Dựng thiếp

Khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc, hình như là căn phòng cũ khi nàng chưa gả cho Bùi Dực làm thiếp.
Thẩm Diên sờ bụng, phát giác vùng bụng bằng phẳng, không giống bộ dáng mang thai hài tử.
Dưới thân cũng không có cảm giác xé rách đau nhức, càng không có màu đỏ tươi chói mắt.
Nàng kinh ngạc đứng dậy, chậm rãi đi tới trước gương đồng.
Trong gương là một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tựa hoa đào mùa xuân, cho dù hiện tại không một chút trang điểm thì cũng tú lệ tinh xảo, khó giấu được vẻ đẹp trời sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên duỗi tay sờ chiếc cằm nhỏ của mình, đây là bộ dáng của nàng trước khi mang thai.
Kiếp trước, sau khi nàng làm thiếp cho Bùi Dực, đồ ăn thức uống đều tốt lên, tới khi mang thai, mỗi ngày đều bị ép ăn uống các loại đồ bổ.
Không quá mấy tháng, thân mình nàng liền đẫy đà dần lên, chiếc cằm nhọn cũng mượt mà hơn rất nhiều.
Thẩm Diên vén tay áo, nhìn thấy dấu thủ cung sa màu đỏ nổi bật trên cánh tay trắng nõn.
Nàng sờ lên cổ tay gầy guộc của mình, mạch đập bình thường, lại một lần nữa sờ lên lồng ngực, nhịp tim cũng đập vô cùng rõ ràng.
Nàng không chết.
Trong lòng Thẩm Diên có chút vui sướng, nàng cong môi nở nụ cười, nhưng miệng cười mà nước mắt lại tí tách rơi.
Trước khi chết, hai chữ “giữ nhỏ” lạnh nhạt của nam nhân kia tựa như một mũi dao nhọn cắm thẳng lên ngực nàng, đau tới mức nàng hít thở không thông.
Đáng thương trời cao chiếu cố nàng, vậy mà lại để nàng sống thêm một đời.
Một đời này, nàng không muốn làm thiếp cho Bùi Dực, cũng không muốn sinh con cho hắn.
Tuy nhiên, hiện thực không phải do một tỳ nữ nho nhỏ như nàng làm chủ.
Thời điểm Thẩm Diên còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương của kiếp trước, bên ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng gọi: “Thẩm Diên, Thẩm Diên, mau mở cửa, lão phu nhân có chuyện quan trọng phân phó.”
Thẩm Diên đứng dậy đi mở cửa.
Người tới là đại nha hoàn hầu hạ trước mặt lão phu nhân —— Xuân Nguyệt, trên tay nàng nâng một bộ giá y màu hồng nhạt, bên trên đặt vài món đồ trang sức.
“Thẩm Diên, lão phu nhân đã xem ngày, nói ngày mai là ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới gả. Buổi tối ngày mai ngươi thay xiêm y, dọn tới nhà kề trong viện tướng gia đi, cũng coi như gả vào Bùi gia.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuân Nguyệt giao đồ vật vào trong tay Thẩm Diên, sau đó liền rời đi.
Nạp thiếp, đã là thiếp thì không thể dùng màu đỏ, nghi thức giản lược, không có kiệu tám người khiêng, không bái thiên địa.
Kiếp trước, Thẩm Diên cũng chỉ mặc một bộ xiêm y đơn giản màu hồng nhạt, kính trà cho lão phu nhân, cứ như vậy trở thành thiếp của Bùi Dực.
Thẩm Diên ngơ ngẩn nhìn bộ giá y màu hồng nhạt, trong lòng chua xót, chẳng lẽ một đời này của nàng, lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ?
Làm người thì không thể mềm yếu khuất phục trước vận mệnh, Thẩm Diên muốn giãy giụa một phen, ít ra cũng tốt hơn việc không làm gì cả, ngày sau lại sinh ra lòng hối hận.
*
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Diên động chút tay chân trên mặt, nàng che một tầng khăn mỏng màu trắng, đi bái kiến lão phu nhân.
“Lão phu nhân, không biết hôm qua nô tỳ ăn nhầm thứ gì, trên mặt bất chợt nổi lên rất nhiều vết rỗ, e rằng sẽ khiến tướng gia hoảng sợ, tối nay không thể động phòng, hy vọng lão phu nhân thứ tội.” Thẩm Diên quỳ gối trước mặt Bùi lão phu nhân, cúi đầu, bộ dáng cúi đầu nhận tội.
Lão phu nhân cũng không phải người chanh chua, bà cho người tháo khăn che mặt của Thẩm Diên xuống, liếc nhìn nàng một cái xem có nghiêm trọng hay không.
Thẩm Diên nghe lời tháo khăn che mặt, gương mặt trắng nõn hoàn mỹ lúc ban đầu hiện tại bị phủ kín những chấm hồng li ti, nhìn qua có chút khiến người ta sợ hãi.
Lão phu nhân nhìn Thẩm Diên chằm chằm, thở dài nói: “Haiz, ngươi đứa nhỏ này, thời khắc mấu chốt, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Nàng xua tay, phân phó Xuân Nguyệt bên cạnh: “Đi, tìm đại phu đến xem cho Thẩm Diên, sau này đồ ăn của nàng sẽ do đầu bếp phụ trách, không thể để nàng tiếp tục ăn bậy.”
“Vâng, nô tỳ đi luôn.” Xuân Nguyệt trả lời, sau đó lui xuống.
Mười lăm phút sau, đại phu tới.
Là một lão đại phu đã lớn tuổi, có lẽ ánh mắt không tốt lắm, ông nhìn chằm chằm những chấm đỏ trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên, tiếp theo bắt mạch cho nàng.
Sau khi bắt mạch xong, ông kê mấy thang thuốc, lại để lại cho nàng một lọ thuốc bôi, dặn nàng mỗi ngày rửa mặt xong thì bôi lên các chấm đỏ.
Đại phu đi rồi, lão phu nhân nói với Thẩm Diên muốn hoãn chuyện hôn sự lại 10 ngày.
Bà tìm người tính ngày, 10 ngày sau là ngày mùng 9, lâu lâu dài dài, ngụ ý tốt đẹp, trên hoàng lịch cũng nói đó là ngày cát lợi, thích hợp cưới gả.
Thẩm Diên không dám vi phạm mệnh lệnh của lão phu nhân, nàng ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng ạ.”
Lão phu nhân dặn nàng chú ý thân thể nhiều hơn một chút, cũng không hề nói lời răn dạy mà cho nàng lui xuống.
Thẩm Diên quỳ gối tạ ơn, sau đó đứng dậy cầm thuốc rời đi.
Nàng không biết mình nên làm như thế nào để chối bỏ mối hôn sự này, hoặc là, làm thế nào để Bùi Dực sinh lòng chán ghét đối với nàng, cho dù cưới nàng cũng không muốn chạm vào nàng.
Như vậy nàng sẽ không cần sinh con cho hắn, cũng sẽ không tới mức khó sinh mà chết.
Nàng suy nghĩ quá mức chuyên chú, không ngẩng đầu chú ý trước mặt, nên vừa mới bước ra khỏi ngạch cửa Tây Uyển, nàng bất chợt đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui