Dựng thiếp

Nam Dương, Tô gia.
Giờ sửu, bóng đêm thâm trầm, màn đêm đen như mực.
Thẩm Diên ngủ đến mơ màng, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh bên tai bất chợt nghe thấy tiếng hài tử non nớt của Tô Uyển: “Biểu cô cô, mau mở cửa, Uyển Uyển muốn ngủ với người.”
Tiếng đập cửa truyền đến hết trận này đến trận khác, Thẩm Diên bị đánh thức, nàng híp đôi mắt nhập nhèm bò dậy, tiện tay cầm áo khoác lên vai, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa được mở, Tô Uyển lập tức lao vào trong ngực nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên buồn ngủ mông lung, còn chưa thanh tỉnh, nhất thời không kịp chuẩn bị, bị Tô Uyển đâm cho lảo đảo lui về phía sau.
“A…” Thẩm Diên kinh hô.
Tô Hành Chỉ thấy thế lập tức vươn tay túm chặt nàng, vốn hắn định kéo nàng trở về, nhưng trọng tâm thân thể Thẩm Diên hoàn toàn ngã về phía sau.
Hơn nữa trong ngực nàng còn ôm Tô Uyển, trọng tâm càng bị đẩy lùi, vì vậy hắn cũng bị cuốn theo lực đẩy.
Thấy không giữ được người, Tô Hành Chỉ lập tức tiến hẳn lên phía trước, kéo Thẩm Diên vào trong ngực, dùng thân mình lót dưới thân nàng.
“Phanh” một tiếng, nam nhân ôm nữ nhân cùng nhau ngã xuống đất.
Vóc dáng Tô Uyển nhỏ xinh, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác cũng nhanh nhạy, khi sắp ngã xuống đất, cô bé đột nhiên lăn người tránh sang một bên, không tới mức nặng nề rơi xuống đất.
Cô bé ngồi dưới đất, nhìn thân mình giao nhau của cha và biểu cô cô, lập tức có chút xấu hổ xấu hổ che đôi mắt, đồng thời cũng có phần ảo não.
Có phải mình lại gây rắc rối, hại biểu cô cô té ngã rồi hay không, đợi lát nữa chắc chắn cha sẽ răn dạy mình.
Tô Hành Chỉ ôm thân mình nhỏ xinh mềm mại của nàng ở trong lòng, đặt tay trên eo nàng, cơ thể hai người thân mật dán sát cạnh nhau.
Ngày mùa hè nóng nực, phương nam nóng hơn nhiều so với phương bắc, lúc đi ngủ Thẩm Diên cũng ăn mặc rất đơn bạc, thân trên là chiếc yếm màu hồng thắm, thân dưới là chiếc váy mỏng rộng thùng thình.
Vừa rồi khi đứng dậy, nàng chỉ khoác chiếc áo ngoài mỏng manh, hiện tại, hai bầu ngực căng phồng đang kề sát lồng ngực nam nhân, bị đè ép tới mức thay đổi hình dạng.
Da thịt trắng nõn của nữ nhân trước ngực đập vào mắt, hơi thở nồng đậm mùi sữa ngọt ngào quanh quẩn nơi chóp mũi Tô Hành Chỉ, hắn kích động, ánh mắt hơi u ám, cầm lòng không được nuốt nước miếng.
“Biểu muội.” Tô Hành Chỉ vỗ về tấm lưng Thẩm Diên, giọng nói dường như có chút khàn: “Muội có sao không?”
Thẩm Diên giật giật cẳng chân, muốn bò dậy, rồi lại đột ngột ngã trở về, nàng nhíu mày nói: “Biểu ca, hình như muội bị trẹo chân rồi, không đứng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hành Chỉ dùng sức chống thân thể, ôm Thẩm Diên ngồi dậy, hắn duỗi hai tay xuống dưới nách và mông nàng, chặn ngang bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Chân nào bị trẹo?” Tô Hành Chỉ hỏi.
“Chân phải.”
Tô Hành Chỉ cởi giày vớ bên chân phải Thẩm Diên ra, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân nhỏ trắng nõn, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nơi này đau sao?”
“A…phải.” Thẩm Diên nhỏ giọng trả lời.
Tô Hành Chỉ ấn lên vị trí đó, hắn giữ mắt cá chân của Thẩm Diên dùng sức vặn sang bên phải, muốn đưa nó về đúng vị trí.
“Răng rắc” một tiếng.
“A… Ưhmm...ư...Biểu ca, đau quá, huynh tính sai phương hướng rồi?” Thẩm Diên cắn môi dưới, đau tới mức bật thành tiếng.
Tô Hành Chỉ đột nhiên có chút xấu hổ, vành tai hiện lên nét ửng đỏ, hắn vội vàng nói: “Biểu muội, thực xin lỗi, hình như biểu ca nhớ nhầm phương pháp, ngày mai, biểu ca đưa muội đi tìm đại phu.”
Lúc trước hắn cũng làm như vậy giúp người khác, tuy nhiên đối phương là đại nam nhân, không biết chân tiểu cô nương có điểm nào khác biệt với chân đại nam nhân, lần này vì sao lại không có tác dụng?
Thẩm Diên hít vào mấy ngụm khí lạnh, chờ đợi cơn đau hòa hoãn lại, nàng hiền lành nói: “Biểu ca cũng không cố ý, muội không trách biểu ca.”
Tô Uyển đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Thẩm Diên, cô bé duỗi tay nhỏ đến trước mặt Thẩm Diên, hoảng loạn tự trách nói: “Biểu cô cô thực xin lỗi, đều là Uyển Uyển không tốt, người đánh Uyển Uyển đi.”
Thẩm Diên thấy Tô Uyển nhăn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, hốc mắt hồng hồng, nước mắt chuẩn bị trào khỏi hốc mắt, nàng sao có thể nhẫn tâm mà trách cứ cô bé.
Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Uyển, dịu dàng nói: “Không có việc gì, không trách Uyển Uyển, Uyển Uyển cũng thích cô cô nên mới ôm cô cô như vậy.”
Hiện giờ, bóng đêm đã chìm xuống, duỗi tay không nhìn rõ năm ngón tay, y quán cũng không mở cửa.
Tô Hành Chỉ nghĩ ngày mai dậy sớm, đưa Thẩm Diên đi khám đại phu.
Tô Uyển tuổi còn nhỏ, không chịu được buồn ngủ, cô bé đứng ở mép giường một lúc mà liên tục gật gù, mơ màng sắp ngủ.
Thẩm Diên đau lòng, nói với Tô Hành Chỉ: “Biểu ca, bế Uyển Uyển lên đây đi, để con bé ngủ trên giường muội.”
Tô Hành Chỉ nhìn bộ dáng buồn ngủ rã rời của nữ nhi, cũng không mở miệng cự tuyệt mà ôm nữ nhi lên giường Thẩm Diên.
Hiện tại Thẩm Diên bị trật chân, hành động không tiện, Tô Hành Chỉ sợ nàng ban đêm có yêu cầu gì. Vì vậy sau khi dịch chăn cho Thẩm Diên và Tô Uyển, hắn ngồi bên mép giường, dựa vào thành giường, nói: “Biểu muội, muội và Uyển Uyển ngủ đi, ta ngồi ở chỗ này canh gác, có việc gì cứ gọi ta.”
“Được, biểu ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ khi Thẩm Diên mang thai, nàng vô cùng thích ngủ, hiện giờ, đêm đã khuya, nàng thật sự chống đỡ không được, sau khi nói xong ngả đầu ra ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Cảnh Hành vừa đứng dậy mở cửa, trùng hợp nhìn thấy cửa phòng Thẩm Diên ở đối diện cũng mở ra.
Tô Hành Chỉ mặc áo lót từ đêm qua ở trong phòng đi ra.
Tô Cảnh Hành nhìn thấy đại ca nhà mình xiêm y ái muội từ trong phòng biểu muội đi ra, hắn đột nhiên ngơ ngẩn.
Chờ Tô Hành Chỉ đến gần, hắn trầm giọng hỏi: “Đại ca, đêm qua huynh ở trong phòng biểu muội cả đêm sao?”
“Phải…” Vành tai Tô Hành Chỉ hiện lên chút màu hồng ái muội, hắn sợ đệ đệ biết mình hại cô nương nhà người ta bị trọng thương, nên hắn không muốn nhiều lời, trực tiếp lướt qua Tô Cảnh Hành, trở về phòng mình thay xiêm y.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui