “Tổ phụ ta từng ở biên cương chống lại giặc Oa, nơi đó hoàn cảnh khắc nghiệt, đường xá xa xôi, khi cạn kiệt lương thảo, bọn họ chỉ có thể ăn rễ, gặm vỏ cây, ngày qua ngày ăn không đủ no, kéo thân thể đói khát đi đánh giặc.”
Hắn dùng đũa gắp một cọng rau xanh bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, nói: “Ta may mắn được hoạt động trong quân doanh một khoảng thời gian, trải nghiệm cuộc sống khó khăn, vì vậy ta càng thêm quý trọng những thứ có được ở hiện tại.”
Thẩm Diên ngơ ngẩn nhìn nam nhân vẫn đang ăn cơm thừa của nàng, cho nên hắn keo kiệt tiết kiệm như vậy, là bởi vì hắn từng trải qua những ngày tháng khắc nghiệt đó sao?