Dựng thiếp

Bùi Dực nỗ lực nắm lấy những hình ảnh vụn vặt chợt lóe trong đầu, dường như từ ánh mắt của Thẩm Diên hắn nhận ra một tia hận ý.
Nếu Thẩm Diên của đời này, chắc hẳn nàng sẽ không hận hắn.
Rốt cuộc, trước khi sinh hài tử, mặc dù thái độ của hắn đối với nàng có chút lạnh nhạt, nhưng hắn chưa hề làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Trừ phi, nàng cũng trọng sinh.
Trong lòng Bùi Dực đột nhiên có chút hoảng loạn, khẳng định Thẩm Diên vẫn còn nhớ rõ chuyện sinh con đời trước, hắn nói bậy một câu kia, cho nên nàng mới ghi hận hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vốn đang cảm thấy may mắn vì mình được sống lại một đời, khi mà tất cả thảm kịch còn chưa phát sinh, hắn có thể đối xử thật tốt với nàng, chọc nàng vui vẻ, khiến nàng nhanh chóng yêu hắn.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ không cần hài tử.
Như vậy, đời này, bọn họ có thể hạnh phúc.
Nhưng nếu Thẩm Diên cũng trọng sinh, nàng nhất định sẽ hận chết hắn, sao có thể nguyện ý ở cạnh hắn.
Bùi Dực có chút suy sụp tinh thần rời khỏi phòng Thẩm Diên.
Hắn phái người đi mời đại phu tới đây, kiểm tra xem gói thuốc có tác dụng gì.
Đại phu cẩn thận kiểm tra, nói: “Bẩm tướng gia, thành phần chủ yếu của gói thuốc này là một ít toái khung, xạ hương, hoa hồng Tây Tạng, nữ tử uống sau khi làm chuyện phòng the có tác dụng tránh thai.”
Tránh thai?
Sắc mặt Bùi Dực âm trầm nhìn chằm chằm gói thuốc trước mặt, trong lòng bi thương sâu sắc.
Tuy rằng một đời này hắn không muốn hài tử, nhưng hắn không muốn và Thẩm Diên không muốn sinh hài tử cho hắn là hai việc khác nhau.
Nàng hận hắn, hận tới độ tình nguyện uống thuốc tránh thai cũng không muốn sinh con cho hắn sao?
Khi Bùi Dực còn đang suy sụp tinh thần thì mã phu đã trở lại, hắn tiến lên bẩm báo: “Tướng gia, nô tài cho người đi tra xét, ở Kinh châu ngoại trừ Nhị di thái Thẩm gia thì di nương không còn thân thích nào khác. Nhưng Thẩm Nhị di thái cũng nói di nương không trở về nhà, hỏi hàng xóm xung quanh bọn họ cũng nói không nhìn thấy di nương trở về.”
Bùi Dực đỡ trán, hắn phất phất tay với mã phu, thất bại nói: “Đi xuống, gọi quản gia tới đây.”
Chốc lát sau, quản gia tới, cung kính nói: “Tướng gia, ngài tìm nô tài, có điều gì phân phó sao?”
“Tìm người vẽ lại chân dung của di nương, phái người chia nhau đi tìm di nương. Còn nữa, lấy danh nghĩa của ta, liên hệ với quan phủ, bảo bọn họ phái nhân lực, tận khả năng đi tìm di nương, cho dù lật ngược toàn bộ Kinh châu lên trời cũng phải tìm ra nàng.” Bùi Dực trầm giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cần biết nàng chạy tới nơi nào, hắn đều sẽ tìm nàng trở về.
Đó là người mà hắn tâm tâm niệm niệm suốt 50 năm, sao hắn có thể để nàng dễ dàng rời khỏi hắn như vậy?
Bùi Dực là thừa tướng đương triều, đồng thời là ân nhân cứu mạng của Thánh Thượng, những quan viên khác cũng cho hắn mặt mũi, phối hợp với gia đinh Bùi phủ tìm kiếm lục soát Kinh Châu suốt 10 ngày.
Nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Thẩm Diên.
Bùi Dực cảm thấy, nếu Thẩm Diên không ở Kinh châu, vậy nàng đã sớm rời thành.
Các địa điểm tìm kiếm dần dần rời tới những trạm kiểm soát ngoài thành.
Bùi Dực phái người đi hỏi gia đình trước kia làm việc tại Thẩm phủ, biết được ngày ấy Thẩm Diên rời đi, nàng cải nam trang mặc áo màu xanh ngọc, búi tóc thư sinh, khuôn mặt tuấn tú.
Bùi Dực lệnh cho họa sư vẽ lại bộ dáng Thẩm Diên nữ giả nam trang, cho người cầm bức họa của nàng đợi ở nút giao của trục đường chính, lần lượt dò hỏi, một tháng rưỡi trước có gặp qua thiếu niên lang tuấn tú này hay không.
Năm ngày sau, rốt cuộc tìm được chút tung tích.
Có một xa phu của thương đội nói, một tháng trước, thiếu niên lang này thuê của hắn một chiếc xe ngựa, đi theo thương đội xuống phía nam.
Bùi Dực tiếp tục đặt ra câu hỏi, Thẩm Diên đi tới nơi nào phía nam.
Xa phu ngẫm nghĩ nói, bởi vì người trong thương đội quá nhiều, hơn nữa cũng có nhiều người bình thường khác đi theo, trên đường lại có thêm người gia nhập, hắn không nhớ rõ Thẩm Diên đi Quỳnh Hải, hay đi Nam Dương.
Hai ngày nay Bùi Dực nghiêm túc kiểm tra hệ thống gia phả gia tộc Thẩm Diên một lần, hắn phát hiện Thẩm phụ là con trai độc nhất, Thẩm Diên căn bản không có cô mẫu.
Nếu lúc trước Bùi gia quan tâm tới Thẩm Diên nhiều hơn, chắc chắn sẽ biết một tháng rưỡi trước nàng đã nói dối.
Nàng căn bản không có cô mẫu, thì nói gì tới việc thăm thân thích.
Điều này cũng trách hắn, hắn không mấy để bụng tới Thẩm Diên, ngay cả trong nhà nàng có bao nhiêu thân thích cũng không biết.
Trải qua mấy ngày xem xét hệ thống gia phả của gia tộc Thẩm Diên, Bùi Dực phát hiện nguyên quán của Thẩm mẫu ở Nam Dương.
Khả năng cao là Thẩm Diên chạy tới quê hương của mẫu thân nàng, nhờ cậy thân thích.
Bùi Dực phái người thu thập hành lý, chuẩn bị xe ngựa, ngày thứ hai hắn dẫn theo tùy tùng xuôi nam.
Bởi vì muốn nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Diên, hắn ngựa không ngừng vó lên đường, thời gian nghỉ ngơi ban đêm cũng ít. Ban đầu dự tính mười lăm ngày sẽ tới nơi, cuối cùng bị hắn giảm bớt, chỉ mất 10 ngày đã đến được Nam Dương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui