Bùi thừa tướng trăm công ngàn việc rời phủ đi thượng triều, đợi hắn đi rồi, di nương của hắn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, thậm chí vô cùng thảnh thơi trở về ngủ nướng.
Buổi chiều, Bùi Dực hồi phủ từ rất sớm.
Hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Diên đứng trước cửa nhón chân chờ đợi, nhưng mà dưới khung cửa son cao lớn, ngoại trừ hai thủ vệ và gã sai vặt thì hoàn toàn không có một bóng người thừa thãi.
Tâm trạng Bùi Dực có chút mất mát, nữ nhân không tuân thủ chữ tín, lười biếng như thế, nhất định là lại ngủ nướng rồi.
Đợi lát nữa khi gặp nàng, hắn nhất định sẽ răn dạy nàng vài câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực sa sầm mặt mày bước chân vào phủ, mới vừa đi được hai bước đã thấy nữ nhân nọ khoan thai tới muộn.
Đợi Thẩm Diên tới gần, hắn không hề phân trần, lập tức mở miệng răn dạy: “Sáng nay không phải ta đã phân phó nàng giờ Mùi ra cửa đón ta hồi phủ hay sao? Vì sao nàng lại không có quy củ như thế, nàng đặt phu quân nàng ở chỗ nào?”
Thẩm Diên nhìn sắc trời, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tướng gia, hiện tại mới tới giờ Mùi, thiếp thân nhìn canh giờ cũng chưa muộn mà.”
“Ồ, phải không?” Bùi Dực nhìn sắc trời, đột nhiên có chút xấu hổ, hôm nay hình như hắn trở về hơi sớm.
Để che giấu cảm giác xấu hổ của mình, Bùi Dực gỡ chiếc mũ cánh chuồn trên đầu xuống, đặt vào tay Thẩm Diên, ra lệnh nói: “Cầm cho ta.”
Thẩm Diên tiếp nhận chiếc mũ, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Bùi Dực sải bước đi trước, bước đi vững vàng trở về phòng ngủ của mình.
Thời điểm Thẩm Diên đi đến ngạch cửa, nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm mũ bước vào theo.
Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào phòng ngủ của Bùi Dực.
Kiếp trước, mỗi lần thân mật Bùi Dực đều đi tới phòng nàng, chính vì vậy nàng cũng không có cơ hội tới nơi này.
Phòng ngủ của Bùi Dực rộng rãi sáng ngời, ước chừng lớn gấp hai phòng nàng.
Bên tay trái cửa chính đặt hai giá sách lớn, bên trên để đầy thư tịch, trên mặt bàn cũng xếp chồng một đống công văn.
Bùi Dực thay triều phục, từ trên giá lấy chiếc áo dài hình trăng non mặc vào.
Thân hình hắn thon dài, mặc chiếc áo dài màu trắng lên người, bộ dáng có vài phần trăng thanh đón gió, tựa như một quý công tử phong độ nhẹ nhàng.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của hắn, không khỏi thừa nhận, lão nam nhân này vẫn có vài phần tư sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực đi tới trước giá sách, ôm chiếc hộp gỗ đặt ở vị trí cao nhất xuống dưới, hắn lấy chìa khóa treo bên hông mở chiếc hộp ra, từ bên trong lấy vài tấm ngân phiếu.
Lấy ngân phiếu xong, Bùi Dực lập tức khóa kỹ chiếc hộp gỗ lại, để vào chỗ cũ.
Thẩm Diên mắt sắc, thời điểm hắn lấy ngân phiếu nàng vẫn nhanh chóng nhìn ra được, ngoại trừ ngân phiếu, bên trong còn đặt một vài tờ giấy có dấu đỏ.
Bùi Dực bỏ ngân phiếu vào trong tay áo, xoay người nói với Thẩm Diên: “Đi thôi.”
“Được.” Thẩm Diên cất mũ, đi theo Bùi Dực ra phủ.
Bùi Dực đưa Thẩm Diên tới cửa hàng trang sức lần trước, tiến vào cửa hàng, hắn liền nói: “Nàng chọn đi.”
Thẩm Diên cao hứng chọn vài món trang sức quý giá, cuối cùng thanh toán hết một vạn lượng.
Mặc dù đau lòng, nhưng Bùi Dực cũng chỉ hơi nhíu mày, trầm mặc thanh toán cho nàng.
Trên đường trở về, Thẩm Diên cao hứng đùa nghịch trang sức mới của mình.
Bùi Dực liếc mắt nhìn nàng, bất thình lình nói: “Sau này ở trên giường nàng phải nghe lời một chút, biết không?”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên suy sụp, có vài phần mất hứng, với kỹ thuật kia của hắn, nếu nàng ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thân thể nhỏ bé này của nàng sớm hay muộn cũng có ngày vỡ vụn thành từng mảnh.
“Kỹ thuật khuê phòng tướng gia học được ở nơi nào?” Thẩm Diên đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dực ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt có vài phần thẹn thùng: “Ta tự học, thiên phú của ta rất tốt, từ nhỏ học cái gì cũng nhanh.”
Thẩm Diên cắn môi, trừng hắn liếc mắt, còn thiên phú rất tốt, hắn không thể tự hiểu lấy mình một chút sao?
Mỗi lần thân mật, mới đầu thì không sao, càng về sau Bùi Dực càng giống ngựa hoang đứt cương, đấu đá lung tung, vừa mạnh vừa sâu, nàng chỉ có thể nhịn đau, khóc đến rối tinh rối mù.
Thẩm Diên đang định quở trách Bùi Dực chuyện kỹ xảo phòng the, rồi lại sợ Bùi thừa tướng mất mặt, nghe xong giận giữ đòi lại số trang sức vừa ban thưởng cho nàng.
Nàng cắn răng nhẫn nhịn ủy khuất, thầm nghĩ, nếu có lần sau, nàng nhất định sẽ không lưu tình phê bình hắn ngay tại giường.
Tuy nhiên, sau lần này, cách một khoảng thời gian rất dài hai người không thân mật.
Từ sau ngày đó, Bùi Dực bất chợt bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, ban đêm, ánh nến trong phòng hắn sáng tới canh ba mới tắt.
Mấy ngày gần đây Thánh Thượng muốn cải trang vi hành, toàn bộ việc đi tuần đều do Bùi Dực xử lý.
Bùi Dực thẩm tra chế độ các nơi, sắp xếp lộ tuyến, cùng với những người đi theo, bảo đảm an nguy của bệ hạ.
Thẩm Diên nhàn nhã vui vẻ hơn mười ngày.
Ngày hôm đó, Bùi Dực nói với nàng, hắn muốn đi theo bệ hạ ra ngoài một tháng, nhưng cụ thể đi tới nơi nào, làm chuyện gì, hắn không nói cho nàng.
Thẩm Diên cũng không để bụng hành tung của hắn, hắn ra ngoài càng tốt, một mình nàng càng thêm thoải mái.
Một đêm trước khi khời hành, Bùi Dực tới phòng Thẩm Diên.
Lâu ngày không gặp, hắn cũng có chút mong nhớ thân thể mê người của nàng, kế tiếp phải tách ra một tháng, hắn nghĩ đêm nay sẽ muốn nàng thêm vài lần, ăn no mới thôi.
Ánh nến mờ ảo, mành giường mỏng manh.
Bùi Dực cởi xiêm y của hai người, hắn tách mở hai chân Thẩm Diên, đỡ dương vật sưng to của mình nhắm thẳng ngay nàng hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng nhẹ nhàng tiến vào.
Dương vật to lớn cọ xát vách thịt phấn nộn, hột le nhút nhát sợ sệt của nữ nhân bị kích thích bất chợt run lên, Thẩm Diên ưm một tiếng, từ cửa động tiết ra một lượng mật dịch.
Đôi mắt Bùi Dực sâu thẳm, hắn hạ eo, quy đầu cực đại tách hai cánh môi no đủ ra, chậm rãi dò xét tiến vào.
“Ưm…” Thẩm Diên nhíu mày, hơi nâng mông, cắn nuốt toàn bộ quy đầu cực đại của nam nhân vào trong thân thể.
Bùi Dực chậm rãi hạ eo, từng chút đẩy vào trong, dương vật thô dài lướt qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, chạm tới vị trí sâu nhất trong hoa huyệt, nguyên một cây côn thịt to dài đều biến mất trong cái miệng nhỏ.
“A… Tướng gia, thật trướng…” Thẩm Diên không thoải mái vặn vẹo mông, muốn đẩy dương vật thô to của nam nhân ra ngoài một chút.
“Hừ… Nửa tháng không làm, nàng lại chặt hơn rồi…” Tầng tầng lớp lớp thịt mềm mút chặt dương vật sưng to của nam nhân, Bùi Dực sảng khoái thở dài một tiếng.
Hắn thúc đẩy phần hông, đang định vui sướng đưa đẩy, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của gã sai vặt: “Tướng gia, Ngụy công công cầu kiến, nói bệ hạ triệu ngài tiến cung, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Động tác đưa đẩy của Bùi Dực bỗng chốc cứng đờ, hắn nhíu mày hỏi: “Hiện tại?”
“Phải, Ngụy công công đang chờ ngài ngoài đại sảnh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, dục hỏa trong thân thể lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, hắn luyến tiếc rời khỏi thân thể Thẩm Diên, đứng dậy mặc quần áo.
Trước khi rời đi, Bùi Dực nhìn tiểu nữ nhân nằm trên giường, thân thể tuyết trắng, hai chân mở rộng, nàng vẫn đang duy trì tư thế vừa rồi.
Cửa động bị dương vật căng thành một cái lỗ nho nhỏ, mấp máy lúc đóng lúc mở, từ bên trong tràn ra mật thủy chảy nhỏ giọt.
Ánh mắt Bùi Dực tối sầm lại, dương vật còn chưa kịp mềm xuống đã mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hắn quay trở lại, cúi người mổ vài cái lên khóe môi Thẩm Diên, khàn giọng nói: “Chờ ta trở lại.”
Trong lòng Thẩm Diên vụng trộm vui vẻ, nhưng trên mặt lại thể hiện bộ dáng luyến tiếc, nàng nhỏ giọng nói: “Tướng gia ngài mau đi đi, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu, thiếp thân sẽ ngoan ngoãn chờ ngài trở về.”
Bùi Dực xoay người, vội vã rời đi.
Hắn không biết, chờ hắn đi tuần trở về, cuộc sống của hai người đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.