Lúc ấy, Thẩm Diên đang cùng Tô Uyển chơi trò bịt mắt.
Đôi mắt Thẩm Diên bịt khăn gấm, đang lần mò tìm Tô Uyển.
Tô Uyển vừa thấy tiểu thúc trở lại, lập tức chạy trốn ra phía sau Tô Cảnh Hành, nghịch ngợm hô: “Biểu cô cô con ở chỗ này, mau tới bắt con nha.”
“Cô cô bắt được con sẽ phạt con viết 50 chữ to.” Thẩm Diên đi về phía truyền tới âm thanh, nàng cảm giác phía trước có một bóng người, nghĩ đó là Tô Uyển, nàng mở rộng hai tay ôm lấy người trước mắt.
Không nghĩ tới bất ngờ ôm phải một bức tường thịt rắn chắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lồng ngực rộng lớn, hơi thở hormone đầy nam tính, khiến Thẩm Diên đột ngột sửng sốt.
Nàng vội vàng kéo khăn gấm đang che đôi mắt xuống, đập vào mắt là khuôn cằm cứng rắn của Tô Cảnh Hành, lên trên một chút là đôi lông mày hơi nhíu lại cùng đôi mắt đen thâm trầm như nước.
Trong lòng Thẩm Diên cả kinh, vội vàng lui về phía sau hai bước, ấp úng nói: “Nhị biểu ca, huynh đã trở lại?”
Nàng không biết tính nết vị nhị biểu ca này ra sao, mình có mạo phạm đến hắn hay không.
Thẩm Diên ngước mắt, lặng lẽ đánh giá sắc mặt Tô Cảnh Hành.
Tô Cảnh Hành liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lời.
Hắn không nói gì, thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng đi trở về trong phòng.
Thẩm Diên nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của nam nhân, nhẹ nhàng thở ra.
Tô Uyển tuổi nhỏ ngây thơ, ngược lại cảm thấy như vậy chơi rất vui, cô bé bổ nhào vào trong ngực Thẩm Diên, cao hứng nói: “Hì hì, biểu cô cô bắt sai người rồi, ngày mai người phải hát cho Uyển Uyển nghe nha.”
“Nghịch ngợm.” Thẩm Diên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, bất đắc dĩ thở dài.
Gần tới giờ cơm, Thẩm Diên và Tô Uyển rửa sạch tay chân ngồi xuống trước bàn ăn.
Tô Cảnh Hành thay đổi quan phục, mặc thường phục thuần sắc đen ở nhà, đi theo cùng ngồi xuống.
Không lâu sau, Tô Hành Chỉ cũng trở lại.
Cuộc trò chuyện thuộc về hai nam nhân trước khi dùng cơm lại bắt đầu.
Tô Cảnh Hành uống ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói, hôm qua thừa tướng đại nhân đã hấp hối, ngay cả nước cũng uống không trôi, suốt một ngày không ăn cơm, nửa đêm, thái y rót bao nhiêu dược cho hắn cũng không có tác dụng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên bỗng chốc ngẩn ra, đêm qua nàng nằm mơ, mơ thấy Bùi Dực ở kiếp trước đã chết, chẳng lẽ đây là tiên đoán, kiếp này Bùi Dực cũng sẽ chết sao?
Tô Hành Chỉ tùy ý hỏi: “Cho nên thừa tướng đại nhân đã qua đời rồi sao?”
“Không có.” Tô Cảnh Hành lắc đầu, hắn kinh ngạc nói: “ Tình huống của thừa tướng cũng rất kỳ quái, sau nửa đêm, quốc sư đột nhiên tìm một hòa thượng tới, nói phải chiêu hồn cho thừa tướng. Hòa thượng kia niệm kinh một hồi, cũng không biết bày trận pháp gì đó, thừa tướng vốn đang chuẩn bị tuyệt mệnh lại đột nhiên hồi quang phản chiếu sống lại.”
“Ồ, xem ra thừa tướng cũng là người mạng lớn.” Tô Hành Chỉ nói.
Thẩm Diên nghe thấy Bùi Dực không chết, bỗng chốc nhẹ nhàng thở ra, một đời này Bùi Dực không tính là xấu xa, nguyện ý tiêu tốn 1 vạn lượng bạc cho nàng, nàng cũng không oán hận tới mức phải cầu cho hắn chết đi.
Xem ở mặt mũi 1 vạn lượng, hy vọng sau này hai người sẽ không còn liên quan, không dây dưa, từng người mạnh khỏe hạnh phúc.
*
Kinh châu, Bùi phủ.
Nam nhân nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên mở to mắt.
Hắn mờ mịt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, khi nhìn thấy Bùi lão phu nhân ở trước giường, hắn ngẩn người, có chút kinh ngạc hô: “Tổ mẫu?”
Bùi lão phu nhân nắm tay Bùi Dực, hốc mắt sưng đỏ, bà nức nở nói: “Dực nhi của ta, cuối cùng con cũng tỉnh, suýt nữa là con dọa chết tổ mẫu rồi.”
Bùi Dực ngơ ngẩn nhìn lão phu nhân, trong lòng cực kỳ hoang mang, tổ mẫu của hắn vẫn còn khoẻ mạnh? Hiện tại là năm bao nhiêu?
Bùi Dực nhìn ngón tay của mình, làn da trẻ tuổi, hữu lực, trắng nõn thon dài ngập tràn huyết nhục.
Mà không phải bàn tay nhăn nhúm dúm dó, chỉ có một tầng da bọc xương.
Hắn bò dậy, đi đến trước gương đồng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn trẻ tuổi trong gương, hắn sửng sốt hồi lâu.
“Tổ mẫu, hôm nay là ngày tháng năm nào?” Bùi Dực khó hiểu hỏi.
Bùi lão phu nhân cảm thấy tôn tử của mình bệnh đến choáng váng rồi, bà lo lắng nói: “Đứa nhỏ ngốc, không phải con sốt tới ngốc luôn rồi chứ? Hôm nay là ngày 8 tháng 5 năm Vĩnh An thứ nhất.”
“Ngày 8 tháng 5 năm Vĩnh An thứ nhất sao?” Bùi Dực lặp lại những lời này, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Tháng 5 năm Vĩnh An thứ nhất là tháng thứ ba hắn gặp Thẩm Diên.
Nói như vậy, Thẩm Diên không chết, hiện tại nàng đang khỏe mạnh sống tại Bùi phủ.
Bùi Dực xoay người, nhìn Bùi lão phu nhân, có chút kích động nói: “Tổ mẫu, Thẩm Diên vẫn ở thiên viện trước kia sao?”
“Nàng ở thiên viện, tuy nhiên… này… con chạy cái gì? Thân mình vừa mới khá hơn một chút, đừng để bị ngã.” Bùi lão phu nhân còn chưa nói xong, Bùi Dực đã vội vã chạy về phía thiên viện.