Một thân mình thơm mềm đột nhiên nhào tới trước ngực, Bùi Dực nhíu mày đẩy Thẩm Diên ra.
Hắn liếc nhìn trang phục của Thẩm Diên, biết nàng là tỳ nữ trong phủ, không khỏi mắng hai câu: “Lỗ mãng hấp tấp, ngươi làm việc thế nào vậy?”
Thẩm Diên bất chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc, nàng có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Trong nháy mắt thân mình nàng lập tức cứng đờ, sau đó lại mau chóng khôi phục như thường.
Thẩm Diên hơi khuỵu gối, hai tay giao nhau đặt trên eo, hành lễ với Bùi Dực “Tướng gia thứ tội, nô tỳ biết sai rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, khó hiểu hỏi: “Ban ngày ban mặt, ở trong phủ đeo khăn che mặt làm gì?”
“Trên mặt nô tỳ có mụn rỗ, lo lắng sẽ khiến mọi người sợ hãi, cho nên không dám ra gặp người.”
Đối với loại việc nhỏ này, Bùi Dực sẽ không so đo quá nhiều, hắn xua tay, có chút ghét bỏ nói: “Lui ra đi, mấy ngày này không cần ra cửa, trong phủ có khách quý tới chơi, tránh làm người ta hoảng sợ.”
“Vâng, nô tỳ cẩn tuân lời dạy bảo của tướng gia.” Thẩm Diên hành lễ, chờ Bùi Dực từ từ lướt qua trước mặt, nàng mới cẩn thận ngẩng đầu lên.
Thẩm Diên nghiêng đầu, nhìn về phía sau, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cao dài đĩnh bạt của nam nhân, cả người có chút ngẩn ngơ.
Bùi Dực trước mặt không nhớ rõ nàng, không nhận ra thanh âm của nàng, dường như không có ký ức kiếp trước.
Cho nên, chỉ có một mình nàng trọng sinh?
Thẩm Diên không biết vì sao mình có thể sống lại, sự tình phát sinh hai ngày nay quá mức khiến người ta sợ hãi, mặc dù nàng có nghi ngờ, nhưng lại không dám nói với người khác.
Chuyện kỳ lạ dị thường này nói ra e rằng người khác cũng sẽ không tin, không nên biến khéo thành vụng, khiến người ta hiểu lầm rằng nàng là thứ tà vật không sạch sẽ, lại đem nàng đi thiêu.
Thẩm Diên quyết định chôn sâu bí mật này dưới đáy lòng.
Sau khi trở về, nàng cẩn thận nghĩ tới mười ngày kế tiếp, mình nên làm thế nào để phá hủy mối hôn sự này.
Tuy nhiên, nàng phát hiện sự tình khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Chính Bùi Dực cũng không quan tâm thiếp thất của hắn là ai, hắn cũng chưa từng tới gặp nàng.
Nhưng lão phu nhân lại rất để bụng tới Thẩm Diên, bà thích Thẩm Diên, cảm thấy bộ dáng nàng rất tốt, ngày sau con cháu Bùi gia chắc chắn sẽ cực kỳ tuấn tú.
Hơn nữa Thẩm Diên có giáo dưỡng, có khí chất, khác hẳn những hồ mị tử xinh đẹp nhưng tục tằng trong Câu Lan Viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau này đứa trẻ do nàng sinh ra, đoán chừng sẽ giống mẫu thân, xinh đẹp và khí chất.
Lão phu nhân phải lựa chọn rất lâu mới chọn được hạt giống tốt như Thẩm Diên, nếu là tiểu thư quan gia đứng đắn khác, làm gì có ai nguyện ý hạ mình làm thiếp cho Bùi Dực, đa phần đều muốn làm chính thê.
Nhưng Bùi Dực lại không muốn cưới chính thê, chỉ có thể nạp thiếp.
Trùng hợp, thân phận Thẩm Diên rất thích hợp.
Gần tới hôn kỳ, lão phu nhân sợ Thẩm Diên lại xảy ra chuyện, bà sắp xếp cho Thẩm Diên một tiểu nha hoàn, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng, phụ trách đồ ăn cũng như việc sắc thuốc cho nàng.
Công việc phụ trách giặt rũ xiêm y trước kia của Thẩm Diên cũng được tỳ nữ khác tiếp quản, mặc dù nàng còn chưa qua cửa, nhưng cũng tính là nửa di nương.
Cuộc sống của Thẩm Diên bắt đầu thanh nhàn, hiện tại nàng lắc lư tới nơi nào đều có nha hoàn đi theo.
Điều này khiến Thẩm Diên có chút không quen, nàng muốn lén lút làm việc khác cũng không được.
Thẩm Diên bất đắc dĩ, mỗi ngày nàng đều ăn vạ trong phòng, không đặt chân ra ngoài, như vậy nha hoàn sẽ không thời thời khắc khắc đi theo nàng.
Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày mùng 9.
Bùi Dực không hy vọng đồng liêu trong triều biết chuyện mình nạp thiếp, hắn không tổ chức tiệc rượu, cũng không thông báo cho người khác.
Buổi tối, hắn uống hết một bình rượu mạnh, mang theo vài phần men say, đi tới nhà kề nơi Thẩm Diên đang sống.
Thiếp không thể đội khăn hồng, khi Bùi Dực đẩy cửa bước vào liền trông thấy Thẩm Diên đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Hắn nghe tổ mẫu nói đã tìm cho hắn một tiểu thiếp đoan trang tú lệ, dưới ánh nến mờ ảo, Bùi Dực nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Diên, quả nhiên rất xinh đẹp.
Tuy nhiên, điều này đối với hắn mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là khi viên phòng trong lòng sẽ không quá bài xích mà thôi.
Chuyện viên phòng đối với hắn mà nói chỉ là nhiệm vụ nối dõi tông đường, kéo dài hương khói mà thôi, yêu cầu của Bùi Dực đối với thiếp thất cũng không cao.
“Cởi xiêm y đi.” Bùi Dực đi tới trước giường, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Thẩm Diên ngước mắt nhìn hắn, trong lòng có chút hụt hẫng.
Kiếp trước, hắn cũng như vậy, vừa tiến vào phòng đã la hét muốn nàng cởi xiêm y.
Khi đó nàng tính tình nhát gan yếu đuối, cảm thấy thân phận mình hèn mọn, gả được cho hắn đã là trèo cao, đối với mệnh lệnh của hắn nàng không dám chối từ, mặc nhiên ngoan ngoãn cởi xiêm y.