Dựng thiếp

Đồ ăn còn chưa được mang lên hết, Tô Hành Chỉ sợ Tô Uyển bị đói nên gắp một miếng thịt đút cho nữ nhi.
Hắn vừa đút cho Tô Uyển, vừa nói chuyện với Tô Cảnh Hành, có chút tiếc hận nói: “Nghe nói thừa tướng đại nhân tuổi không lớn, lại rất có tài hoa, đây đúng là trời đố kỵ anh tài mà.”
Tô Cảnh Hành cúi đầu, nhẹ nhấp ngụm trà, nói: “Ừm, lớn hơn đại ca hai tuổi mà thôi, tuy nhiên hắn chưa thành thân, ngay cả hài tử cũng không có.”
Thẩm Diên theo bản năng sờ sờ bụng mình, mím môi không nói.
Lúc này, nha hoàn bưng đồ ăn lên, sau khi sắp xếp đủ mới bắt đầu dùng bữa, tiếng nói chuyện cũng đột nhiên im bặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên trầm mặc ăn cơm, nàng chỉ gắp rau xanh trước mặt mình, Tô Hành Chỉ cho rằng nàng sợ người lạ, gắp cho nàng hai miếng thịt gà rắn chắc, nói: “Biểu muội, chớ giữ lễ tiết, cứ coi nơi này là nhà mình.”
“Cảm ơn biểu ca.” Thẩm Diên tiếp nhận miếng thịt gà, cẩn thận nhai nuốt, tuy nhiên trong miệng lại có chút vô vị.
Tùy ý ăn một chút cơm, nàng cảm thấy ăn không vô.
Buổi tối, khi đi ngủ, Thẩm Diên ngủ có chút không yên ổn.

Căn phòng u ám tĩnh mịch, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, nàng nằm mơ thấy một giấc mơ quỷ dị.
Dường như là cảnh tượng kiếp trước, nam nhân mái đầu bạc trắng ôm một cuộn tranh, ngồi dựa vào trước bia mộ.
Hắn xách bình rượu trên mặt đất lên, mạnh mẽ đổ một ngụm rượu vào trong họng, sau đó duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ ý cười trong vắt của nữ nhân trên bức hoạ cuộn tròn.
“Đây là ngày giỗ thứ năm mươi của nàng, trước kia lần nào ta cũng đến, nhưng mấy ngày gần đây thân thể ta không ổn lắm, không biết năm sau có thể tới thăm nàng hay không?” Nam nhân thở dài, hắn dùng ngón tay tinh tế miêu tả hình dáng gương mặt nữ nhân.
50 năm, hắn thực sự nhớ nàng suốt 50 năm, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ thâm tình như vậy.
Hắn sợ mình lớn tuổi, trí nhớ không tốt, sẽ quên mất nàng, mỗi năm hắn đều nhờ họa sư nổi tiếng vẽ lại bộ dáng nàng.
Tức giận, vui vẻ, ngây thơ, mỗi một biểu cảm của nàng, hắn đều miêu tả rất tinh tế, yêu cầu họa sư vẽ đến sinh động.
Mỗi lần nhớ tới nàng hắn đều lôi bức họa ra, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ trên trang giấy, thông thường mỗi lần nhìn hắn đều có thể xem hết buổi sáng, hoặc buổi tối.
Từ sau khi nàng rời đi, trái tim hắn dường như bất chợt thiếu đi một mảnh, làm thế nào cũng không bổ khuyết được, hắn thường xuyên nhìn bức tranh của nàng ngủ thiếp đi, như vậy mới có thể bù đắp được sự trống rỗng trong lòng.
Nam nhân ngồi dựa vào bia mộ một lúc, hắn đứng dậy, hơi cong eo, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia đá phủ đầy dấu vết của năm tháng.
Thẩm Diên nhìn theo ngón tay của nam nhân, thời điểm nhìn thấy chữ khắc trên bia mộ, nàng bất chợt sửng sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trên viết: Vong thê Thẩm Diên.
Vong thê?
Rõ ràng nàng chỉ là thiếp thất hèn mọn, từ khi nào đã biến thành thê?
Thê tử của hắn không phải người trong lòng hắn sao?

Thẩm Diên ngơ ngẩn, trong lòng cực kỳ hoang mang.
Nàng cảm thấy có lẽ mình nhìn lầm rồi, là “Vong thiếp” chứ không phải “Vong thê”, nàng còn muốn nhìn kỹ lại, nhưng nam nhân đã xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, tầm mắt nàng không tự chủ được dõi theo hắn, không chú ý tới cảnh tượng phía sau.
Bùi Dực tuổi già bước đi tập tễnh trở về Bùi phủ, một đêm này, hắn ôm bức tranh Thẩm Diên cười ngọt ngào nhất, ngủ thật sự rất sâu.
Thời điểm trời gần sáng, Thẩm Diên nghe thấy hắn nỉ non nói: “Thẩm Diên, ta rất nhớ nàng, ta muốn gặp nàng.”
Sau khi hắn nói xong câu đó, trong phòng không còn động tĩnh.
Cuối cùng nam nhân vẫn không chờ được đến hừng đông, hắn vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ ngàn thu.
*
Khi Thẩm Diên ngủ đến canh năm, nàng bất chợt bị tiếng gà gáy ngoài viện đánh thức.
Nàng ngồi dậy, xoa xoa đầu óc có chút rối rắm, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong mộng.
Vừa rồi nàng nằm mơ sao? Vì sao lại mơ thấy giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đúng là hiếm lạ, nàng sống hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên nàng mơ thấy Bùi Dực.

Trời sắp sáng, Thẩm Diên cũng không ngủ nữa, nàng đứng dậy rửa mặt, khiến bản thân thanh tỉnh một chút.
Thẩm Diên ở lại Tô gia rất nhàn nhã, chuyện trong phủ đều có nha hoàn làm, nàng chỉ cần giúp đỡ Tô Uyển luyện chữ và trò chuyện với cô bé.
Ban ngày, Tô Hành Chỉ sẽ ra cửa hàng, Tô Cảnh Hành tới phủ nha làm việc, chỉ còn lại nàng và tiểu nha đầu Tô Uyển ở nhà.
Tô Uyển rất dính nàng, luôn thích lăn lộn trong ngực nàng.
Thẩm Diên cũng rất thích chọc cô bé, không biết kiếp trước nàng sinh ra nữ nhi hay nhi tử, có phải cũng hoạt bát đáng yêu như vậy hay không.
Thẩm Diên dành phần lớn thời gian ban ngày cho Tô Uyển, chẳng mấy chốc liền đến giờ Mùi.
Hôm nay người về trước lại là Tô Cảnh Hành.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận