Dựng thiếp

Thẩm Diên vào “nhà cô mẫu” chỉ chốc lát, thay đổi xong xiêm y rồi lập tức rời đi.
Một nữ nhi hành tẩu ở bên ngoài có rất nhiều mối nguy hiểm, vì vậy Thẩm Diên quyết định hóa trang thành nam nhi.
Nàng thuê một chiếc xe ngựa, đi theo thương đội xuôi về phía nam, đại khái khoảng mười lăm ngày mới đến Nam Dương.
*
Trong một ngôi nhà điển hình của người dân ở phương nam, Thẩm Diên ngồi cạnh bàn đá dưới cây đại thụ, dạy một nữ oa bốn năm tuổi viết chữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng chấp bút lông, nắm tay nữ oa, dạy cô bé viết từng nét bút, vừa viết vừa chậm rãi thì thầm: “Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.” (Núi cao thì để ngưỡng trông, đường lớn là để đồng lòng dân đi)
“Hành … chỉ.” Nữ oa viết hai chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, sau đó vui vẻ kêu lên: “Chữ này con biết viết, đây là tên của cha.”
Thẩm Diên sờ sờ đầu nàng, khen ngợi nói: “Uyển Uyển thật thông minh, nhanh như vậy đã biết viết tên cha.”

Nữ oa gật đầu, một chút cũng không khiêm tốn nói: “Đúng vậy, mọi người thường xuyên khen con thông minh.”
Cô bé lại xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ “Tô” trên giấy, sau đó nãi thanh nãi khí thì thầm: “Tô Hành Chỉ, tên của cha thật dễ nghe.”
Thẩm Diên buồn cười, sợ rằng trong mắt tiểu nữ oa này chỉ có một mình cha nó đi.
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Uyển Uyển, con lại làm phiền biểu cô cô sao?”
Người tới thân hình đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn tú, là con trai lớn nhà cữu cữu Thẩm Diên, Tô Hành Chỉ.
Tô Hành Chỉ tầm khoảng 28 tuổi, là một người ôn hòa, tang vợ, dưới gối chỉ có một nữ nhi, đi theo con đường kinh thương, chuyên xử lý mấy chuyện ở cửa hàng Tô gia.
Nữ oa kia vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của cha, lập tức chui từ trong lòng Thẩm Diên ra ngoài, chạy ngược lại.
Nàng nhảy dựng lên, bổ nhào vào trong ngực nam nhân, ôm cổ hắn, vui vẻ reo: “Cha, người đã trở lại.”
Tô Hành Chỉ lấy đỡ lấy mông nữ nhi, đề phòng nàng ngã xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Uyển Uyển ở nhà có ngoan không?”
“Rất ngoan.” Tô Uyển một chút cũng không e lệ.
Cô bé cọ cọ lên ngực Tô Hành Chỉ, đột nhiên ghét bỏ nói: “Trên người cha hôi, trên người biểu cô cô có mùi thơm rất dễ ngửi, không tin người ngửi thử xem.”
“Nói nhảm.” Tô Hành Chỉ nhẹ nhàng gõ lên trán cô bé hai cái, có chút xấu hổ, nữ nhi của hắn tuổi nhỏ, không biết kiêng kị, bản thân nói gì cũng không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang, hôm nay hắn ra ngoài buôn bán, một đường hành tẩu, khó tránh khỏi việc ra mồ hôi, trên người mang theo chút mùi khó ngửi, cùng với hương vị hormone trên người nam nhân, kỳ thật cũng không quá khó ngửi.
Tuy nhiên, mùi hương trên người vị biểu muội này của hắn rất dễ ngửi, mỗi lần hắn đi ngang qua bên cạnh nàng đều có thể ngửi được mùi sữa nhàn nhạt.

Vừa rồi khi Tô Uyển nhào lên, trên người còn mang theo hương thơm đặc trưng trên cơ thể Thẩm Diên, hắn không cẩn thận hít phải, lại là mùi sữa kia, dường như so với mấy ngày trước đó còn nồng đậm hơn, thơm thơm ngọt ngọt.
Tô Hành Chỉ nhìn Thẩm Diên đứng một bên, cảm kích nói: “Làm phiền biểu muội thay ta chăm sóc hài tử, Uyển Uyển không làm ồn tới muội chứ?”
“Không có, đại biểu ca khách khí, Uyển Uyển rất ngoan ngoãn.”
Tô Hành Chỉ nhớ tới mình đến đây để gọi Thẩm Diên và nữ nhi đi ăn cơm, liền nói: “Trời không còn sớm, nên dùng bữa tối rồi, biểu muội ra sảnh ngoài dùng bữa đi.”
“Được, đa tạ đại biểu ca.” Thẩm Diên gật đầu nói cảm ơn.
Tô Hành Chỉ ôm nữ nhi đi phía trước, Thẩm Diên đi theo phía sau hắn.
Ba người vừa đi tới sảnh ngoài đã nhìn thấy Tô Cảnh Hành một thân quan phục từ bên ngoài trở về.
Tô Cảnh Hành mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất thanh lãnh, nhưng nhìn qua không có vẻ bình dị gần gũi như Tô Hành Chỉ.
Hắn là con thứ hai của cữu cữu Thẩm Diên, tuổi tác ước chừng 23, chưa lập gia đình, làm chính trị, giữ chức vụ thứ sử Nam Dương.
Thẩm Diên hướng về phía hắn, lễ phép kêu một tiếng: “Nhị biểu ca.”

“Ừm.” Tô Cảnh Hành gật đầu với Thẩm Diên, xem như chào hỏi.
Ba người cùng đi đến trước bàn cơm, tỳ nữ đang vội vàng chia thức ăn, cũng chưa chính thức ăn cơm.
Tô Cảnh Hành lựa chọn những chuyện lớn nghe được ngày hôm nay, hắn nâng chung trà lên, nhấp ngụm trà cho nhuận hầu, sau đó hắng giọng nói:
“Nói cho mọi người nghe chút chuyện đại sự, tin tức từ trung ương truyền đến, trước đó vài ngày, bệ hạ cải trang đi tuần gặp phải hành thích, thừa tướng đại nhân vì cứu bệ hạ mà bị thích khách đâm ba đao, ngay chính giữa mạch máu.
Thừa tướng đại nhân mất máu quá nhiều, sinh mệnh đang có dấu hiệu suy yếu, ngay cả thái y cũng bó tay không có biện pháp, nghe nói đang chuẩn bị hậu sự.”
Bất chợt nghe thấy chuyện có liên quan tới Bùi Dực, Thẩm Diên ngẩn người, tuy rằng nàng không thích Bùi Dực, nhưng vừa nghe thấy tin tức của hắn, không biết vì sao trong lòng bỗng có chút phiền loạn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận